Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 59: Không Rét Mà Run




Tô Vũ nghe cậu ta trả giá thì mệt mỏi mắng: "Mãng phu! Bớt nói nhảm đi, đọc sách thì đọc ở chỗ ta, ngươi đọc sách, ta tu luyện, ta quan sát ngươi, như vậy mới có lợi cho ngươi!"
Lúc hắn tu luyện, thôn phệ tinh huyết có thể có hội tụ nguyên khí, hiển nhiên sẽ có lợi cho Trần Hạo nếu ở cạnh.
Về sau hắn có khả năng tu luyện trong phòng, Trần Hạo đọc sách ở bên ngoài, đọc sách mà ở phụ cận nguyên khí càng dày đặc thì càng trợ giúp nhiều cho việc mở ra khiếu huyệt.
Mà mấy ngày tới Tô Vũ chuẩn bị dùng nửa giọt Nguyên Khí dịch, đến lúc đó nguyên khí sẽ càng dày đặc hơn một chút.
"Vậy thì tốt, ta đọc sách một mình trong chốc lát là sẽ ngủ mất..."
"Cho nên ngươi mới chỉ là Khai Nguyên tam trọng, ta đã sắp bát trọng rồi!"
Tô Vũ mắt trợn trắng, tiến vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt, vừa thay quần áo vừa nói: "Chuyện ta đã là Khai Nguyên thất trọng đừng truyền ra ngoài, không có ý nghĩa. Còn có, lần sau nếu Chu Trùng lại nói xấu ta, ngươi liền đánh hắn đi."
"Hả?" Trần Hạo câm nín, vừa rồi không phải nói là không so đo sao?
"Hả cái gì, rèn luyện năng lực thực chiến của ngươi!" Tô Vũ nói rất đương nhiên: "Bia ngắm đưa tới cửa, Khai Nguyên ngũ trọng, thích hợp nhất với ngươi! Đánh hắn, đánh cho hắn mặt mũi bầm dập, đánh hắn không còn dám nói nhảm, nhìn thấy ngươi liền sợ! Chẳng lẽ còn muốn ta ra tay?"
"Ta đã từng giết Thiên Quân lại đi khi dễ một tiểu bằng hữu như hắn? Ở trong học phủ người nào còn dám nói nhảm, ngươi liền đi khiêu chiến, gặp được một người đánh một người, đừng sợ bị đánh, bị đánh cũng là một loại rèn luyện! Một chút dũng khí đều không có, còn tu luyện cái gì?"
Tô Vũ thuật lại hết lời Liễu Văn Ngạn, nói đi nói lại, sai sử tiểu đệ làm việc thật là thoải mái.
Trần Hạo ngây ngốc gật đầu, lẩm bẩm: "Nếu có nữ sinh nói như vậy..."
"Đánh a!" Tô Vũ nghiêm mặt dặn dò, "Trên chiến trường sẽ chia nam nữ sao? Thần Ma vạn tộc nữ không giết người à? Đánh chính là đánh, đừng đánh hỏng là được!"
"Ồ..." Trần Hạo luôn cảm thấy có chút gì đấy không đúng, nhưng mà lời A Vũ nói hình như cũng có lý. "Cái kia... họ gọi phụ huynh thì làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì, cha ngươi dù sao cũng là phó trưởng phòng Giao Đốc, những người kia dám bắt ngươi sao? Tiểu hài tử đánh nhau, ai sẽ coi là thật."
Trần Hạo liên tục gật đầu, nói thật có lý.
"Ta... Ngày mai đánh luôn, có được không?"
"Ừm, ngày mai đi học phủ, trước tiên đánh Chu Trùng, đánh xong hô một tiếng, ai không phục thì tới tìm ngươi, nói không chừng bọn hắn sẽ chủ động đưa tới cửa cho ngươi đánh, đây đều là cơ hội tốt để thực chiến, bình thường sẽ không có cơ hội này đâu."
Tô Vũ rửa mặt, đổi xong quần áo rồi tiếp tục nói: "Đi, đi ăn cơm thôi. Đúng rồi, nếu cha ngươi hỏi thì đừng nói là ta bảo ngươi đi thực chiến, bằng không cha ngươi đến tìm ta thì phiền toái, hố bạn bè cũng không phải tu giả tốt!"
"Yên tâm, ta nhất định không khai ra ngươi đâu." Trần Hạo vỗ vỗ ngực, nam tử hán đại trượng phu, đâu phải chuyện gì cũng nói cho phụ huynh, ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử sao?
Tô Vũ giơ ngón tay cái lên, cười ha hả bảo: "Đúng rồi, lúc đánh nhau nhớ tìm chấp giáo nhìn xem, bằng không thì ra tay không có nặng nhẹ. Nếu chấp giáo lên tiếng, ngươi liền nói là rèn luyện thực chiến, học phủ sẽ không ngăn cản."
"Được."
"Còn có, khi đánh nữ sinh phải hô một câu nam nữ đều là tu giả, ngươi không khi dễ nữ nhân, nếu không nguyện ý đơn đấu, vậy cũng chớ lải nhải, bằng không lỡ đánh cho các nàng khóc rồi thì cũng khó nhìn mặt nhau."
"Ừm, ta đã nhớ."
"Đúng rồi, nếu cùng nữ sinh đơn đấu, đừng đánh mặt người ta, bằng không thì cũng không tiện."
"Há, còn nữa không?"
"Còn có... Tuyệt đối không nói là ta dạy cho ngươi!"
"Sẽ không đâu, ngươi yên tâm!"
"..."
Tô Vũ chỉ bảo nửa ngày, rất nhanh cả hai đã đi đến cửa Trần gia.
Trần Hạo cảm giác mình được lợi không nhỏ, có chút rục rịch, ngày mai cậu ta sẽ bắt đầu chính thức tiến hành thực chiến!
Trần Hạo muốn đánh hết cả Nam Nguyên học phủ, miễn phí bồi luyện, dựa theo A Vũ nói, tìm một người bồi luyện thì một giờ tốn 100 đồng, một ngày đánh ba giờ, vậy liền mất 300 đồng!
Trần Hạo cậu nếu đánh cả một tháng, tối thiểu sẽ mất cả một vạn, coi như tiền riêng đều cầm lấy đi mời bồi luyện! Trong khi hiện tại có thể "thực chiến" miễn phí với các học viên trong Nam Nguyên học phủ.
Quả nhiên vẫn là A Vũ thông minh, biết tính toán trước sau.
...
Trần gia.
Căn hộ bốn thất hai sảnh, không nằm cùng cư xá với nhà Tô Vũ, bất quá nhà của Trần Hạo nằm ngay ở cư xá kế bên, không cách quá xa.
Đây cũng là lí do vì sao Trần Hạo thường xuyên xuất hiện dưới lầu Tô gia, bởi vì từ nhà cậu ta qua đây thật sự rất gần.
Trước đây ít năm hai nhà còn ở cùng một cư xá, sau này Trần Khánh Hòa thăng chức, liền chuyển đến cư xá sát vách mua một căn hộ lớn hơn một chút.
Tô Vũ vừa vào cửa, Trần Khánh Hòa đang xem TV lập tức đứng dậy, cười ha hả chào hỏi: "A Vũ tới rồi đấy à? Ngồi đi, đợi lát nữa là ăn cơm, mấy ngày nay không thấy ngươi!"
"Trần thúc, dì ở trong bếp ạ?"
Trong phòng bếp, mẹ Trần Hạo còn chưa thấy mặt mà giọng nói đã sang sảng vang lên: "A Vũ xem TV trước nhé, dì nấu sắp xong rồi, hôm nay cố ý nấu thịt kho tàu mà ngươi thích cho ngươi ăn đó."
Tô Vũ cười cười nói cám ơn, còn thịt kho tàu... cha làm quá nhiều, trước đó hắn còn ghét bỏ, hiện tại cha không ở nhà, thật đúng là hơi nhớ nhung mùi vị bữa cơm gia đình rồi.
Chờ Tô Vũ ngồi xuống, Trần Khánh Hòa thấy con mình cũng đang định ngồi bên cạnh, lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười, quát lớn: "Đi châm trà! Không biết phép tắc gì cả!"
Trần Hạo lầu bầu vài câu, bất đắc dĩ chạy đi châm trà.
Trần Hạo vừa đi, vẻ mặt Trần Khánh Hòa rất nhanh lại hòa hoãn, ông nhìn về phía Tô Vũ, vui vẻ trò chuyện: "A Vũ, chuyện của Hạo Tử cám ơn ngươi. Tiểu tử này đầu óc ngốc nghếch, chuyện nhận vơ công lao cũng không phải việc nhỏ, nếu là người khác... công lao này ta cũng không thể lĩnh."
"Bất quá ngươi và Hạo Tử từ nhỏ lớn lên cùng nhau, việc này nếu là ngươi đưa ra chủ ý, thúc thúc cũng không lo lắng sẽ xảy ra vấn đề."
"Đầu óc ngươi tốt, từ nhỏ đã thông minh, so với cha ngươi, so với ta, đều có chủ ý hơn."
Tô Vũ nói khẽ: "Trần thúc, việc này không có gì, ta chỉ lo lắng tặng thêm điểm đưa cho Hạo Tử tới Chiến Tranh học phủ... không biết là có đúng hay không."
Trần Khánh Hòa thở dài một tiếng, rất nhanh liền lắc đầu, "Trước đó ta cũng nghĩ qua vấn đề này, sau này suy nghĩ lại một chút, ngăn không được. Ngươi biết tính cách tiểu tử kia mà, cả người toàn cơ bắp, nó muốn đi Chiến Tranh học phủ thì chẳng ai ngăn được nó, dù không đi được Đại Hạ Chiến Tranh học phủ thì cũng có khả năng thi vào các Chiến Tranh học phủ yếu hơn khác."
Trần Khánh Hòa nhìn về phía Tô Vũ, nghiêm mặt bảo: "Bữa cơm này kỳ thật ta đã muốn mời ngươi từ lâu. Một mặt là cảm tạ, một mặt khác là vì có thỉnh cầu! Ngươi khẳng định là sẽ tới Đại Hạ phủ, dù không ở cùng học phủ với Hạo Tử nhưng thúc thúc tin tưởng, ngươi đến Đại Hạ phủ khẳng định sẽ đi xa hơn Hạo Tử..."
"Đặt trên chiến trường, ngươi là quan chỉ huy, Hạo Tử thì chỉ là tên pháo hôi công kích, thúc thúc muốn nhờ ngươi chiếu cố nó thêm một ít."
Tô Vũ vội vàng nói: "Trần thúc yên tâm, đây là điều dĩ nhiên, ta và Hạo Tử thân nhau đã nhiều năm vậy rồi."
Trần Khánh Hòa khoát tay, thở dài một phe, "Một lần hai lần thì còn được, thời gian dài trôi qua, cho dù tình cảm tốt cũng không giữ nổi. Cuối cùng vẫn phải xem chính bản thân Hạo Tử, nếu nó không có bản lĩnh, chờ tốt nghiệp rồi thúc liền kêu nó trở lại Nam Nguyên, Nam Nguyên kỳ thật cũng rất tốt."
"Nếu nó có chút năng lực, có thể gây dựng công danh ở Đại Hạ phủ, chờ đến lúc đó không gây trở ngại cho ngươi thì sẽ theo ngươi làm tùy tùng..."
"Trần thúc, lời này quá..." Tô Vũ vừa muốn nói chuyện, Trần Khánh Hòa đã ngắt lời: "Nó chỉ có thể làm tiểu đệ đi theo sau lưng người ta, nhưng phải xem là đi với ai, hỗn đản này ham chơi, có chút ngốc nghếch, nếu thật sự theo người khác không chừng ngày nào đó liền thành pháo hôi, chết cũng không biết mình chết như thế nào."
Ngữ khí Trần Khánh Hòa dịu lại, "A Vũ, thúc thúc chỉ có thể trông cậy vào ngươi, các ngươi cùng nhau lớn lên, ngươi làm việc thúc thúc yên tâm, nhưng mà Hạo Tử thật sự không được, những năm này thúc thúc cũng muốn dạy nó một chút nhưng dạy không xong, có nói nhiều cũng vô dụng."
Tô Vũ không phản đối, đành phải gật đầu.
Trần Hạo cũng đúng lúc bưng chén trà đến, tò mò hỏi: "Cha, các ngươi trò chuyện cái gì thế?"
Trần Khánh Hòa liếc mắt nhìn cậu ta, tức giận nói: “Nói về chuyện tại sao ngươi ngu xuẩn như vậy, lúc nào mới có thể trưởng thành!"
Trần Hạo trưng bộ mặt phiền muộn, không lên tiếng đáp lời.
"Ngươi nếu là nữ hài thì cũng tốt, lão tử trực tiếp nói với Tô Long, hứa gả cho A Vũ, hết lần này tới lần khác là lại là nam hài cao lớn thô kệch, chỉ biết to xác, đầu óc thì không dùng nổi!"
Trần Hạo nhe răng trợn mắt, Tô Vũ nghe thế cũng không rét mà run.
Tưởng tượng một chút, Trần Hạo biến thành nữ... Được rồi, đừng có nghĩ nữa, thật đáng sợ.
Hàn huyên một hồi, Trần mẫu đã làm cơm xong, thức ăn bắt đầu bày ra bàn, mấy người bọn họ cùng nhau vui vẻ dùng bữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.