Vân Tưởng Y Thường

Chương 13: Ma Điếm






Kinh thành đang buổi trưa nắng gắt, vừa thúc ngựa đến đã nghe những tiếng huyên náo của tiểu thương xung quanh.
Chiêu Hòa vén màn ra, nhìn xem một cảnh trước mắt, tuy rằng so với thành Tây có vẻ nhộn nhịp hơn, nhưng xét về độ xa xỉ thì kinh thành vẫn là không bằng.
Theo hướng dẫn của Chiêu Thục trước đó, mặt sẹo cùng chột mắt cưỡi ngựa đi đến một căn nhà nhỏ, nơi mà hoàn toàn cách biệt so với khoảng ồn ào ngoài kia.
Căn nhà được xây dựng bằng đá, ở trước là những khóm trúc cao, bóng cây có thể che hết xung quanh.
Dưới bóng mát cũng là một bộ bàn ghế bằng trúc.
So với những căn lầu son gác tía xung quanh hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Ngày nhỏ Chiêu Hòa từng đi đến một lần, đây là căn nhà của phụ thân ở kinh thành.
Nơi đây vừa vặn rất gần cung đình, chỉ cần đứng phía trước là thấy cả một công trình dát vàng đã tồn tại gần một nghìn năm.
Nàng nhìn sang hướng đó một chút, trong ánh mắt chứa nhiều tia rối rắm.
Ngựa vừa dừng thì Chiêu Hòa liền nhanh chóng dìu Chiêu Thục bước xuống kiệu, mà Thanh An cũng ôm cái đầu choáng váng của mình đi theo, trước khi vào cửa còn quay sang trừng mắt nhìn bộ đôi mặt sẹo chột mắt mấy cái.
Cả hai bọn hắn quay đầu lại, vẻ mặt lộ rõ ba chữ "ta vô tội"
Chiêu Hòa từ trong hành lí lấy ra một chiếc khóa để mở cửa.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, trước mắt nàng là một căn phòng đơn giản chứa đầy những kệ thuốc, không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương của cỏ khô.
Chiêu Thục đi cả ba ngày trời, cũng không có nhờ người vào dọn dẹp, xung quanh đều phủ lên một lớp bụi nhàn nhạt.
Thanh An vừa bước vào, ngay lập tức nhướn mi với một lũ ma đang trú trong góc phòng, chúng nó vừa thấy liền sợ hãi mà chạy tán loạn ra ngoài.
Khi người đi xa nhà quá lâu, dương suy thì âm ắt sẽ thịnh.
Những loài yêu ma đi ngang sẽ tưởng như đó là một căn nhà hoang, liền tự nhiên mà vào đó tá túc.
Nhân gian từ đó mới có lệ rằng, khi xuất hành quá ba ngày trở về liền phải gõ cửa ba lần trước khi mở, nhằm thông báo cho vật bên trong biết chủ nhà đã về.
Mà khi nãy Chiêu Hòa đã không gõ cửa, khiến cho lũ ma tưởng nàng là khách, tự nhiên chẳng thèm bước ra.
Chiêu Hòa tất nhiên không hề thấy một màn này, nếu thấy e là sẽ sợ chết.
Nàng đỡ Chiêu Thục ngồi tạm lên chiếc ghế gần kệ bốc thuốc, bản thân thì cầm cây chổi quét tước một chút.
Căn phòng ngoại trừ bám một ít bụi thì cũng không có quá nhiều thứ cần dọn dẹp nên rất nhanh liền đã xong.
Nàng hướng ra ngoài bảo chột mắt cùng mặt sẹo vào nhà, bọn hắn cũng gom hết hành lí trên kiệu vào bên trong.
Lúc nàng định đi pha một ít trà tiếp đãi khách thì đã thấy Thanh An đang nhàn nhã nhấp một chén trà trên bàn, mà Chiêu Thục phía đối diện cũng một tay thưởng trà.
"Nhìn gì? Là ta phao." Thanh An thấy ánh mắt của Chiêu Hòa hướng về mình, ngay lập tức mở miệng.
"..." Nàng ta tìm trà ở đâu mà nhanh vậy, cũng không ngờ là người này còn biết pha trà.
"Con nghỉ ngơi một chút, Thanh An phao trà thật sự ngon a.
Mặt sẹo, chột mắt, đến uống một chút nào." Chiêu Thục uống một ngụm trà này xong liền thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
Ngay đêm qua, ông còn tưởng rằng mình sẽ chẳng nào thể yên tĩnh uống trà như này được nữa.
"Phì, trà đắng thì có gì mà ngon, rượu mới thích." Tên chột mắt nhìn một bàn trà, lập tức tặc lưỡi nói một tiếng.
Nhưng chúng vẫn ngồi vào, tự tay rót trà cho mình.
"Rượu chả phải cũng đắng hay sao?" Thanh An híp đôi mắt, nhớ lại cái đầu khi sáng bị đập đến choáng váng của mình, lại bồi tiếp một câu: "Thích rượu như vậy, thảo nào khi nãy kiệu rung lắc đến đáng sợ."
"Ngươi không thích thì tự mà bay đến đây, ai bảo ngồi vào làm gì." Mặt sẹo tức tối.
Hắn tuy giỏi cưỡi ngựa nhưng trước nay vẫn chưa dẫn theo một cái kiệu bao giờ, tất nhiên là sẽ chịu sốc nảy một chút.
Mà Chiêu Thục nhớ lại cảnh ngồi trong kiệu, sắc mặt có chút trắng.
Mỗi một cái sốc lên lại truyền đến cơn đau điếng người từ bên cánh tay phải, ngồi vào đó so với lăng trì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Nhưng ông biết tình huống lúc ấy nguy cấp nên cũng chẳng trách móc.
Bỗng dưng nhớ ra chuyện gì, ông quay sang Thanh An hỏi: "Thanh An, lần này rốt cuộc vì sao mà con muốn lên kinh thành?"
Ông nhớ Thanh An bảo nàng ta muốn dạo chơi một chút, bản thân ban đầu cũng tán thành với điều này.
Nhưng bây giờ biết nàng ta vốn dĩ là yêu quái, sẽ thật sự rảnh rỗi mà ngồi ở đây uống trà bồi chuyện hay sao? Trừ phi còn có ý đồ khác, chứ lý do này thật sự đánh chết ông cũng chẳng tin.

Thanh An nhìn vào ánh mắt của Chiêu Thục, trầm ngâm một hồi.
Từ sau khi Chiêu Thục biết hết tất cả mọi chuyện, tuy rằng bên ngoài vẫn đối xử với nàng như trước đây, nhưng Thanh An biết rằng người này đã dè chừng vô cùng.
Thanh An có thể lí giải được điểm này, nếu như nàng đang sống yên lành, bỗng một ngày gặp một đám thần tiên vây quanh tất nhiên sẽ có điểm bực bội, mà Chiêu Thục đối với yêu quái tất nhiên sẽ chẳng ngoại lệ.
Sau một hồi nghĩ, rốt cuộc chỉ ngắn gọn: "Khi trước có nghe Chiêu thúc kể về chuyện con mãng xà, cảm thấy việc bản thân bị đánh đến hôn mê bất tỉnh có liên quan liền muốn đến đây xác thực."
"Con mãng xà ở kinh thành à, ta cũng có nghe qua.
Đám đạo sĩ kia thật đần độn, có một con rắn cũng chẳng xử lí nổi.
Lão hổ mà thấy liền lập tức đè nát nó." Mặt sẹo nhếch môi khinh thường, uống một lần cạn hết cả chén trà, còn dính một chút vào râu.
"Đúng đúng.
Đám rắn thành tinh đều là một lũ vô dụng a.
Lúc trước ở trong rừng, chúng nó chỉ cần nghe tiếng gầm của ta là đã sợ hãi trốn hết cả sang khu rừng khác." Tên chột mắt nghe vậy cũng phụ họa theo, còn nhướn mày kiêu ngạo.
Trên gương mặt Thanh An vẫn giữ nét tươi cười, có điều không khí xung quanh cũng đã lạnh đi mấy thần.
Hai lão hổ đồng dạng rợn người, đều vô thức sờ sờ cánh tay mình mấy cái.
Chiêu Hòa nghe vậy liền vuốt cằm mà suy nghĩ.
Con mãng xà lợi hại ấy vậy mà lại có liên quan đến Thanh An, e rằng chuyện nàng ta bất tỉnh sau núi còn rất nhiều bí ẩn.
Nhưng loài vật này là ở kinh thành tác oai tác quái, cách thành Tây tới gần năm mươi dặm.
Nếu như nói là có liên quan, tại sao lại khoảng cách lại xa đến như vậy?
"Ra là thế, ta nhớ Chiêu Hòa kể rằng con chỉ cần dùng môt chiêu đã diệt sạch đám tử thi ở trong rừng, quả là tài giỏi a.
Có khi nào con mãng xà này cũng bại dưới tay con?" Chiêu Thục đang định giơ bàn tay phải lên vuốt râu, bỗng nhớ ra cái gì liền lập tức khựng lại, chuyển sang tay trái mà vuốt.
"Chuyến này e là đắc tội với đạo sĩ Tiên Sơn rồi."
"Chiêu thúc quá khen, con chẳng qua chỉ cần một chút thông tin để dễ dàng tiếp cận với những chuyện bản thân đã lãng quên.
Nhưng nếu thuận tiện liền diệt trừ hậu họa, cho bách tính kinh thành bình an." Thanh An thành thật trả lời.
Nàng cố tỏ ra hiệp nghĩa trước Chiêu Thục một chút để khiến người kia bớt đi kiêng dè, nhưng ý định trong đầu của nàng cũng không có gì khác biệt so với câu trả lời lắm.
Chiêu Thục nghe thấy điểm này liền lộ lên ánh mắt tán thưởng: "Như vậy thì tốt, tốt nha."
Hai lão hổ to lớn trong nhà cảm thấy cuộc trò chuyện này không dành cho mình nữa, liền tự giác mà rời đi.
Trước khi ly khai còn hướng Chiêu Thục mà nói: "Lão đại phu, lần sau gặp lại nhớ trả thêm bạc, bồi thường tổn thất tinh thần cho ta a."
Chiêu Thục buồn cười nhưng vẫn là gật đầu.
Nghĩ đi nghĩ lại, cho dù mặt sẹo cùng chột mắt chẳng phải con người nhưng thiện cảm trong mắt ông đối với chúng vẫn như ban đầu.
Chúng đã sống ở thành Tây rất lâu, tuy có chút thô lỗ nhưng làm người rất khảng khái trượng nghĩa.
Hầu như bá tánh ở thành Tây đều tán thưởng.
"Ta phải nhanh chóng vào cung bái kiến hoàng thượng.
Các con nếu thích thì cứ dạo chơi.
Bạc đều đem theo bên mình." Chiêu Thục ngẫm nghĩ một lát lại nói tiếp: "Có khi đêm nay ta không trở về, nếu không thấy thì các con cứ tắt đèn nghỉ ngơi trước.
Kinh thành nhiều cố sự, ban đêm đừng ra ngoài."
Chiêu Hòa nhu thuận gật đầu.
Sở dĩ để Chiêu Hòa ở đây một mình thì người làm phụ thân như ông cũng lo lắng.
Nhưng Thanh An lại đang ở cùng nàng ta, nên những đắn đo trong lòng cũng giảm bớt đi.
Chứng kiến thái độ của Thanh An những ngày này cũng như cái cách mà nàng cứu hai phụ tử ra khỏi hiểm nguy, Chiêu Thục cũng không còn một điểm nào bài xích nàng.
Con người a, ai mà chẳng sợ yêu ma quỷ quái.
Tuy rằng ông vẫn có thể ở cùng một bàn trò chuyện với họ, nhưng trong lòng tất nhiên vẫn có một chút sợ hãi cùng áp lực.
Bất quá ông tin tưởng Thanh An sẽ không gây nguy hiểm cho Chiêu Hòa, vốn dĩ nữ nhi của ông cũng chẳng có gì đặc biệt để có thể uy hiếp.
Với cả nếu như Thanh An muốn giết, chẳng phải đêm qua ở trong rừng trực tiếp đánh chết là được sao?
"Chiêu thúc, bọn tử thi đêm qua là hướng vào người mà tấn công.

E là đã có người rắp tâm hãm hại, cẩn thận." Thanh An đặt tách trà xuống, trong đầu nhớ về khung cảnh hôm qua.
Rõ ràng tên hắc y kia là cố tình thổi sáo điều khiển bọn tử thi tấn công, tuy rằng núi rừng rộng lớn nhưng chỉ chăm chăm đánh vào phụ tử Chiêu Hòa.
Đến cả ngựa của cả hai cũng đều không tha.
"Ta đã hiểu." Chiêu Thục làm sao mà không biết điều này, hôm qua còn chìm trong cơn sợ hãi nên nhất thời chẳng nghĩ được nguyên do.
Bây giờ an tĩnh một chút liền có thể đại khái đoán được nhưng vẫn bán tín bán nghi với suy nghĩ của mình.
Phải kể đến tầm một năm trước, lúc đương kim hoàng đế mới đăng cơ.
Tiên đế qua đời liền truyền ngôi cho vị thái tử Quý Ngọc Bảo, bây giờ là Tiết Mẫn hoàng đế.
Tiết Mẫn đế vô cùng ám ảnh bởi cái chết bị bệnh tật dày vò của phụ hoàng, rốt cuộc gọi về rất nhiều đại phu trong thiên hạ, thường xuyên kiểm tra long thể.
Tất nhiên trong đám đại phu vẫn có một số là giả danh, ham thích hư vinh.
Chúng liền đưa ra chủ ý muốn Tiết Mẫn đế tìm ra phương thuốc trường sinh bất lão.
Trước nay đế vương đa phần là đi kiếm tìm điều này, ngay cả Quý Hoàng Ung - người sáng lập ra cả một Quý triều thịnh thế cũng đã bôn ba ngang dọc mà nghĩ cách điều chế phương thuốc.
Tất nhiên Tiết Mẫn đế vốn sợ hãi cái chết cũng chẳng ngoại lệ.
Nhưng Tiết Mẫn đế cũng không phải là kẻ ngu muội, khi nhìn vào vết xe đổ của các tiên đế tất nhiên là cũng phải đắn đo vô cùng.
Rốt cuộc một ngày hắn triệu Chiêu Thục - vị đại phu mà hắn tin tưởng nhất vào cung dò hỏi ý kiến.
Tất nhiên ông đã kiên quyết bác bỏ điều này.
"Hoàng thượng, chuyện này xưa nay không phải là chưa từng có, chỉ là các bậc tiên đế chẳng ai thành công, đều bị ảnh hưởng tác dụng phụ của thuốc mà băng hà.
Huống hồ hoàng thượng mới đăng cơ, ngay lập tức tìm phương thuốc trường sinh như vậy, sợ là sẽ có kẻ phản loạn giật dây." Chiêu Thục cúi đầu thành thật đáp.
Mà những lời Chiêu Thục nói hoàn toàn đúng với những đắn đo trong lòng hắn.
"Ái khanh nói chí phải, trước hết không nên tính tới việc này."
Rốt cuộc Tiết Mẫn đế hoàn toàn gạt bỏ ý định này.
Mà lũ đại phu kia nghe được liền tức tối vô cùng, bắt đầu giận cá chém thớt lên Chiêu Thục.
Một ngày nào ông còn sống thì hư danh của họ cũng sẽ ngày một hỏng bét trong mắt hoàng thượng.
Chiêu Thục không nghĩ lòng người lại có thể nham hiểm đến như vậy.
Vì mục đích bản thân mà sẵn sàng sử dụng tà môn dị thuật để hại chết đối phương.
Nghĩ đến đây, ông liền không khỏi rùng mình.
"Phụ thân, người đã đắc tội ai?" Chiêu Hòa ngồi vào bàn, dáng vẻ vô cùng thắc mắc hỏi.
Chuyện cung đình tranh đấu vẫn luôn là một vấn đề muôn thuở, nhưng hận tới mức dùng tử thi để cắn xé đối phương thì quả là tâm địa độc ác.
Chiêu Thục nghe nàng hỏi, cũng bắt đầu nói ra hết những nghi hoặc trong lòng mình.
Thanh An nghe vậy, khóe môi hiện lên một vầng cong hoàn hảo.
"Quả là nhân gian, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Quý Ngọc Bảo tuy rằng hiện giờ bác bỏ nhưng chưa chắc sau này hắn cũng như vậy.
Chiêu thúc, vẫn là nên cẩn thận, đối với chuyện này đừng nên thành thực đưa ra quá nhiều ý kiến." Thấy ánh mắt của hai người trên bàn nhìn mình, Thanh An cũng tự nhiên mà nói.
Chiêu Hòa cùng Chiêu Thục nghe nàng thản nhiên thốt lên tên tự của của hoàng đế, lập tức sợ hãi mà nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy có người qua lại mới an tâm mở thở phào.
Chiêu Hòa quay sang nàng ta, khiến trách một chút: "Thanh An, tên của hoàng đế không nên tùy tiện gọi, sẽ phạm tội khi quân."
Nghe vậy, trong lòng Thanh An cười thầm một cái, rốt cuộc vẫn hướng người kia gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tuy rằng nàng là người mất trí nhưng vẫn biết thiện cảm của nàng đối với gia tộc họ Quý kia hoàn toàn là con số không.
Không chỉ riêng nàng, khắp tam giới sợ là đều ghét bỏ.

Gọimột câu đế vương hai câu bệ hạ chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân mình.
Nói đi cũng phải nói lại, các hoàng đế nhà Quý tuy đều lắm tật nhưng không thể phủ nhận là nhiều tài, dù cho bản tính chuyên quyền độc đoán nhưng vẫn khiến bá tánh hưởng được một cuộc sống ấm no.
Thành ra ít ai tạo phản mà có thể thành công.
"Ta phải đi rồi.
Chiêu Hòa, ngày mai cũng hãy chuẩn bị bái kiến hoàng thượng." Chiêu Thục khẽ đứng dậy bước ra cửa, trước khi đi còn quay đầu lại, do dự nói với Chiêu Hòa.
Mà nàng khi nghe xong cũng đều đã hiểu là chuyện gì, cũng chỉ biết rầu rĩ trả lời: "Con đã biết."
Tiếng bước chân của Chiêu Thục bên ngoài dần dần đi xa, Chiêu Hòa mới hướng Thanh An mà hỏi: "Thanh An, có muốn dạo chơi một chút hay không?"
"Ừm, đi một chút cũng được.
Ta muốn ghé nơi ngọn núi chứa con mãng xà kia." Quả là muốn đi nhưng không hề muốn Chiêu Hòa theo cùng, liền đem địa điểm nói ra dọa sợ nàng ta.
"Vậy cũng tốt, mau đi thôi." Trái lại Chiêu Hòa có vẻ không sợ, gương mặt hiện lên vẻ phấn khích chưa từng thấy.
Thanh An thấy vậy liền đau đầu xoa xoa mi tâm.
Nàng rốt cuộc không hiểu vì sao người này sợ mấy con rắn nhỏ mà khi nhắc đến mãng xà lại có thể bình tĩnh như vậy.
Cũng chẳng biết nên hù dọa tiếp như nào, chỉ bất lực đứng dậy ly khai.
Chiêu Hòa cầm bạc vội vàng bước theo sau, còn không quên khóa chặt cửa.
Hai người sánh vai nhau đi thẳng đến nơi đám đông náo nhiệt, nhìn xem những gian hàng xung quanh một chút.
Hôm nay Chiêu Hòa mặc trên mình một bộ tím, trên có thêu hình hoa mẫu đơn, trông diễm lệ vô cùng.
Mà Thanh An trước sau vẫn cứ bạch y như một, làm cho Chiêu Hòa có chút không hiểu vì sao người này lại thích màu trắng đến như vậy.
Nhìn thấy hai nử tử vừa bước vào phiên chợ, tức thì tầm mắt của đám đông xung quanh cứ hướng đến nhìn.
Lúc này Thanh An cùng Chiêu Hòa tựa như là tâm điểm của sự chú ý, đương nhiên điểm này cả hai đều có thể nhận ra, vẻ mặt đều không được tốt lắm.
Bá tánh kinh thành trước nay nhìn qua rất nhiều gương mặt diễm lệ, thậm chí các vị phi tần hoặc công chúa cũng có vài lần đi kiệu ngang qua, nhưng tất thảy vẫn chưa từng náo động đến như này.
Cả hai người mà bọn họ đang đánh giá đều là tuyệt thế giai nhân, nhan sắc cũng tám lạng nửa cân.
Vương công quý tộc sợ là cũng phải bội phục mấy phần.
Có điều trước nay vẫn chưa có ai từng thấy qua hai vị này, là từ nơi khác đến dạo chơi hay sao?
Thanh An nhìn những ánh mắt soi xét xung quanh, bực bội vô cùng.
Nàng liền nhanh chóng dắt Chiêu Hòa rẽ vào một con đường vắng, thấy trước mắt là một gian hàng kín đáo lại vắng vẻ, liền không lập tức nghĩ nhiều mà mở rèm bước vào.
Chiêu Hòa tất nhiên cũng vội vã chạy theo sau, người này lần nào cũng vậy, mỗi lần dạo phố với nàng ta đều chạy mệt muốn chết!
Trước mắt Thanh An là một căn phòng nhỏ, bàn ghế có chút phủ bụi.
Đám tiểu nhị đang đánh mạt chược quay sang bên này, liền ngay lập tức hai ba tên chạy đến tiếp đón: "Ồ, khách quý khách quý! Mau chóng vào đây ngồi một chút, hai người muốn ăn gì nha?"
Nói xong, hắn ngoắc tay hướng về đám nhao nhao đánh mạt chược đằng kia, tức khắc cả bọn liền hiểu ý, nhanh chóng lau dọn sạch sẽ một bộ bàn ghế, sạch sẽ không còn một chút bụi.
Thanh An có chút nhướn mày nhìn khung cảnh ấy, cảm thấy tiểu điếm này thật kì lạ.
Nhưng cũng không nghĩ nhiều mà bước vào, hướng đến cái bàn vừa mới lau dọn xong mà ngồi, Chiêu Hòa cũng ngồi ở phía đối diện.
Thanh An cùng Chiêu Hòa nhìn qua hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết trên tấm bảng lớn, cố nheo mắt lại nhìn.
Thanh An không rành lắm về món ăn ở nhân giới, chỉ thấy tên gọi hoa quế cao khá hay liền gọi, mà Chiêu Hòa từ sáng sớm đã không ăn gì liền cảm thấy đói lả, gọi một phần cháo.
Tên tiểu nhị nghe xong vâng vâng dạ dạ, lập tức chạy vào bếp.
"Thanh An, sao nơi đây vắng vẻ quá..." Chiêu Hòa nhìn xung quanh, liền cảm thấy kì lạ hướng Thanh An mà nhỏ giọng.
"Không biết." Tất nhiên trong lòng Thanh An cũng cảm thấy kì lạ, nàng nheo mắt lại nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng.
Bên ngoài ngõ người đi qua đi lại không ngớt, nhưng quái lạ là chẳng ai thèm quan tâm đến con ngõ này mà rẽ vào, xem nó như vô hình.
Hai món ăn tức khắc được dâng ra, mùi hương thoang thoảng từ chén cháo tỏa ra thơm ngát, mà hoa quế cao cũng trắng nõn mềm dẻo, bắt mắt vô cùng.
Tên tiểu nhị vừa đem món ra đã nhiệt tình đặt thêm một bàn trà trên bàn, còn híp mắt cười thân thiện: "Cái này không tính bạc, khách nhân cứ dùng thoải mái."
Chiêu Hòa thấy một bàn thức ăn thơm ngon được đem ra, liền thoải mái cầm muỗng chuẩn bị dùng bữa.
Cháo này rất thơm, khuấy một cái phát hiện có chút tiêu, chút hành, lại có thật nhiều miếng thịt gà.
Mà Thanh An nhìn một bàn này, trầm ngâm hồi lâu.
Chiêu Hòa khuấy đều chén cháo, lại múc một muỗng lên nhẹ nhàng thổi thổi, ngay lúc nàng chuẩn bị đưa vào miệng thì Thanh An khẽ ho lên một tiếng.
Nàng ngước lên nhìn Thanh An, thấy sắc mặt người nọ không được tốt lắm, rốt cuộc hỏi: "Thanh An, làm sao vậy?"
"Đừng ăn.
Không có gì ăn được đâu." Thanh An hạ giọng thấp đến hết mức có thể.
Đám tiểu nhị đang đánh mạt chược bên đây cũng không có quan sát.

Mà Chiêu Hòa nghe câu này lập tức khó hiểu vô cùng, một bàn đồ ăn ngon lành như thế này tại sao lại bảo không ăn được? Hay là Thanh An không quen ăn đồ ở nhân giới? Nàng chưa kịp đem nghi hoặc của mình nói ra, bỗng thấy Thanh An trừng mắt lên mà nhìn thẳng vào nàng, con ngươi của nàng ta dần dần chuyển sang màu đỏ.
Chiêu Hòa đờ đẫn ra một hồi, đến khi thấy Thanh An lại chuyển về một màu đen láy như bình thường mới có thể hoàn hồn.
Lúc nàng quay lại nhìn xuống chén cháo của mình, thiếu điều nàng muốn khóc lên.
Chén cháo khi nãy gạo trắng nước trong, mà bây giờ đã chuyển sang một màu đỏ kì dị, cái muỗng chứa miếng thịt gà kéo sợi mà nàng đang định bỏ vào miệng lại là một con sâu bò lổm nhổm.
Nàng quay sang nhìn dĩa hoa quế cao của Thanh An, nó vậy mà lại là một khối mỡ vuông vức to tướng, những mảnh hoa quế được rắc xung quanh để trang trí vậy mà là móng tay của con người.
Lại nhìn sang chén trà được rót sẵn, toàn máu là máu.
Chiêu Hòa nhìn một màn này, ngay lập tức muốn nôn ra nhưng nàng cố gắng đè nén lại.
Mà sắc mặt của Thanh An bên đây cũng chẳng khá hơn một chút nào.
Từ khi Thanh An bước vào đây đã cảm thấy tiểu điếm này kì lạ, nhưng là ở điểm nào cũng không nhìn ra được, rốt cuộc hiện tại liền tinh tường.
Yêu quái thường chia làm hai loại, một là loại sinh ra ở nhân gian, có cơ duyên liền trở thành người.
Còn lại là sinh ra ở yêu giới, so với loại một đều lợi hại hơn mười phần.
Ở nhân gian tạo thành đa số là tiểu yêu tiểu quỷ, bản thân chúng cũng được chia làm hai loại.
Một là thích chọc ghẹo con người, đôi khi sẽ gây cản trở cho một số việc nhưng dù sao cũng chẳng nguy hại đến tính mạng, quỷ đả tường là ví dụ điển hình.
Còn loại thứ hai chính là những con chưa loại bỏ hoàn toàn bản tính hoang dã, yêu thích nhất chính là máu thịt của con người.
Mà đám tiểu nhị ở đây là loại thứ hai.
Thanh An ở trên bàn lập tức nắm lấy bàn tay Chiêu Hòa.
Chiêu Hòa còn tưởng rằng người kia đang trấn an mình, lập tức nhịn cơn khóc mà lắc đầu cười tỏ ý "ta không sao".
Mà Thanh An nhìn một loạt biểu cảm của nàng, lập tức ném ánh mắt khinh thường.
"..." Chiêu Hòa ngơ ngác.
Bộ không phải là an ủi sao.
"Chiêu Hòa, có nghe rõ?"
Chiêu Hòa nghe giọng nói quen thuộc ở trong đầu, lại cảm giac Thanh An nắm bàn tay mình chặt hơn một chút, lập tức ngầm hiểu mà gật đầu.
"Ta không đọc được suy nghĩ của ngươi, đừng lo.
Hiện tại cần phải giao tiếp như vậy, chúng ta đang bị theo dõi từng nhất cử nhất động."
Lúc này thần sắc Thanh An có chút ngưng trọng, nàng nhìn thẳng vào mắt của Chiêu Hòa, nhẹ nhàng giải thích tình hình cụ thể:
"Loại tiểu điếm mà chúng ta đang ở "ma điếm".
Chúng thường xuất hiện ở những khu chợ sầm uất, nhưng người bình thường hoàn toàn không thể thấy nó được.
Ban đêm, những ai có âm khí nặng ví như kẻ say rượu, người đang bị ốm hoặc phụ nữ đang kì nguyệt sự rất dễ gặp các loại điếm kiểu này.
Những người vào đây đa phần đều sẽ bị cắn nuốt, nhưng nếu rời đi trước nửa nén hương liền có thể an toàn mà trở ra."
Chiêu Hòa nghe vậy liền lập tức hoảng hốt, quả thật lúc bọn họ vừa mới vào đây đã thấy một tên tiểu nhị thắp hương, tưởng là đang cúng kiến gì đó nên nàng cũng không hề để ý.
Bây giờ nàng quay đầu nhìn lại nén hương kia, đã cháy hơn phân nửa.
"Như nàng thấy, bây giờ đã muộn.
Đáng ra nàng không thể vào được chỗ này, ta vốn là yêu nên có thể nhìn những gì mà người khác không nhìn được, thấy nơi này tương đối vắng vẻ liền hồ đồ mà đi đến.
Trùng hợp khi nãy nàng đi theo, thế là cũng dễ dàng bước vào."
Bên tai, tiếng đánh mạt chược đã vãn, bỗng dưng im ắng đến lạ thường.
Trên trán của Chiêu Hòa lúc này cũng đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Ta có thể đánh nhau với đám tiểu quỷ này, rời đi cũng dễ dàng.
Nhưng nàng là con người, sợ là khó mà có thể ra được.
Chúng đã đặt trận pháp, đại loại là con người dễ vào khó ra, ta không hiểu về loại trận này, rốt cuộc cũng chẳng biết nên phá làm sao.
Nàng chịu khó đợi ta tìm ra sơ hở."
Thanh An chưa bao giờ hận mình hiểu biết nông cạn như thế, một loại trận che mắt bé cỏn con bây giờ lại làm khó được nàng.
Ngẫm lại, nếu như nàng cứ thản nhiên bước ra khỏi đây thì rất dễ dàng, nhưng mấu chốt là còn phải đem Chiêu Hòa đi theo, dù gì cũng không thể nào bỏ người ta ở lại được.
Lại nhớ ánh mắt của Chiêu Thục trước khi rời khỏi nhà mà nhìn nàng, kiểu như: Ta phó thác Hòa nhi cho ngươi, nhớ chăm sóc nhi nữ của ta cho tử tế.
"..." Phải nhanh chóng nghĩ cách thôi.
Chiêu Hòa bỗng dưng bấm ngón tay vào lòng bàn tay của nàng một cái, khiến nàng lập tức giật mình.
Chỉ thấy con ngươi Chiêu Hòa chuyển sang hướng bọn người đang đánh mạt chược kia, nàng cũng ngay lập tức để ý, bọn chúng đang dần dần kéo nhau đi đến bàn này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.