Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 146: Dục vọng khôn cùng




Vì sự tình Cầm gia, cho nên hai người cũng không có tâm tình ngắm nhìn phong cảnh, một lòng chỉ muốn mau chóng tới đế đô.
Đế Thích Thiên ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt tĩnh tu, vừa thôi động Yêu Cầm hấp thu thất tình lục dục chi lực vừa vận chuyển công pháp hấp thu Yêu nguyên trong Yêu Phủ. Yêu nguyên theo kinh mạch lưu chuyển, nhưng luôn luôn phân ra một phần dung nhập vào trong Yêu thân của hắn.
Nhắc tới thất tình lục dục chi lực, sau khi tiến vào thế tục, lượng thất tình lục dục chi lực trong trời đất so với thời điểm ở Nam Man nhiều hơn rất nhiều, xung quanh con đường xe ngựa di chuyển, sau khi tất cả thất tình lục dục chi lực bị hấp thu không còn, sẽ có vô số lượng chi lực cùng loại nhanh chóng từ nơi khác tràn đến.
Loại thất tình lục dục này, dường như đều vô cùng vô tận.
Có tư tưởng, thì sẽ có thất tình lục dục.
Cho nên, trong thiên địa này, ngoại trừ thiên địa linh khí mà tu sĩ có thể cảm nhận ra, còn tràn ngập thất tình lục dục chi lực vô cùng vô tận.
Chúng sinh đều là nguồn suối sinh ra thất tình lục dục chi lực.
Cho nên, khắp thiên địa này, chỉ cần nơi nào có sinh linh tồn tại, thì nơi đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ khô cạn thất tình lục dục chi lực.
“Thất tội Yêu Cầm có thể bằng vào thất tình lục dục vô cực luyện trận mà hấp thu thất tình lục dục chi lực trong thiên địa để tăng cường uy năng của bản thân, tiến tới lột xác tấn chức.
Nếu như ta có thể tìm được một loại phương pháp nào đó chuyên hấp thu những thất tình lục dục chi lực này để tăng cường tu vị bản thân, đồng nghĩa với việc tạo ra một con đường tu luyện tắt rồi.
Thất tình lục dục chi lực trong trời đất này đều cường thịnh hơn linh khí gấp nhiều lần, nếu như có thể hấp thu, thì tốc độ tu luyện của ta, sẽ tăng lên một cấp độ mới.
Nói không chừng khi đó có thể tiến vào vô thượng bí cảnh dưới lòng đất, lấy được đại thần thông cũng nên.”
Không tệ.
Đế Thích Thiên đang muốn đánh chủ ý với thất tình lục dục chi lực, chỉ là, thứ lực lượng này hắn căn bản không cách nào hấp thu, coi như hấp thu được vào trong cơ thể, cũng sẽ vô pháp chuyển hoá thành lực lượng cho mình sử dụng.
Sở dĩ Thất tội Yêu Cầm có thể hấp thu, là bởi vì nó có thất tình lục dục vô cực luyện trận, chẳng lẽ lại phải tạo ra một cái trận pháp trên thân thể mình hay sao?
Trong đầu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩa này, chuyện như vậy là không thực tế.
Càng khó khăn, lại càng kích thích sự ngông cuồng của Đế Thích Thiên, hắn tuyệt đối không vì vậy mà lùi bước.
Thời gian kế tiếp, không lúc nào là hắn không nghĩ tới việc lợi dụng thất tình lục dục chi lực để tu luyện.
Sáng tạo ra một môn công pháp mới, chuyên môn dùng để hấp thu thất tình lục dục chi lực?
Ý nghĩ này loé lên, Đế Thích Thiên đã không khỏi âm thầm cười khổ, muốn sáng chế công pháp, tu vị của hắn hiện tại vẫn chưa đủ, lịch duyệt cũng chưa đủ phong phú, mà ngay cả cơ duyên cũng còn thiếu.
Sáng tạo một môn công pháp, nói dễ hơn làm.
Trong lúc Đế Thích Thiên đang yên lặng tu luyện cùng suy tư, chiếc xe ngựa đã đi qua vài toà cổ thành, nhưng vẫn một mực không dừng lại, chỉ thỉnh thoảng ghé qua vài chỗ mua một ít đồ ăn, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Không phải Đế Thích Thiên không muốn dùng Ngự Phong Thuật để ngự phong phi hành, mà là, nếu như hắn dùng Ngự Phong Thuật, sẽ phải dùng đến Yêu khí, như vậy, chỉ sợ chưa đến được đế đô, đã dẫn tới vô số đại phiền toái. Cho nên hai người chỉ có thể mượn nhờ xe ngựa, chạy ngày chạy đêm.
Rốt cục, đến ngày thứ chín, xe ngựa đã đến trước cửa thành đế đô.
"Răng rắc!!!”
Xe ngựa dừng lại ngoài cửa thành, một tiếng động từ trong xe vang lên, cửa xe bị đẩy ra, Hoa Văn Vũ từ trong xe bước xuống, đứng trên mặt đất, nói:
"Đế tiên sinh, có thể đi ra được rồi. Chúng ta đã đến đế đô.”
Ánh mắt quét qua cổng thành đế đô một lần, nhìn thấy ba chữ “Kinh Hoa thành” trước cổng, vẻ mặt hắn không khỏi lộ ra thần sắc phức tạp.
"Nơi này chính là đế đô sao? Quả nhiên so với thành luỹ bình thường lớn hơn rất nhiều.”
Đế Thích Thiên bước xuống xe, hai mắt đạm mạc nhìn tòa cổ thành trước mắt, quan sát một hồi, cũng không khỏi lộ ra thần sắc kinh thán.
Hùng vĩ, tang thương, nồng đậm dấu vết thời gian.
Thành cổ to lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, so với thành cổ bình thường lớn hơn gấp mấy lần, hơn nữa từng khối đá đen trên tường thành đều ngấn dấu vết của đủ loại đao kiếm binh khí.
Trong tia nắng ban mai chiếu xuống, toà tường thành màu đen, đã hơi nhuộm sắc đỏ, chính là do dấu vết huyết dịch lưu lại.
Hiển nhiên, toà thành cổ này đã tồn tại qua vô số tuế nguyệt, tuyệt đối không ngắn.
"Ân. Đế tiên sinh, nơi này chính là Kinh Hoa thành - đế đô Hoa quốc ta, đợi sau này vào thành, vãn bối nhất định sẽ đưa ngài đi thăm thú khắp nơi một phen.”
Ngữ khí Hoa Văn Vũ lộ vẻ cung kính, những ngày này, hắn vẫn một mực cố gắng kéo gần khoảng cách với Đế Thích Thiên.
Đôi khi, trong lòng cũng loé lên một ý nghĩ: Xem ra Đế tiên sinh rất để ý đến tin tức của Cầm Tâm tiểu thư, nói không chừng hắn rất ưa thích mỹ nữ, nếu như ta có thể đem tỷ tỷ gã cho hắn, như vậy thì…
“A!!! Ý ngươi là, chúng ta không cần vào thành?"
Đế Thích Thiên nhíu mày lại, Vương vân màu tìm trên trán hơi lập loè một chút, một cổ uy áp từ đó tràn ra, khiến không khí xung quanh cũng bị chùng xuống.
Từ trong lời nói của Hoa Văn Vũ, hắn cũng nhìn ra được hàm nghĩa trong đó.
Hoa Văn Vũ gật gật đầu, nói:
"Đế tiên sinh quả nhiên trí tuệ.”
Sau khi vuốt mông ngựa một câu, hắn lại nói tiếp:
“Tiên sinh muốn đến Cầm gia, nhưng mà, Cầm gia tuy rằng mang tiếng cự ngụ trong đế đô, nhưng thực tế lại ở trong Tử Trúc Lâm bên ngoài đế đô. Cho nên nếu như ngài muốn tới Cầm gia, thì không cần phải tiến vào đế đô.”
"Thì ra là thế!!!”
Đồng tử Đế Thích Thiên chợt lóe lên, đột nhiên nhìn về phía Hoa Văn Vũ, trầm giọng nói:
"Chuyện Cầm gia ta sẽ tự nghĩ biện pháp, không cần ngươi dẫn đường, giờ ngươi quay về đế đô trước đi, sau khi ta thu xếp xong xuôi mọi chuyện, ta sẽ đến đế đô tìm ngươi.”
"Đế tiên sinh đã nói như vậy, vãn bối cũng chỉ có thể tuân theo, chỉ là, thân thể phụ hoàng ta trước giờ vẫn không tốt, hi vọng ngài có thể nhanh chóng vào thành, vãn bối sẽ ở cửa thành an bài người, chỉ cần tiên sinh muốn vào thành, sẽ có người nhanh chóng tiếp đón.”
“Yên tâm, chuyện đã đáp ứng ngươi, bổn vương nhất định sẽ không nuốt lời. Huống chi, ta cũng cần nhờ ngươi thay ta làm một việc.”
Đế Thích Thiên thâm ý liếc nhìn hắn một cái, sao không lĩnh hội được ý tứ trong lời nói của Hoa Văn Vũ cơ chứ.
Sau khi nói xong, hắn không để ý tới Hoa Văn Vũ nữa, mà con mắt quét qua những tu sĩ vừa xuất hiện trong tầm mắt, nhìn theo hướng di chuyển của bọn họ, rồi nhanh chóng tiến vào rừng.
“Có thể hấp dẫn những tu tiên giả ẩn cư trong đế đô cũng chỉ có đại hội chọn rể của Cầm gia mà thôi, nếu Hoa Văn Vũ đã nói Cầm gia ở bên ngoài đế đô, như vậy chỉ cần đi theo những tên tu sĩ này, khẳng định sẽ đến được Tử Trúc Lâm mà Cầm gia đang ngư ngụ.”
Đế Thích Thiên trước khi rời khỏi Vạn Yêu Cốc, Bạch Hồ đã từng truyền cho hắn một môn bí pháp gọi là “Linh xà quy tức thuật”, chuyên môn dùng để thu liễm Yêu khí bản thân, bình thường, sau khi đi vào thế tục, chỉ cần dựa theo bí thuật này, nếu không vận dụng Yêu nguyên, coi như là tu sĩ Kết đan cũng sẽ rất khó phát hiện ra thân phận của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đế Thích Thiên lại không sợ chạm mặt tu sĩ như vậy.
Một đường đuổi theo.
Ven đường, nguyên một đám tu sĩ thanh niên, hoặc là độc hành, hoặc là tụ lại thành tốp năm tốp bảy, tất cả đều hướng về một phương vị, chỉ là, những tu sĩ này sau khi chạm mặt nhau, trong mắt đều loé lên thần sắc cảnh giác.
"Xem ra, những người này đều tới tham gia đại hội chọn rể của Cầm gia rồi. Cầm gia lúc này hẳn là đang vô cùng náo nhiệt.”
Trong đầu Đế Thích Thiên vừa âm thầm trầm tư, vừa nhanh chóng bước về phía trước, ẩn ẩn phía sau những cây cổ thụ trên đường.
Liên tiếp đi qua vài ngọn núi.
Bỗng nhiên, cảnh sắc trước mắt chợt thình lình biến đổi.
“Sơn cốc thật lớn. Đây là Tử Trúc Lâm sao, quả nhiên trong đó có càn khôn.”
Đế Thích Thiên vừa sợ hãi vừa thán phục, hắn theo sau những tu sĩ kia, bay qua vài ngọn núi, tầm mắt càng lúc càng mở rộng, cuối cùng, một toà sơn cốc cự đại hiện ra trước mắt, cơ hồ bằng phân nửa Vạn Yêu Cốc, trong cốc lấp lánh tử sắc (tím) của trúc lâm.
Cây trúc bên trong Tử Trúc Lâm đều vừa to vừa thô, hung hung ác ác, đón gió phất phới, phân bố khắp cốc.
Nhưng mà, vị trí phân bố của chúng, dường như đều có huyền cơ trong đó.
Mà giờ phút này, trên một khoảng đất trống trong cốc, đã tụ tập không dưới mấy trăm tu sĩ thanh niên, những tu sĩ này có một số lấy ra da thú, trải trên mặt đất, còn bày ra một đống linh phù và đan dược các loại.
Choáng nha, vậy mà lại trực tiếp bày hàng mua bán ở đây luôn. Số người làm vậy cũng không ít.
Đồng thời, cũng có vài người tụ tập trò chuyện với nhau, tiếng nói đều nhỏ nhẹ, dường như đang sợ quấy nhiễu cái gì đó.
"Có ý tứ!”
Khoé miệng Đế Thích Thiên không khỏi cong lên, thì thào một câu.
"Hắc hắc, vị tiểu huynh đệ này, thế nào? Nếu lão hủ không nhầm, thì ngươi chính là vì Ngọc Cầm tiên tử mà đến nha? Có muốn biết những sự tình liên quan đến nàng hay không? Đến đây, chúng ta tới bên này tâm sự nào.”
Đế Thích Thiên nghe vậy đưa mắt nhìn sang, lập tức nhìn thấy một lão đạo sĩ mặt mũi tươi cười đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, kéo cánh tay của hắn hướng về một bên đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.