Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 136: Ta là Tô Thiên Hương




- Tỷ tỷ. Là Đế đại ca ở Vạn Yêu Cốc.
Chu Nhi cũng nhìn về phía cột sáng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nói:
- Nhưng mà, Đế đại ca làm sao lại dẫn xuống nhiều tinh hoa ánh trăng như vậy, chẳng lẽ hắn muốn hóa hình?
- Điều đó không có khả năng. Con đường tu luyện không có đường tắt để đi. Tỷ như nhân loại, nếu không có linh căn tốt, tư chất tuyệt hảo, cả đời cũng khó có thành tựu cao, Yêu tộc lại càng vậy, thường thường chúng ta tu luyện mấy chục, mấy trăm năm, cũng không bằng nhân loại tu luyện mười năm tám năm. Lúc trước ngươi cũng nói, tu vị Đế Thích Thiên, chỉ là Yêu thú sơ kỳ, mới hình thành nên Yêu phủ mà thực lực đã so được với vương giả Yêu thú, nhưng mặc kệ hắn cường đại cỡ nào, nếu không đạt tới Yêu thú đỉnh phong, sẽ không cách nào dẫn tới Yêu kiếp hóa hình, ngưng kết ra nội đan.
Thiếu nữ trầm ngâm nhìn về phía Vạn Yêu Cốc, hơi lắc đầu, lấy tu vị hiện tại của nàng, rất rõ ràng, con đường tu hành, tuyệt đối không có đường tắt để đi, giả sử nếu có, nhưng không phải chính mình từng bước tu luyện, thì sớm muộn gì cũng bị nó làm hại. Ngoại trừ, không phải là Yêu, mà là Ma.
Ma Đạo, tốc độ tu hành rất nhanh, bởi vì bọn hắn kiếm tẩu thiên phong (*), vì tăng thực lực, bất kể mọi hậu quả. Nghe nói, có một ít bí thuật Ma Đạo, có thể dùng một khỏa Kim Đan của tu sĩ Kết Đan kỳ, tạo ra một vị tu sĩ Kết Đan mới. Mặc dù cũng không chân chính có được sức mạnh như tu sĩ Kết Đan bình thường.
(*)Kiếm tẩu thiên phong: nghĩa bóng là tìm kiếm những phương pháp bất bình thường để giải quyết vấn đề.
Cho nên, Ma Đạo mới có một chữ Ma. Bọn hắn có thể không làm mà hưởng, cướp lấy thành quả tu luyện của người khác để tăng lên tu vị của mình, cho nên tốc độ tu hành của bọn hắn, dù là tu tiên giả hay yêu tu đều đuổi theo không kịp, bởi vậy, công pháp ma đao, từ trước đến nay, đều dùng hai chữ quỷ dị để hình dung.
Thế nhưng, Ma Đạo mặc dù tu vị tiến nhanh, lại chứa không ít tai họa ngầm, thường thường tu luyện đến một giai đoạn nào đó, sẽ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma, có thể bị mất đi thần trí, vạn ma phệ tâm, chết vô cùng thảm.
Những ma tu gặp phải điều này cũng không ít. Tóm lại, con đường tu hành, quả thật không có đường tắt an toàn để đi.
Giống như Đế Thích Thiên, hắn mặc dù có mấy nghìn bộ thi thể, nhưng cũng cố gắng kìm hãm, để tu vị khỏi tăng tiến quá mãnh liệt, hắn cũng tuyệt đối không một lần đem tu vị tăng lên Yêu thú đỉnh phong, ngưng tụ ra nội đan, hóa hình thành Yêu, mà dùng thời gian chậm rãi luyện hóa, từng bước một rút ra tinh khí, tự mình chuyển hóa thành Yêu nguyên, tiêu phí rất nhiều thời gian.
Thế nhưng, lực lượng có được bằng cách đó mới chân chính thuộc về hắn, tuyệt đối không để lại tại họa ngầm đối với con đường tu hành về sau. Vả lại, hắn là dựa vào Thiên Phẩm Yêu phủ, mới có được năng lực thần kỳ như vậy. Nếu không, cũng sẽ giống như những Yêu thú khác, phải sử dụng Yêu thân để thôn phệ huyết thực rồi luyện hóa.
Đây chính là chỗ thần kỳ của Thiên Phẩm Yêu phủ, là vốn liếng đặc biệt có thể khinh thường những Yêu phủ tầm thường khác.
- Chu nhi, ngươi bây giờ đi tới Vạn Yêu Cốc, mời Đế đại ca của ngươi đến đây một chuyến. Tỷ tỷ muốn gặp hắn một lần. - Thiếu nữ trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nhìn chim Hồng tước, nhẹ giọng nói.
- Tỷ tỷ, Chu nhi biết rồi. - Chim Hồng tước nghe xong, hai mắt sáng lên, vội vàng vỗ cánh, tạo thành một đạo lưu quang màu đỏ thắm, bay nhanh ra khỏi sơn cốc, hướng cột sáng lao tới.
- Cột sáng này hẳn là từ Vạn Yêu Cốc.
Thần trụ thông thiên từ trên mặt trăng chiếu xuống cả Nam Man đều thấy rõ, tất nhiên, đã kinh động đến những cường giả khác trong Nam Man. Trên một ngọn núi, Mỹ Đỗ Toa lẳng lặng đứng trước gió, giương mắt nhìn về cột sáng.
- Cũng tốt, vừa vặn ta có việc muốn tìm Đế Thích Thiên, thương thế của ta cũng đã tạm ổn, có thể đi gặp hắn rồi. - Mỹ Đỗ Toa thì thào tự nói, tùy ý xoay người, một cỗ Yêu phong nổi lên, mang theo nàng nhanh chóng hướng Vạn Yêu Cốc bay tới.
Cùng lúc đó, những vương giả Yêu thú ở địa phương khác, đều nhao nhao kinh dị nhìn về phía cột sáng thông thiên đứng sừng sững giữa không trung, trong lòng âm thầm suy đoán, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.
- A!!!
Mà lúc này, ở trong cột sáng, vô số Huyền Âm Chi Lực đang bao trùm lấy Đế Thích Thiên, sinh ra biến hóa khó tin, Huyền Nguyệt luyện hình, tái tạo kinh mạch, kinh mạch cùng huyết nhục quanh thân dung hợp với nhau, huyết nhục không ngừng chấn động, nhúc nhích, quanh thân tỏa ra hắc quang (ánh sáng đen) mãnh liệt, bên trong hắc quang, Đế Thích Thiên gào to một tiếng.
Thân hổ khổng lồ trực tiếp nhảy dựng lên, bộ lông quanh thân thu liễm lại, hai chân hổ từng khúc nghịch chuyển, hai móng hổ hóa thành hai bàn chân, hai chân hổ, hóa thành cẳng chân và đùi nhân loại, càng về sau, quá trình biến hóa càng hướng ngược lên trên, tứ chi đều biến thành hai chân và hai tay nhân loại, thậm chí cuối cùng ngay cả đầu lâu, lấy mắt thường cũng có thể nhìn ra, rất nhanh bị biến hóa.
- A!!!
Khi toàn bộ Yêu thân đều toàn toàn chuyển hóa thành nhân hình, Đế Thích Thiên ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, vốn Yêu vụ đang bao phủ quanh thân cũng lập tức thu liễm, trong tiếng gầm gừ, cột sáng thông thiên cũng bị tán loạn tại chỗ, Huyền Âm Chi Lực khổng lồ cũng tản ra bốn phía, không còn trực tiếp tiến vào trong thân thể hắn nữa.
- Tuy rằng không phải chân chính hóa hình, nhưng mà, Đế Thích Thiên ta tuyệt đối sẽ có ngày đó.
Cả người Đế Thích Thiên toát ra khí tức duy ngã độc tôn, hai mắt bắn ra tinh quang, tựa như lợi tên, trong lời nói, mang theo tự tin ngạo nghễ.
Chỉ là, hắn vừa mới hóa hình, cả người không mặc y phục, hiện ra một thân khí lực mạnh mẽ, cao chừng mét tám, từng khối cơ bụng vô cùng hoàn mĩ, mà cơ ngực, cũng cường tráng như sắt thép, cánh tay chi chít cơ bắp.
Khuôn mặt của hắn như đao gọt, đường nét rõ ràng, lông mày chau lên, hiện ra khí thế lăng lệ ác liệt, hai mắt còn mang theo một cỗ ngạo ý nhè nhẹ, mái tóc đen kịt xỏa xuống ngang vai, không gió mà bay. Trên trán, hiện ra một ấn ký màu tím, nếu cẩn thân quan sát, sẽ phát hiện ra, ấn ký này chính là vương văn màu tím trên trán Yêu thân trước kia.
Chỉ là, khi xuất hiện trên thân người, vương văn cũng nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa, cũng không phải chữ “Vương” như trước kia, mà là một loại phù văn thần bí thượng cổ nào đó tạo thành, dường như rất thần kỳ.
Vương văn ấn ký không ngừng nhúc nhích, tỏa ra uy áp mạnh mẽ, hướng về bốn phương tám hướng tràn ra. Ngay lập tức, đem toàn bộ Vạn Yêu cốc đều chìm trong uy áp..
- Vương!!!
Sinh linh có mặt trong cốc, ngay lúc này, đều không hẹn mà cùng nhau quỳ lạy, đối mặt với uy áp như vậy, theo bản năng cũng không có ý niệm phản kháng.
Đế Thích Thiên tùy ý đem khí thế bản thân triển lộ ra ngoài, rồi ngửa mặt nhìn về phá hư không, trong mắt tràn đầy thâm sâu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, nhưng mà, đảo mắt cái hắn đã khôi phục lại bình thường, xuất ra một túi trữ vật, từ trong đó lấy ra một kiện trường bào màu đen, thân hình run lên, đem quần áo mặc lên người, che lại thân hình.
Thân hình cường tráng phủ trong lớp áo đen, áo đen theo giớ lay động, càng tôn lên vẻ cao ngạo của chủ nhân.
- Tới lúc này, Đế Thích Thiên ta lần nữa có lại tướng mạo, kiếp trước làn người ta có thể khinh thường Thương Hải, kiếp này làm Yêu, thiên địa lại ngập Tiên Yêu Quỷ Thần, ta cũng muốn nhìn xem một chút, đại lục mêng mông, là ai làm chủ (nguyên văn: thương mang đại lục, thùy chủ trầm phù)?
Đế Thích Thiên nhìn lên hư không, nói ra một câu, vừa âm vang lại hữu lực, đây là lần đầu tiên hắn dùng thân người thổ lộ tiếng lòng, tám chữ cuối cùng càng kích thích khí thế duy ngã độc tôn trong lòng, tuy rằng, loại khí thế này, hiện tại cũng không đậm nét, nhưng lại đại biểu cho khí chất đặc biệt của hắn.
- Đúng vậy, ngươi quả nhiên có thiên phủ tuyệt hảo, phải biết rằng, Huyền Nguyệt Luyện Hình Thuật, coi như ở trong Hồ tộc ta, chỉ có cường giả ở một bên chăm sóc, dẫn đạo, thì mới có thể viên mãn, mà ngươi, lại có thể tự mình đem luyện đến viên mãn, càng dẫn xuống thần trụ thông thiên, mượn nhờ tinh hóa tuế nguyệt, một lần hành động đột phá kinh mạch toàn thân, hóa thành nhân hình, ta đây cũng không thể không bội phuc.
Lúc này, Bạch Hồ không biết khi nào đã xuất hiện bên thác nước, trong mắt ẩn chứa ý cười, đánh giá tướng mạo sau khi biến hóa của Đế Thích Thiên từ trên xuống dưới.
Trong lòng âm thầm nói: Ân, Đế Thích Thiên này, sau khi biến hóa tuy rằng không có bộ dạng anh tuấn bất phàm tuấn tú như những tu tiên giả kia, nhưng lại có một loại khí chất đặc biết, rất có uy thế, hơn nữa ánh mắt cô lạnh(lạnh lùng cô độc), xác thực không tồi. Mà xem ra, trên người hắn chắc từng xảy ra không ít chuyện.
Quả thật, tướng mạo Đế Thích Thiên cũng không tính là anh tuấn. Nhưng mà, nhờ có khí chất đặc biệt phụ trợ, ngược lại có thêm một loại ý vị hàm xúc, rất có tư vị.
- Bạch Hồ cô nương. - Đế Thích Thiên quay đầu nhìn về phía Bạch Hồ.
- Đợi một chút!!!
Bạch Hồ lắc đầu, ngắt lời nói:
- Ai nói ta tên là Bạch Hồ, nhìn ngươi thuận mắt, ta sẽ nói cho ngươi biết, lần sau không được gọi sai, ta là Tô Thiên Hương. Mà thân phận của ta, trong tu tiên giới, gọi là Thiên Hương Hồ Vương. – Do trên người có mùi thơm đặc biệt, nên ngoại nhân gọi nàng là Thiên Hương Hồ Vương, nhưng không mấy ai biết, tên của nàng cũng gọi là Thiên Hương.
Trong nháy mắt, trên người Bạch Hồ lóe lên bạch quang, Bạch Hồ trước đó đột nhiên biến mất, đồng thời một vị tuyệt đại giai nhân thình lình xuất hiện ở chỗ cũ. Một thân cung trang (trang phục) tuyết trắng đem dáng người hoàn mỹ của nàng hiển lộ ra, mái tóc đen dài thanh tú, tô điểm thêm bằng một cây trâm ngọc, xỏa xuống ngang vai, trên dưới cả người, có lồi có lõm, tựa như trời cao đem hết thảy những thứ xinh đẹp nhất trên thế gian ký thác lên người nàng, giữa hai cánh tay, không biết dùng cái gì bện thành dây lưng lụa, theo gió bay phất phới, đừng đợt hương thơm lạ lùng không ngừng phiêu tán ra xung quanh, làm cho người ta nhịn không được muốn trầm mê trong đó.
- Quả nhiên là ngươi. - Lúc nhìn thấy dung mạo Bạch Hồ, Đế Thích Thiên mới chính thức bỏ xuống lòng cố kỵ, đây là lần thứ ba hắn được diện kiến dung nhan nghiêng nước nghiêng thành này.
- Nếu như đã đến, hà tất phải trốn trốn tránh tránh. - Bạch Hồ cười nhạt một tiếng, ánh mắt đột nhiên nhìn về một bên, nói ra một câu khó hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.