Vạn Vực Thánh Tông Kỳ Truyện

Chương 3: Long Ngạo Thiên!




Yêu Thú Sơn Mạch.
– Ầm!
– Rống!
Một tiếng nổ lớn và một tiếng rống lớn của yêu thú vang lên trong Yêu Thú Sơn Mạch. Tiếng thú rống tựa hồ rất phẫn nộ.
Nó là Yêu Thú cấp 4 Song đầu khuyển, một loại yêu thú vô cùng hung hãn ở trong yêu thú sơn mạch. Lúc bình thường loại yêu thú này không bao giờ đi lại trong buổi sáng, nó chỉ hoạt động vào buổi tối. Nhưng mà hôm nay có một nhân loại cả gan dám đi vào địa bàn của nó lấy đi Tam Phẩm linh thảo Thanh Linh Kim Liên mà nó đang thủ hộ làm nó vô cùng giận dữ, nó thề sẽ xé xác tên nhân loại vô sỉ này ra thành nhiều mảnh.
– Rống!
Song đầu khuyển rống một tiếng lớn, sau đó từ miệng tụ tập huyền khí, rồi sau đó bắn ra một luồng lục quang cực mạnh về phía trước.
– Không tốt!
Lúc này ở phía trước song đầu khuyển có một trung niên nam nhân khoản 30 tuổi đang chật vật chạy trốn khỏi sự truy sát của song đầu khuyển. Hắn tên là Long Ngạo Thiên là hộ pháp trưởng lão của Vạn Vực Thánh Tông, nói là Thánh Tông, chứ thật ra chỉ là một Tông môn nhất lưu của Hạ Vực nằm trong Đại Việt Đế Quốc mà thôi. Lần này Long Ngạo Thiên ra ngoài lịch lãm rèn luyện để tìm cơ duyên để đột phá Đại Võ Sư hậu kỳ, sau một thời gian lịch luyện trong Yêu Thú Sơn Mạch, đánh giết khá nhiều yêu thú và tìm được một số linh thảo khá quý. Hôm nay hắn đánh bạo một chút đi vào sâu trong sơn mạch, và điều may mắn đã đến với hắn, sau khi đi sâu vào sơn mạch, hắn vô tình đi tới một sơn cốc, cảm thấy bên trong có linh thảo, vì thế hắn nhanh chân đi vào, sau khi vào thì thấy phía trước mặt hắn xuất hiện một hồ nước nhỏ, bên trên hồ nước xuất hiên một đóa Kim Liên đang tỏa ra ánh sáng vô cùng thánh khiết, khiên cho tâm hồn người được xoa dịu.
Không chần chừ chút nào, Long Ngạo Thiên bay tới lấy tay nắm mạnh đóa Kim Liên, kéo nó lên khỏi mặt nước.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì một tiếng rống đầy giận dữ vang lên bên trong chỗ sâu của sơn cốc.
Đến lúc này Long Ngạo Thiên mới sực nhớ. Thường thường nơi có linh thảo quý hiếm chắc chắn sẽ có Yêu Thú cường đại thủ hộ, không ngờ lần này hắn thật sơ xuất chưa đánh bại Yêu Thú mà dám hái đóa Kim Liên này. Không hề do dự hắn lập tức vận chuyển huyền khí tăng nhanh tốc độ hết mức chạy trốn ra sơn cốc, dựa vào tiếng rống hồi nãy, hắn đã biết con yêu thú này chắc chắn mạnh hơn hắn, chắc là Cấp 4 hậu kỳ rồi, không chạy nhanh thì xong đời.
– Đáng chết!
– Ầm!
Hắn rút thanh kiếm bên hông ra vận chuyển huyền khí chém mạnh vào đoàn lục quang của song đầu khuyển.
– Phụt!
Long Ngạo Thiên bị đánh bay ra ngoài, cả người đập vào cành cây, miệng thì phun máu, bị thương nặng, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình chút nữa thì bị đánh nát, thông qua chiêu này hắn biết con yêu này là yêu thú cấp 4 đỉnh phong, cách biệt 3 cảnh giới nhỏ, làm sao mà đánh thắng được chứ.
– Rống!
Song đầu khuyển hưng phấn rống lên khi thấy tên nhân loại đáng ghét dám cả gan cướp Thanh Linh Kim Liên mà nó trấn giữ bao lâu nay. Thấy tên nhân loại trọng thương phun máu làm nó cảm thấy hưng phấn tột cùng, nó lập tức chạy thật nhanh tới bên cạnh tên nhân loại này, để xé xác hắn ra thành nhiều mảnh.
– Oành!
Nhưng khi nó định dùng chân đè chết Long Ngạo Thiên thì bỗng nhiên cách không xa nơi đây, trong không khí tuôn ra một luồng uy ápvô cùng đáng sợ, như mãnh thú hồng hoang sống lại, hủy thiên diệt địa, làm cho lòng người sợ hãi. Không chỉ song đầu khuyển sợ hãimà nằm sấp xuống như chó con, mà còn Long Ngạo Thiên đang trọng thương bên kia cũng vậy, hắn không thể chống lại nguồn uy ápnày được, một ngón tay cũng không thể động được. Hắn vô cùng kinh hãi không biết vị cường giả hay yêu thú cường đại nào lại có thểphát ra uy áp khiến người ta tuyệt vọng như vậy.
Uy áp đến nhanh đi cũng nhanh, 2 giây thời gian mà Long Ngạo Thiên cảm thấy cả mấy trăm năm, hắn chưa bao giờ cảm thấy tử vong đến gần hắn như vậy.
– Rống! Rống!
Song đầu khuyển sợ hãi đứng dậy rống những tiếng yếu ớt sau đó chạy thật nhanh về hang ổ của mình. Nó không muốn ở chỗ này thêm một phút giây nào nữa, cái luồng uy áp vừa nãy đã làm nó cảm thấy huyết mạch bị áp chế gắt gao, khiến nó vô cùng sợ hãi.
– Vừa rồi là cái gì?
Long Ngạo Thiên cố gắng đứng dậy, lấy trong nhẫn trữ vật ra một viên Huyền Linh Đan, đây là đan dược trị thương cấp thấp. Sau đóném huyền linh đan vào trong miệng, vận chuyển huyền khí trong cơ thể.
Sau một canh giờ, Long Ngạo Thiên mở mắt ra, sắc mặt bây giờ của hắn đã có một chút huyết sắc, không còn trắng bệch như lúc nãy nữa, thương thế cũng giảm bớt hai thành.
Hắn đứng dậy, hiếu kỳ đi về phía nguồn phát ra luồng uy áp đó, hắn không phải không sợ. Mà linh cảm hắn mách bảo bên kia không có gì nguy hiểm.
Sau khi đi một lát, hắn đi đến một góc cây, bên dưới góc cây hiện giờ đang có một đứa bé đang khóc oa oa.
– Bé ngoan, đừng khóc...đừng khóc.
Long Ngạo Thiên vội vàng đi tới bên cạnh đứa bé bế nó lên dỗ dành nó, hắn cảm thấy vô cùng nghi hoặc chẳng lẽ nguồn uy áp vừa rồi là từ nó phát ra. Nhưng không thể nào, một đứa bé làm sao có thể phát ra một nguồn uy áp khiến người tuyệt vọng đến thế.
– Phụ mẫu của ngươi đâu, sao có thể để ngươi ở một nơi thế này được chứ. Nếu đã gặp được ta xem như chúng ta hữu duyên. Từ nay ngươi sẽ là con trai ta.
– Tên là Long Hình Thiên.
Sau đó hắn ẵm đứa bé lên, bay thật nhanh ra khỏi Yêu Thú Sơn Mạch.
........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.