Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 14: Hổ uy bá đạo




Ngày nay chủ nhân chính thức của thế giới này chính là nhân loại, yêu từ trước vốn đã bị xem là tà ma ngoại đạo, phát hiện liền bị giết, bọn tu tiên giả kia còn hô khẩu hiệu hàng yêu phục ma rồi không ngừng truy lùng yêu thú, yêu quái để sát tử đoạt đan. Có thể tưởng tượng được tình cảnh của yêu tộc thê thảm đến mức nào.
Nếu ta trực tiếp tiến tới tu tiên môn phái, chỉ sợ ngay lập tức liền bị vây công. Song quyền nan địch tứ thủ. Theo kinh nghiệm kiếp trước nếu bản thân không có thực lực, sau lưng không có thế lực thì khó có thể làm nên đại sự.
Hiện giờ hắn đã bước trên con đường tu yêu, lại còn đạt được huyết mạch truyền thừa. Chỉ cần tiếp tục kiên trì nhất định sẽ có thành tựu.
Bất quá sau khi nhìn thấy Lang vương chỉ huy một đám dã lang công kích mười mấy võ lâm cao thủ thì trong lòng hắn liền nổi lên ý nghĩ muốn kiến tạo cho mình một cổ thế lực.
“Ta nếu làm người thì phải là nhân trung chi long, còn giờ thành thú cũng phải là bách thú chi vương, nếu ta đã đi trên con đường tu yêu thì phải thành vua trong loài yêu.” Đế Thích Thiên trong lòng
Điều kiện đầu tiên của tu yêu chính là động vật phải có linh tính, mà Lang vương nhất định phải có linh tính hơn hẳn dã thú thông thường, nếu thu phục nó dưới trướng chẳng khác nào tương lai có thêm một bang thủ tương trợ trên bước đường tu yêu, hơn nữa Lang vương chỉ là lựa chọn đầu tiên.
Nghĩ tới đây thì trong đầu hắn liền liên tưởng đến đủ loại tình huống liên miên như mạch nước ngầm khó lòng ức chế được. Nếu Lang vương có tiềm lực để bước trên con đường tu yêu thì vương giả của các chủng tộc khác khẳng định cũng không thể yếu hơn.
Với sự đa dạng của các chủng tộc trong Hổ Khâu sơn mạch này, nếu hắn đều có thể thu phục hết tất cả dưới trướng, không phải nói tương lai hắn sẽ có hơn trăm tên thuộc hạ trung thành với mình đó sao. Chờ đến khi bọn hắn trưởng thành lên thì đó tuyệt đối sẽ là hậu đài vững chắc nhất để ta có thể tung hoành trong tương lai.
Khuất phục các chủng tộc trong Hổ Khâu sơn mạch.
Tổ kiến một cổ thế lực của riêng mình.
Đế Thích Thiên giờ khắc này đã tìm thấy mục tiêu của chính mình, đó là chân chính trở thành vương giả trong Hổ Khâu sơn mạch chứ không phải chỉ là một cái danh hiệu tượng trưng không thực tế.
“Ngao ô !”
Tiếng sói tru đặc hữu lại một lần nữa vang lên, chính là thanh âm của Lang vương, theo hướng thanh âm nhìn lại có thể thấy trong bầy dã lang, có vài con dã lang cường trang đang đứng thủ vệ xung quanh một con Thương Lang toàn thân tuyết trắng không một tia tạp chất, thân ảnh oai vệ cao quá đầu người.
Đích thị là Lang vương !
Nhãn quang trong mắt nó tràn đầy linh tính khiến người nhìn vào không khỏi phát lãnh, tiếng tru vừa rồi của nó dường như muốn truyền đạt một mệnh lệnh nào đó.
Chỉ thấy đàn dã lang đang vây công đám võ lâm cao thủ lúc nãy còn hỗn loạn, nay lại tiến thoái có trật tự, cả một đoàn phân thành vài cái tổ hợp nhắm vào từng mục tiêu tấn công càng mãnh liệt hơn, xem bộ dạng như thể không đem mục tiêu xé xác thành trăm mảnh thì quyết không bỏ qua.
“Cơ hội tới.”
Phó Sơn vừa nghe thấy tiếng tru đôi mắt sắc bén liền tập trung vào thân ảnh của Lang vương, chân khí trong cơ thể toàn bộ quán chú vào phi đao đang nắm trong tay, mắt lóe hàn quang.
“Sưu !”
Nhanh ! Tốc độ khó có thể diễn tả bằng lời.

Phi đao vừa rời tay liền tựa như một vệt sáng phá không bay đi, thanh âm cực nhỏ nếu không cẩn thận lắng nghe khó lòng phát hiện được tung tích. Phi đao chỉ thoáng chốc đã tới trước mặt Lang vương, chỉ là một thanh ba tấc phi đao nhưng sắc bén vô bỉ, hàn khí bức nhân.
“Phập !”
“Răng rắc !”
Phi đao quá âm hiểm, căn bản không để cho Lang vương có cơ hội né tránh, dưới tình huống nguy cấp một con cự lang bên cạnh nó liền cấp tốc nhảy qua chắn ở phía trước nó, chỉ nghe “phập !” một tiếng phi đao đã cắm vào cơ thể nó, trực tiếp khoét một lỗ cỡ bằng ngón tay cái từ trên cổ nó, máu tươi tí tách rơi xuống, con cự lang chỉ kịp giãy mạnh một cái, hai mắt mở trừng rồi tuyệt khí.
Phi đao thật đáng sợ, sắc bén vô bỉ.
“Ngao ô !”
Vào lúc này Lang vương cũng bạo nộ, ngữa mặt tru lên một tràng bi phẫn, hai tròng mắt u lãnh nhìn trừng trừng vào thân ảnh Phó Sơn.
Đồng thời đàn sói lại càng thêm điên cuồng, hơn trăm đầu cự đại dã lang trực tiếp hướng tới thân ảnh của Phó Sơn nhào tới.
“Giết !”
Bang chủ Mao Nhất Đao hét to một tiếng, trường đao trong tay loạn vũ, đem phạm vi ba thướt xung quang đều bao trùm trong đao ảnh, từng đầu dã lang bước vào vòng đao ảnh này liền trực tiếp bị phân đoạn.
“Sưu sưu sưu !”
Phó Sơn làm sao lại không biết Mao Nhất Đao chính là đang cố gắng tạo cơ hội cho hắn, cổ tay vừa động ba thanh phi đao theo hình chữ phẩm (品) từ cổ tay phóng vút về phía Lang vương, hướng đi của ba thanh phi đao tương đối hiểm độc, hoàn toàn phong tỏa hết các hướng né tránh của Lang vương, lại thêm tốc độ như thiểm điện.
“Ngao ô !”
Hai mắt Lang vương phát ra quang mang đáng sợ, hai chân sau đạp mạnh một cái đồng thời hai chân trước hướng về hai thanh phi đao vồ tới, từ lợi trảo phát ra hàn quang sáng bóng.
“Phanh ! Phanh !”
Hai tiếng thanh thúy vang lên, lợi trảo chuẩn xác va chạm với hai thanh phi đao, tuy trong phi đao có ẩn chứa chân khí những cũng chẳng gây chút thương tích nào cho lợi trảo của Lang vương, kế tiếp Lang vương tá lực ở hai thanh phi đao bật mạnh thêm lần nữa ngoạn mục tránh thoát thanh phi đao thứ ba.
“Sưu !”
Thanh phi đao thứ ba phóng sượt qua bụng của Lang vương đồng thời mang theo vài sợi lông tuyết trắng.
Để có thể trở thành vương trong đàn lang quả thật cũng không phải đơn giản, thực lực so với dã lang bình thường không biết cường hãn hơn bao nhiêu lần.
“Ngao ô !”
Sau khi tránh thoát phi đao, Lang vương cũng không có dừng lại mà trực tiếp từ trên không hướng về phía đám Đại Đao bang phóng vút xuống, tốc độ cực nhanh cũng chỉ hiện ra một chuỗi tàn ảnh bạch sắc khiến cho chúng nhân khó lòng nhận ra được thân ảnh.
“A !”
“Mau tới hỗ trợ, tốc độ con sói này quá nhanh ta căn bản đánh không trúng nó.”
“Thật là đáng sợ.”
Tốc độ của Lang vương tuyệt đối không kém tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ, đám đệ tử của Đại Đao bang chỉ kịp thoáng thấy bóng trắng chợt lóe liền có người cổ họng trực tiếp bị móng vuốt xượt qua đứt đôi, máu tươi tung tóe, trong nháy mắt đã có hơn mười đệ tử mất mạng.
“Sưu sưu sưu… !”
Trong lúc đám đệ tử Đại Đao bang từng tên từng tên ngã xuống thì có một tên đệ tử dường như tiềm năng bộc phát chém ra một đao khiến cho Lang vương thoáng khựng lại chốc lát.
Phó Sơn không hổ là cao thủ dùng phi đao, cơ hội thoáng hiện liền nhanh chóng nắm bắt, chỉ nghe một chuỗi thanh âm cực nhỏ vang lên, chín thanh phi đao theo đó bay vút đi hoàn toàn phong tỏa mọi điểm yếu hại trên người Lang vương.
Không thể không nói thuật phóng phi đao của Phó Sơn đã đạt đến một trình độ cao thâm khó lường, Lang vương mặc dù có linh tính nhưng vẫn chưa bước chân vào cảnh giới tu yêu, thân thể dẫu có cường hãn thì cũng chỉ cao hơn dã lang bình thường vài lần, Phó Sơn trong chốn giang hồ cũng được xem là nhất lưu cao thủ, phi đao phóng ra khó lòng phòng bị được.
Hiện tại hắn lại toàn lực xuất kích, uy lực có thể xem nhẹ được sao ?
“Ngao ô !”
Đối mặt với phi đao Lang vương rốt cục cũng cảm nhận được hơi thở của tử vong, không khỏi phát ra một tiếng tru bi thảm. Nghe tiếng tru của Lang vương, công kích của đám sói càng điên cuồng hơn, tốc độ tử thương của đám đệ tử càng lúc càng nhanh.
Lang vương dĩ nhiên sẽ không buông xuôi chịu chết, vẫn dùng chiêu cũ để hai chân trước cản lại hai thanh phi đao, còn thân thể thì nhanh nhẹn né tránh được ba thanh nhưng cuối cùng vẫn có bốn thanh phi đao không cách nào né tránh được, chỉ có thể cố gắng tránh đi nơi yếu hại.
“Phốc phốc… !”
Chỉ nghe thấy vài tiếng trầm đục vang lên, bốn chuôi phi đao, hai chuôi cắm vào bụng, hai chuôi còn lại lần lượt cắm ở chân trước và chân sau, máu tươi chảy không ngừng.
“Hảo, Phó Sơn mau giải quyết nó, chúng ta sẽ được an toàn.” Mao Nhất Đao thấy Lang vương bị thương nặng, trong lòng mừng rỡ tốc độ múa đao càng nhanh hơn vài phần.
“Rõ !” khuôn mặt Phó Sơn càng thêm âm trầm đáng sợ, tay vừa lật liền xuất hiện một chuôi phi đao, thật không biết hắn dấu mấy thanh phi đao này ở nơi nào trên cơ thể.
“Sưu !”
Vận toàn bộ chân khí vào chuôi phi đao phóng đi làm hắn cũng gần như hư thoát, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bất quá hắn bỏ ra đại giới như vậy tất nhiên thành quả đạt được cũng không kém hơn, tốc độ chuôi phi đao phóng đi chẳng khác nào ‘phù quang lượt ảnh’, mắt thấy chuôi phi đao chỉ khoảng khắc liền có thể xuyên qua đầu của Lang vương, ngay cả bản thân Lang vương cũng đã cảm giác được thời khắc tử vong, trong lòng tràn ngập bi phẫn, hai mắt toát ra vẻ bất cam.
“Ngao !”
Trong lúc nguy cấp, một tiếng hổ gầm bá đạo vang lên, ẩn chứa trong tiếng gầm vang ấy là một cổ khí tức vương giả uy hiếp chúng nhân. Đây chính là bá vương chi khí của Bách thú chi vương. Tiếng gầm của mãnh hổ thông thường đã có thể làm muôn thú bốn chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy.
Còn một tiếng hổ gầm này càng thêm bá đạo, trực tiếp uy hiếp nhân tâm toàn trường, áp lực cường đại khiến chúng nhân như ngừng thở.
“Ồ ồ… !”
Đám sói đời nào có năng lực chống cự lại khí tức của Bách thú chi vương, con nào như con nấy run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
“Đinh !”
Trong lúc Lang vương đang nhắm mắt chờ chết, bổng nhiên một hổ trảo đen nhánh trực tiếp xuất hiện trước phi đao, thanh âm thanh thúy vừa vang lên thì phi đao cũng bị kẹp chặt bên trong hổ trảo không cách nào nhút nhích.
“Lão thiên, đầu Hắc Hổ này sao lại cỡ này.”
“Lão thiên a, ngay cả toàn lực một kích phi đao do Phó Sơn hộ pháp phóng ra mà nó lại dễ dàng đón đỡ, đầu lão hổ này chẳng phải yêu tinh sao.”
Không sai, xuất hiện vừa kịp lúc chính là Đế Thích Thiên
Vốn hắn dự định để Lang vương giải quyết hết toàn bộ đám người này rồi sau đó mới khuất phục nó, đem nó thu dưới trướng, có điều thế sự khó lường, thật không tưởng trong đám người này lại có một cao thủ phi đao có khả năng bức Lang vương vào tử cảnh.
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không muốn để cho Lang vương thật sự chết dưới phi đao, động vật có linh tính vốn đã cực kỳ thưa thớt, chết con nào là ít đi con đó.
-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.