Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 77: Thiếu Mất Một Chân




Không có ý chí chi văn, không có nghĩa là tu luyện bất thành.
Chẳng qua là tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều, hoàn toàn dựa vào tự mình lĩnh ngộ, tác dụng của ý chí chi văn chẳng qua là tương đương với một vị cường giả đỉnh cấp làm toàn bộ quá trình phân tích cho ngươi, sẽ giúp ngươi cảm ngộ càng sâu, tu luyện càng nhanh.
Lão phủ trưởng nghe Liễu Văn Ngạn dặn dò các học viên như thế mới nhớ tới vụ này, có chút lo âu nhìn về phía đối phương.
Lão già này trước đó chỉ toàn đàm luận về ý chí chi văn, làm hại ông quên mất rằng bản dập này cũng rất trọng yếu.
Đây không phải là võ kỹ của học phủ, mà là do Liễu Văn Ngạn tự mình viết ra.
Nếu lão Liễu truyền ra ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Liễu Văn Ngạn cũng không lo lắng đến thế, thấy các học viên thấp thỏm gật đầu liền thu lại thần sắc nghiêm túc, mỉm cười bảo: "Chính mình tu luyện, đây là ta truyền cho các ngươi, nhưng người ngoài, bao gồm cả gia đình, đều không thể truyền đi."
"Nhân tộc không cổ vũ kẻ không làm mà hưởng, hết thảy đều cần trả giá lớn, không làm mà hưởng là sâu mọt!《 Lôi Nguyên đao 》này coi như quà tốt nghiệp mà ta tặng cho các ngươi, dù cho mọi người hôm nay không học được, vậy cũng không sao, cuộc sống của các ngươi còn dài."
"Tạ ơn Liễu chấp giáo!"
Các học viên vội vàng nói lời đa tạ, bọn hắn mặc dù không thấy được ý chí chi văn, có người chỉ thấy được một chút, có thể thu hoạch đều không quá lớn, nhưng mà bọn hắn đều đã nhìn qua bản dập.
"Không sao, mọi người trở về nghỉ ngơi đi, không thấy cũng không có gì, mới lần đầu mà thôi, lần sau có kinh nghiệm, mọi người sẽ có thu hoạch. Văn Minh học phủ không thiếu Văn Minh sư sao chép ý chí chi văn, chỉ cần các ngươi chịu nỗ lực!"
"Tạ ơn lão sư!"
Mọi người lại cảm tạ lần nữa, mang theo chờ mong lần lượt rời đi.
Không ít người quay đầu nhìn thoáng qua Tô Vũ còn đang nhắm mắt rung động dữ dội, trong lòng bọn họ không khỏi có chút hiếu kỳ, rốt cuộc Tô Vũ đã thấy được tới đao thứ mấy?
Còn chuyện Tô Vũ học được nhiều hơn mình, bọn hắn cũng không ngạc nhiên, những ngày qua Liễu Văn Ngạn mang theo Tô Vũ chạy khắp nơi, dù có hâm mộ ghen ghét cũng vô dụng.
...
Nửa giờ sau.
Tô Vũ mới tỉnh táo lại.
Giờ phút này, trong văn phòng chỉ còn lại hắn và Liễu Văn Ngạn.
Tô Vũ hơi giật mình, vội vàng nói: "Lão sư, ta... mới rồi ta chưa xem xong..."
Hắn có chút ảo não, vừa mới đến đã lo đi đánh tiểu đệ, quên mất phải xem các đao pháp phía sau.
Hắn cũng không ngốc, tự nhiên biết sao chép ý chí chi văn không phải chuyện đơn giản, cơ hội này đã bị hắn làm cho phí phạm rồi.
Liễu Văn Ngạn cũng không để ý, cười nhạt hỏi: "Thấy được đao thứ mấy?"
"Đao thứ ba... đao thứ tư còn chưa kịp xem."
Tô Vũ ảo não, thật sự vô cùng hối hận.
Liễu Văn Ngạn thở hắt ra, chuyện tốt, xem ba đao là đủ rồi, nếu thật sự thấy được đằng sau, cái tên này đại khái sẽ ngơ ngẩn, vì sao đao pháp phía sau lại không có người nhỏ xuất hiện!
"Không sao, bây giờ nhìn thì ngươi cũng học không được. Thứ này ngươi mang về, đừng để lộ ra ngoài, cẩn thận giấu đi, có thời gian có thể nhìn nhiều xem, dĩ nhiên, đến đằng sau khẳng định hiệu quả giảm bớt đi nhiều, ta dù sao chẳng qua là ý chí Đằng Không, không phải Sơn Hải, không thể khiến nó tồn tại lâu dài được."
Ông sớm đã chuẩn bị sẵn lý do, càng xem các đao thức phía sau, hiệu quả khẳng định lại càng kém cỏi, đó là trách nhiệm của ngươi, không phải là trách nhiệm của ta.
Làm lão sư, ta đã tận lực cung cấp cho ngươi điều tốt nhất rồi!
Liễu Văn Ngạn cấp tốc nói lảng sang chuyện khác: "Lại phác hoạ ra thần văn rồi?"
"Vâng, là chữ "Lôi’."
"Phác họa được bao nhiêu nét?"
"Hình như là toàn bộ, không đúng, kém một chút..."
Tô Vũ có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Hình như bị chặt đứt một nét."
"Hửm?" Liễu Văn Ngạn cảm thấy ngoài ý muốn, "Chặt đứt một nét?"
"Ừm, lúc ta bắt nó, nó phản kháng hết sức kịch liệt..."
"Đó là vì ý chí lực của ngươi không đủ cường đại, không thể cưỡng ép bắt nó, phác hoạ nó, lúc này ngươi nên từ bỏ, hoặc là phác hoạ một nét, lần sau không thể lại cưỡng ép bắt, rõ chưa?" Sắc mặt Liễu Văn Ngạn cực kỳ nghiêm túc, "Lần một lần hai xem như ngươi may mắn, lần sau nếu cứ tiếp tục như thế này thì có thể sẽ dễ dàng bị cắn trả! Dĩ nhiên, đây cũng là trách nhiệm của ta, ta không nghĩ tới ngươi sẽ phác họa thần văn lần nữa, cho nên ta quên nhắc nhở ngươi."
"Còn có, trước khi tới giai đoạn dưỡng tính, không được bắt thần văn thứ ba!"
"Vâng!"
Tô Vũ lập tức đáp ứng, tiếp đó liền nói: "Lão sư, chữ "Lôi" bị đứt một nét, ta cảm thấy nếu muốn khôi phục, tối thiểu phải mười ngày nửa tháng mới được."
"Đây là chuyện bình thường, phác họa một thần văn hoàn chỉnh tốn hao nửa năm, một năm đều không hiếm lạ." Lần này Liễu Văn Ngạn cũng không có đả kích hắn, nghiêm mặt dặn dò: "Ngươi phác họa thần văn với tốc độ quá nhanh, kỳ thật chuyện này không bình thường lắm. Ta không biết có phải là chuyện xấu hay không, thế nhưng... Thần văn nhiều không nhất định là tốt, lần trước ta đã nói qua, thần văn nhiều cũng có khả năng hỗn tạp mà không tinh."
"Lão sư, ta biết rồi." Tô Vũ thành thật gật đầu, còn về đặc tính của chữ "Lôi", lần này không có cách nào thí nghiệm, bởi vì thần văn không quá hoàn chỉnh, phải khôi phục hoàn chỉnh mới có thể biết được.
Đương nhiên, Tô Vũ có thể đánh giá ra một loại đặc tính của tên đàn em mới, đó là điện giật chết người!
Thứ này vừa mới giật mình rất nhiều lần, bằng không hắn cũng sẽ không kéo đứt ‘chân’ của cái tên kia, bị điện giật rất đau, hắn không thể khống chế bản thân kiềm được.
Liễu Văn Ngạn thấy hắn nghe lọt, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Suy nghĩ một chút, ông lại chậm rãi nói: "Đến lúc này, thứ ta có thể dạy ngươi hầu như đều đã dạy. Còn một chút cơ sở, ngươi đến Văn Minh học phủ tự nhiên sẽ có người chỉ bảo cho ngươi."
"Bao gồm cả các công pháp bí tịch cao thâm, vận dụng thần văn, bồi dưỡng thần văn phác hoạ, cùng với một ít Vạn Tộc ngữ... Những thứ này đều hết sức thông thường, ngươi đi học phủ tốn mấy năm chậm rãi mà học, đây cũng là quá trình tích lũy nội tình."
"Giai đoạn trước không nên quá để ý cái gì, phác hoạ làm chủ! Văn Minh sư chúng ta phải học cách kiên nhẫn chờ đợi, người Chiến Tranh học phủ vào học phủ nửa năm hoặc là một năm, bọn hắn liền có hi vọng bước vào Thiên Quân. Nhưng đa phần Văn Minh sư đều là rất nhiều năm sau, một bước bước vào Đằng Không..."
Tô Vũ nghe hiểu, nhưng hắn đột nhiên dè dặt bảo: "Lão sư, ta cảm thấy mấy tháng nữa ta đã có thể là Thiên Quân."
"..."
Liễu Văn Ngạn tựa như người đang đi trên dây, bỗng dưng có kẻ lắc dây làm ông đột ngột té xuống, câm nín hồi lâu mà vẫn chưa thốt lên lời!
Ta thao, quên mất tiểu tử này đã là Khai Nguyên bát trọng!
Thân là quân dự bị của Văn Minh học phủ, các học viên phải mất thời gian năm năm học ở trung đẳng, học tập nhiều môn ngôn ngữ đều là bắt đầu từ số không, năm năm rất nhiều sao?
Ngoại trừ khóa ngôn ngữ, bọn hắn còn có không ít các khóa học khác.
Toán học, cơ sở cấu tạo vũ khí, địa lý, lịch sử...
Chương trình học cũng không tính ít.
Lúc này, đêm về tu luyện một lần《 Khai Nguyên quyết 》 coi như đã rất chăm chỉ, đâu phải ai cũng tu luyện được tới Khai Nguyên tứ trọng hay ngũ trọng?
Không giống như đám Trần Hạo, bọn hắn không cần học quá nhiều Vạn Tộc ngữ, ba môn cơ sở là đủ rồi.
Dù là như thế, những người này cũng không ngừng kêu khổ, hận không thể không học bất cứ môn nào.
Tô Vũ lại biểu hiện quá kinh diễm ở thần văn, vừa mới trong nháy mắt kia, Liễu Văn Ngạn triệt để quên đi, cái tên này đã là Khai Nguyên bát trọng, mà mình viết《 Lôi Nguyên đao 》 cho hắn chính là vì để hắn tăng lên chiến lực.
Còn chuyện bắt thần văn kia thì cũng lại là lần thứ hai!
Liễu Văn Ngạn nghẹn họng, đúng là không nói ra được.
Ông vốn đang muốn dạy dỗ hắn rằng, "Không cần hâm mộ người của Chiến Tranh học phủ, một năm sau bọn hắn không ít người sẽ lên Thiên Quân cảnh, thế nhưng ngươi phải nhẫn nhịn chờ được, qua vài năm nữa ngươi hoàn toàn có thể lướt qua giai đoạn Thiên Quân hay Vạn Thạch để tiến thẳng tới Đằng Không, trong khi đám học viên của Chiến Tranh học phủ vẫn chỉ là Thiên Quân..."
Nhưng mà lúc này, những lời ông ấp ủ trong lòng đó đã không có cách nào nói ra!
Tiểu tử trước mặt ông đã là Khai Nguyên bát trọng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.