Vạn Vực Chi Vương

Chương 16: Mảnh xương hút lửa




Mảnh xương thú kia, khi hắn một tuổi, có được trên đại hội bóc thăm.
Từ khi có được mảnh xương thú, ngoại công cùng dì cả của hắn, đều chờ mong có một ngày hắn có thể nảy sinh cảm ứng linh lực với mảnh xương thú kia.
Đáng tiếc chính là, cho tới hôm nay, hắn cũng không thể khiến cho mảnh xương thú có thay đổi gì, bản thân hắn cũng vốn hết hy vọng từ lâu.
Mảnh xương thú kia, hắn vẫn luôn giữ ở bên người, đêm khuya vắng lặng, cũng sẽ lấy ra vuốt ve, hy vọng xa vời có ngày có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của xương thú.
Nhưng nhiều năm qua, xương thú chưa từng có hiện tượng khác thường nào.
Nhưng mà, xương thú hôm nay, rõ ràng lại khác biệt so với ngày thường.
Hắn tập trung nhìn mảnh xương kia, nhìn thấy dường như có hồng mang phát ra từ trên mảnh xương thú.
Cảm giác nóng rực càng ngày càng mạnh, thuận theo hồng mang phát tán, dần dần từ trên xương thú truyền đến, khiến phần hông kề sát với xương thú, nóng đến không chịu được.
- Kỳ quái...
Nhiếp Thiên sắc mặt khác thường, đặt xương thú vào trong lòng bàn tay, dùng linh lực trong cơ thể thử cảm nhận nó.
Dùng tâm thần thăm dò, từ trong xương thú, hắn phảng phất nhìn thấy rất nhiều hồng quang nhỏ vụn, ánh hào quang kia nằm trong xương thú, phóng thích ra ngọn lửa màu đỏ cam, giống như đang thiêu cháy.
- Ngọn lửa màu đỏ cam, lúc trước đánh nhau với Vân Tùng, ngọn lửa Vân Tùng ngưng kết, không phải cũng có màu sắc như thế này sao?
Sắc mặt hắn thoáng động.
Giờ phút này, hắn tạm thời thu hồi lực chú ý trên xương thú, ngược lại suy nghĩ kỹ càng từng chi tiết lúc chiến đấu với Vân Tùng.
Hắn đột nhiên nhớ tới, lúc hắn xông ra khỏi những ngọn lửa màu đỏ cam kia, đa số phần lớn hỏa mang của ngọn lửa, đều bắn khắp ra ngoài.
Thế nhưng, dường như có một phần hỏa mang bắn vào xương thú, cũng không có bắn ra ngoài.
Giống như, có một phần hỏa mang, vĩnh viễn bị giữ lại...
- Chẳng lẽ, những ngọn lửa màu đỏ cam kia, bị hút vào trong xương thú rồi?
Nhiếp Thiên dần dần nắm bắt trọng điểm.
Khi hắn âm thầm suy nghĩ, xương thú trở nên càng nóng phỏng tay, xương thú vốn dĩ màu nâu xám, giống như bàn ủi đốt cháy, phát ra ánh sáng đỏ bừng.
Nhiệt độ cao khác thường, làm lòng bàn tay của hắn mơ hồ đau nhức, hắn không thể không đứng lên, đặt mảnh xương thú lên trên bàn đá.
Hắn mở to mắt quan sát, phát hiện xương thú giống như được rèn qua lửa lớn, thỉnh thoảng có tia lửa bắn ra từ bên trong.
Trạng thái kỳ dị của xương thú, cũng không duy trì liên tục quá lâu, qua một hồi, xương thú lại trở nên ảm đạm vô quang, phảng phất hỏa mang Vân Tùng lưu lại bên trong, đã được thiêu đốt sạch sẽ.
Sau khi nhiệt độ giảm dần, Nhiếp Thiên mới lại đưa tay thăm dò, dùng ngón tay đặt lên trên xương thú.
Nhắm mắt lại, dùng đầu ngón tay tinh tế cảm giác, phảng phất có thể trông thấy bên trong xương thú, đốm lửa vụn vặt vẫn còn đang lập lòe.
Lại qua một hồi, đốm lửa vụn vặt trong xương thú cũng biến mất không thấy gì nữa, xương thú hoàn toàn khôi phục màu sắc lúc trước, cũng không nhìn ra có điểm nào đặc biệt.
Nhiếp Thiên tiếp tục ngắm nghía một hồi, mong rằng tìm kiếm được điểm kỳ diệu nào đó, nhưng vẫn tìm không thấy.
Sau một hồi, xương thú vẫn không có thay đổi nào mới, hắn cũng đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, thu hồi xương thú vào trong lần nữa.
Nhưng mà, có lần khác thường này, khiến hắn càng lưu tâm đến xương thú hơn.
Khoảng thời gian sau đó, Nhiếp Thiên bị nghiêm cấm ra ngoài, chỉ vì Nhiếp Đông Hải phát hiện xung quanh Nhiếp gia hiện tại, có vài Luyện Khí Sĩ không rõ lai lịch luẩn quẩn.
Nhiếp Đông Hải hiểu rõ, những Luyện Khí Sĩ không rõ lai lịch kia, nhất định là người của Vân gia, hoặc là khách khanh Viên gia nghe lệnh bởi Viên Thu Oánh.
Cho dù là Vân gia hay Viên gia, cũng không dám ở trong thành Hắc Vân, quang minh chính đại hạ độc thủ với Nhiếp Thiên.
Chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, chính là tìm một vài gương mặt lạ lẫm, sau khi xong chuyện, rũ sạch quan hệ với những người kia, để những người kia vĩnh viễn rời khỏi thành Hắc Vân.
Để đề phòng Nhiếp Thiên bị hại, Nhiếp Thiến cả ngày trông chừng hắn, không cho phép hắn bước ra Nhiếp gia một bước.
Cũng vì như vậy, Nhiếp Thiên trong ba tháng, không ra khỏi Nhiếp gia, vẫn luôn yên tâm khổ tu bí quyết Luyện Khí, kỳ vọng có thể tiến thêm được một bước trong thời gian ngắn.
Ba tháng sau, những người từ bên ngoài tới kia thấy rốt cuộc không có cơ hội ra tay, mới dần dần rút khỏi Nhiếp gia.
- Mệt chết ta.
Trên mặt Nhiếp Thiến mệt mỏi tràn đầy, xồng xộc đi vào phòng Nhiếp Thiên, tiện tay ném một túi vải lên trên bàn:
- Bận rọn ba ngày, mới kiểm kê xong, Hỏa Vân Thạch khai thác mấy tháng này, phần lớn tiến cống đến chỗ Lăng Vân tông. Một phần Hỏa Vân Thạch còn lại, được đưa vào khố phòng gia tộc, ta cũng chỉ lấy được một chút như vậy.
Trước cửa, hồng quang ráng chiều thẩm thấu len lỏi vào trong, Nhiếp Thiên cũng từ trong tu luyện tỉnh lại.
- Đó chính là Hỏa Vân Thạch sao?
Nhiếp Thiên hiếu kỳ nhìn mấy viên đá lăn lóc ra khỏi bao vải trên bàn.
- Phải, đây là Hỏa Vân Thạch, linh tài cấp thấp tứ phẩm.
Nhiếp Thiến cầm một viên Hỏa Vân Thạch to bằng nắm tay, vứt sang Nhiếp Thiên.
- Linh tài là linh khí luyện chế, nguyên liệu xây dựng linh đặc thù, mỗi một Luyện Khí Sĩ, tu luyện tới cảnh giới Tam Thiên, đều bắt đầu tiếp xúc, con cũng xem thử đi.
Nhiếp Thiên giơ tay, chính xác bắt lấy khối Hỏa Vân Thạch kia, cúi đầu tinh tế tường tận xem xét.
Hỏa Vân Thạch to bằng nắm tay, phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, bên trong dường như có đám mây màu đỏ, trong những đám mây đỏ kia, dường như còn ẩn chứa sức mạnh Hỏa Diễm.
Nhiếp Thiên nhìn một hồi, trong lòng chợt có dự định, lấy mảnh xương thú trên người ra.
Ở trước mặt Nhiếp Thiến, nhẹ nhàng dán chặt Hỏa Vân Thạch kia lên phía trên xương thú, thử đem sức mạnh Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch, dẫn dắt vào xương thú.
Lần trước, bởi vì chiến đấu với Vân Tùng, dư lực còn sót lại trong ngọn lửa Vân Tùng phóng ra lưu lại trong xương thú, khiến xương thú nảy sinh biến hóa, làm hắn để tâm rất nhiều.
Hắn muốn xem thử, mảnh xương thú này có thể giống như lần trước, tiếp tục hấp thu sức mạnh Hỏa Diễm hay không.
Phừng phực!
Từng đốm lửa, phút chốc bắn ra từ chỗ tiếp xúc của xương thú cùng Hỏa Vân Thạch, xương thú màu nâu xám, thoáng chốc biến thành màu sắc giống như Hỏa Vân Thạch.
Nhiếp Thiên mở to mắt, ấn đầu ngón tay lên trên xương thú cùng Hỏa Vân Thạch, rõ ràng cảm giác được, có từng tia sức mạnh Hỏa Diễm, từ Hỏa Vân Thạch cấp tốc chảy xuôi về xương thú.
Trong Hỏa Vân Thạch, từng đám mây màu đỏ, đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
- Hả!
Nhiếp Thiến cũng nhận ra khác thường, vội bước đến bên phía Nhiếp Thiên, tò mò đánh giá xương thú giống như Nhiếp Thiên.
Nàng nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn, đám mây màu đỏ trong Hỏa Vân Thạch, đều đã biến mất hoàn toàn.
Nàng rất rõ, những thứ màu đỏ có hình dáng nho nhỏ giống như đám mây kia, chính là sức mạnh Hỏa Diễm ẩn chứa trong Hỏa Vân Thạch.
Phừng phực!
Hỏa Vân Thạch to cỡ nắm tay, sau khi toàn bộ đám mây màu đỏ biến mất, bỗng chốc vỡ vụn.
Hỏa Vân Thạch vỡ thành những khối nhỏ, cũng không phải còn màu đỏ sậm, mà là màu xám trắng nguội lạnh giống như tảng đá bình thường.
Ngược lại là xương thú màu nâu xám, dần dần trở nên đỏ bừng, giống như là bàn ủi được đốt cháy, nóng tới mức Nhiếp Thiên cũng vội buông tay.
- Tiểu Thiên, con...
Nhiếp Thiến mừng rỡ, đôi mắt sáng bừng lên hào quang hưng phấn:
- Lẽ nào, con bắt đầu có cảm ứng linh lực với mảnh xương thú này? Thuộc tính tu luyện của con, là Hỏa Diễm?
Nàng vẫn canh cánh trong lòng, chính là Nhiếp Thiên vẫn luôn không thể hiện được thuộc tính tu luyện đặc biệt, không có cảm ứng với xương thú.
Hôm nay, nhìn mảnh xương thú kia, trở nên đỏ bừng, nàng lầm tưởng rằng là do Nhiếp Thiên tạo ra, lập tức trở nên vui mừng quá đỗi.
- Không có liên quan tới con.
Nhiếp Thiên cười khổ lắc đầu:
- Nếu như con khiến cho xương thú biến hóa, thuộc tính trong cơ thể là Hỏa Diễm, con đã có thể cầm chắc nó trong tay không thả xuống rồi.
- Vậy thì...
Nhiếp Thiến thất vọng, không khỏi hỏi:
- Đó là chuyện gì xảy ra?
- Là Hỏa Vân Thạch làm cho mảnh xương thú này nảy sinh biến hóa.
Nhiếp Thiên tường tận kể lại một phen những thay đổi trong đêm sau khi chiến đấu với Vân Tùng của xương thú cho Nhiếp Thiến nghe, sau đó mới nói:
- Xương thú này, dường như có thể hấp thu Hỏa Diễm. Con trước đây cũng không chắc chắn lắm, lần này Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch, cũng bị xương thú hấp thu, con mới dám khẳng định.
Lúc hai người trò chuyện, xương thú rực rỡ ánh lửa, lại dần dần trở về màu nâu xám, không còn chút đặc biệt.
- Tại sao lại quay về như cũ rồi?
Nhiếp Thiến ngạc nhiên nói.
- Hấp thu Hỏa Diễm vào trong xong, nó sẽ khôi phục lại dáng vẻ vốn dĩ, nếu muốn có thêm biến hóa, chỉ có thể tiếp tục hấp thu Hỏa Diễm.
Nhiếp Thiên nói.
- Ta xem thử xem.
Nhiếp Thiến hào hứng nói.
Nàng trực tiếp cầm túi Hỏa Vân Thạch trên bàn tới, lấy một viên Hỏa Vân Thạch càng lớn hơn ra, đưa cho Nhiếp Thiên nói:
- Thử lại lần nữa.
- Vâng.
Nhiếp Thiên theo lời thử lại.
Phừng phực!
Điểm tiếp xúc giữa xương thú và Hỏa Vân Thạch, lại lần nữa bắn ra tia lửa, xương thú trở nên đỏ rực lại lần nữa.
Viên Hỏa Vân Thạch lớn hơn kia, dưới ánh mắt chăm chú của Nhiếp Thiên cùng Nhiếp Thiến, lại bị xương thú nhanh chóng hút cạn sức mạnh Hỏa Diễm, nhanh chóng vỡ vụn.
Còn xương thú, bên trong lấp lánh ánh lửa, giống như ngôi sao màu đỏ vụn vặt, lóe lên trong xương thú.
Nhiếp Thiến sớm đã có chuẩn bị, chậm rãi đưa tay, dùng đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt lên xương thú, muốn điều tra huyền diệu bên trong.
- A!
Vừa mới chạm vào xương thú, Nhiếp Thiến đã thét chói tai, như thiểm điện thu tay lại.
Ngón tay nàng, nháy mắt đã bị thương.
Khi nàng tập trung linh lực mang thuộc tính nước, muốn tiếp tục dò xét, xương thú kia lại khôi phục trạng thái bình thường, trở nên ảm đạm lặng lẽ.
- Thử nữa!
Nàng bị khơi gợi ý chí chiến đấu, lấy ra một khối Hỏa Vân Thạch, đặt ở trên xương thú, xương thú lại trở nên đỏ rực như lửa.
Nàng lần này đã ngưng tụ linh lực nước vào trên đầu ngón tay, thăm dò lần nữa.
Phừng phực!
Hơi nước bỗng chốc bốc hơi từ điểm tiếp xúc của ngón tay nàng và xương thú, nhưng chỉ duy trì ba giây, nàng đã chịu đựng không nổi nhiệt độ nóng rực trên xương thú, không thể không thu tay lại.
- Thử tiếp!
Mỗi lần Nhiếp Thiến thử, từng khối Hỏa Vân Thạch, sau khi xương thú hút sạch sức mạnh Hỏa Diễm đều vỡ vụn.
Mỗi lần nàng đặt tay lên trên xương thú, đều không thể chịu đựng quá lâu, linh thức thường xuyên vừa mới chạm đến xương thú, đã không chịu được phải thu tay lại.
Một lúc sau, tất cả Hỏa Vân Thạch nàng còn lại, đã thành đá vụn màu trắng.
Trên trán Nhiếp Thiến mồ hôi chảy ròng, tinh thần uể oải nhìn xương thú, lắc đầu, thở dài:
- Thứ này, thật kỳ lạ.
Có lẽ là bởi vì trong thời gian ngắn, hấp thu phần lớn Hỏa Diễm, sau khi viên Hỏa Vân Thạch cuối cùng vỡ vụn, xương thú cũng không lập tức khôi phục trạng thái bình thường, vẫn còn đỏ hồng như khối sắt trong lò rèn.
- Con cũng thử xem.
Nhiếp Thiên chạm mạnh vào xương thú.
- Đừng! Nóng lắm, tay con sẽ bị thương đấy!
Nhiếp Thiến kêu to ngăn cản.
Nàng đã thử nhiều lần, đã vô cùng tin chắc, xương thú này hấp thu sức mạnh Hỏa Diễm càng nhiều, sẽ trở nên càng nóng bỏng, cho nên vè sau mới tập trung lượng lớn linh lực của nước vào đầu ngón tay, nhưng vẫn không thể nào chịu đựng được.
Hiện giờ, xương thú sau khi hấp thu toàn bộ sức mạnh Hỏa Diễm trong Hỏa Vân Thạch, chính là lúc nóng nhất, Nhiếp Thiên lúc này thò tay ra quả thực chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhưng mà, thanh âm ngăn cản của nàng, không theo kịp tốc độ tay của Nhiếp Thiên.
Nàng vừa mới dứt lời, đầu ngón tay Nhiếp Thiên, đã đặt lên trên xương thú.
- Mau buông tay!
Nàng sốt ruột kêu to.
Nhưng Nhiếp Thiên, cũng không giống như nàng đã nghĩ, sẽ kêu thảm lập tức buông tay.
Thần kỳ, đầu ngón tay Nhiếp Thiên ấn lên trên xương thú, chẳng những không có cảm giác đau đớn nào, không ngờ còn sắc mặt lại thay đổi kỳ dị, dường như có phát hiện kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.