Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 57: Ta Dạy Hư Ngươi Rồi!




"Tùy ngươi!" Liễu Văn Ngạn lười nói nhiều lời, "Bất quá ngươi đừng chậm trễ việc sát hạch bên Văn Minh học phủ, còn nữa, ngươi lừa đồ ban thưởng, Ngô Văn Hải cũng không quan tâm, chỉ là kẻ đứng thứ hai sẽ hận không thể chém chết ngươi."
Tô Vũ không quan tâm, 3 giọt Nguyên Khí dịch lận, toàn bộ gia sản của mình cũng chỉ đủ mua 3 giọt, không lấy thì rất phí.
"Thời gian sát hạch hai bên khác nhau, ta đã xem qua, có thể song song kiểm tra."
Tô Vũ tính toán một thoáng, cảm thấy vấn đề này mình có thể xử lý được.
Nếu không phải có thể đều kiểm tra cả hai bên, trước đó học phủ cũng sẽ chẳng để học viên ghi danh hai nơi, chính là vì muốn cho học viên thêm cơ hội.
Mà Tô Vũ trước đó đã ghi danh cả Văn Minh học phủ và Chiến Tranh học phủ, hắn có tư cách đi thi.
Hôm nay đã là ngày mùng 1 tháng 6, cách thời gian sát hạch không còn lâu bao nữa.
Hơn mười ngày qua, hắn một mực đi theo Liễu Văn Ngạn ở khắp mọi nơi, truy sát giáo chúng Vạn Tộc, hắn cảm giác mình đã sắp tiến vào Khai Nguyên bát trọng.
Có lẽ tu luyện thêm mấy lần, thôn phệ thêm vài giọt tinh huyết là có thể tấn cấp Khai Nguyên bát trọng.
Khai Nguyên bát trọng ở Nam Nguyên còn có thể có đối thủ sao?
Vững vàng mà nắm số một!
Lấy không 3 giọt Nguyên Khí dịch trước, ai ý kiến gì thì mặc kệ.
Liễu Văn Ngạn không lên tiếng nữa, ông cảm giác hình như mình đã dạy hư Tô Vũ rồi!
Hài tử trước đây thuần phác biết bao, hiện tại đã học được cách "chơi xấu", mà tất cả những điều này đều là do mình dạy, hi vọng Tô Vũ đừng chạy tới mấy chỗ linh tinh, đi xem những yêu tinh nữ không mặc quần áo.
Liễu Văn Ngạn có chút lo lắng, tiểu tử đó sẽ không thật sự chạy đi xem đấy chứ?
"Tô Vũ, trước khi ý chí lực cụ hiện thì tâm trí ngươi rất dễ dàng dao động, một khi gần nữ sắc, cơ hồ liền phế đi, hiểu chưa? Đây là lí do vì sao lão sư không bao giờ nghĩ tới chuyện cưới vợ, chính ngươi cũng phải tự có tính toán!"
Tô Vũ trừng mắt nhìn, còn có chuyện này?
Chưa từng nghe người ta nói a!
Đương nhiên, hắn chỉ quen biết hai vị Văn Minh sư là Liễu Văn Ngạn cùng Bạch Phong, mà Bạch Phong cũng mới chỉ dạy hắn có một ngày, nay Liễu Văn Ngạn nói như vậy, đương nhiên hắn không có cách nào phản bác.
"Ta biết, nếu ai dụ hoặc ta, ta liền đánh chết nàng!"
Tô Vũ trịnh trọng gật đầu, trước khi cụ hiện, ai dám làm hỏng ý chí của hắn thì hắn sẽ không hạ thủ lưu tình!
"..."
Liễu Văn Ngạn cảm giác mình lại nói sai rồi!
"Làm gương sáng cho người khác, lần sau thật sự không thể nói lung tung, tiểu tử này... Về sau nếu không cưới được vợ... Được rồi, cùng lắm thì lão phu giới thiệu cho hắn một người!"
Liễu Văn Ngạn vô lực, lão sư không thể nói dối, lần sau mình phải chú ý, nhất định không thể nói lung tung với Tô Vũ nữa.
Hai thầy trò một đường đi trở về, đi sớm về trễ là trạng thái gần đây của cả hai.
Chờ tới khi tiến vào thành, hai người lại đường ai nấy đi.
Tô Vũ về nhà, Liễu Văn Ngạn về học phủ.
...
Ngoài cửa tiểu khu.
Trần Hạo rầu rĩ không vui, ngồi chồm hổm trên mặt đất đếm kiến.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu vội ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tô Vũ thì lập tức nhỏ giọng phàn nàn: "A Vũ, sao giờ ngươi mới trở về?"
Tô Vũ thấy cậu ta chờ mình ở đây, không khỏi phì cười, "Ngươi tới làm gì thế?"
"Chờ ngươi chứ còn có thể làm gì!" Trần Hạo càm ràm: "Ngươi gần đây tối ngày đi theo Liễu chấp giáo ra bên ngoài, làm gì chứ! Liễu chấp giáo thật bất công, ông cũng không phải gia sư, chỉ mang theo một mình ngươi, bạn cùng lớp đều nói xấu ông ấy."
Lúc Trần Hạo nói chuyện, thái độ hoàn toàn là một bộ dáng vừa hâm mộ lại vừa ganh tỵ.
"Đằng Không đó! Vậy mà ngài ấy chỉ mang theo một mình ngươi, A Vũ, hay ngươi nói với Liễu chấp giáo một tiếng, bảo lão sư cũng mang ta theo với!"
Trước đó Liễu Văn Ngạn chưa cụ hiện ý chí, dù cho kỹ năng Vạn Tộc ngữ của ông rất tốt thì cũng chỉ có thể xem như chấp giáo Thiên Quân cảnh bình thường.
Nhưng kể từ sau khi ý chí của Liễu Văn Ngạn đạt đến Đằng Không, nháy mắt, Liễu Văn Ngạn đã trở thành nhân vật lớn số một số hai ở Nam Nguyên thành.
Thành chủ Ngô Văn Hải cũng chỉ là Đằng Không nhị trọng, mà trước đó Liễu Văn Ngạn còn giết một tên Đằng Không nhị trọng, việc này đã sớm lan truyền khắp Nam Nguyên.
Hiện tại học sinh của Nam Nguyên học phủ ai mà không hy vọng có thể tiếp xúc nhiều hơn với Liễu Văn Ngạn.
Dù cho học sinh không rõ, phụ huynh còn không hiểu sao?
Cha của Trần Hạo mỗi ngày trở về đều mắng chửi người, mắng Trần Hạo không bằng Tô Vũ, ngươi xem Tô Vũ người ta, Liễu Văn Ngạn mang theo bồi dưỡng như đích truyền, ngươi thì hay rồi, thân với Tô Vũ như vậy, kết quả thì muốn ở bên sờ cũng không sờ tới nổi.
"Ngươi khẳng định muốn theo lão sư?" Tô Vũ phá ra cười lớn, "Nếu ngươi chắc chắn, ngày mai ta sẽ nói với Liễu chấp giáo."
"Quên đi!" Vừa mới rồi còn một mặt oán giận, Trần Hạo trong nháy mắt lại suy sụp, ủ rũ nói: "Ta cũng không dám, đứng bên người Liễu chấp giáo ta đều phát run, hiện tại Liễu chấp giáo hung dữ hơn trước kia nhiều lắm."
"Ông ấy không phải là hung dữ, mà là ý chí vừa cụ hiện, thân thể còn chưa tu luyện, có chút thu lại không được."
Tô Vũ vẫn giúp giải thích một câu, Liễu lão sư cũng chỉ là hung dữ ngoài miệng mà thôi.
Liễu Văn Ngạn thật sự không hề hung dữ, mấu chốt là sau khi ý chí lực cụ hiện, thân thể chưa đạt được thối luyện, đến bây giờ mới chỉ là Vạn Thạch cảnh, có chút thu lại không được ý chí lực nên trông hơi uy nghiêm.
Thế nên đối với đám tay mơ như Trần Hạo mà nói, tự nhiên là cảm thấy lão sư dữ dằn.
Trần Hạo nghe không hiểu lắm, bất quá cậu cũng không thèm để ý cái này, trong nháy mắt bỏ xuống chủ đề trước đó, vừa đi theo Tô Vũ vừa vui vẻ ra mặt: "A Vũ, ta đã sắp Khai Nguyên tứ trọng rồi!"
"Ta cảm giác gần đây lỗ tai vang vọng ầm ầm, ngươi nói có phải ta lập tức liền có thể mở khiếu huyệt không?"
"Cho nên ngươi tìm ta chính là vì để khoe khoang?" Tô Vũ trêu chọc.
"Nào có!" Trần Hạo kêu oan, "Ta dù là Khai Nguyên tứ trọng, ngươi không phải cũng đã là Khai Nguyên tứ trọng sao? Ta tìm ngươi mới không phải là để khoe khoang. Là cha ta muốn mời ngươi ăn cơm, trước đó công lao kia không phải đã cho ta nhận sao?"
"Ta nói ta giết, cha ta đánh ta một trận, nói ta dối trá! Sau đó... Ta liền nói là ta cùng ngươi làm, thế là ông ấy tin ngay, nói đầu óc ngươi tốt, là ngươi nhường cho ta, một mực nói muốn mời ngươi ăn cơm, kết quả tháng này ngươi chạy khắp nơi, căn bản tìm không thấy ngươi."
Trần Hạo trưng ra bộ mặt tội nghiệp, tháng trước cậu ta thật sự bị cha đánh thảm vô cùng.
Cha cũng thật là, A Vũ mới chỉ Khai Nguyên tứ trọng thôi mà.
Vì sao ta nói ta giết tên Vạn Tộc giáo thì cha không tin, nói Tô Vũ góp phần thì ông lập tức khẳng định là do Tô Vũ làm, không có thiên lý!
Chính Trần Hạo cũng đều kém chút đã tin, nhưng vẫn khăng khăng là do mình giết, kết quả bị cha đánh mấy trận, trong nháy mắt thanh tỉnh, cậu nghĩ lại thế mà không phải mình giết, là A Vũ giết, thật là kỳ quái, vì cái gì ta luôn cảm thấy chính là do ta giết? Không lẽ nói dối quá nhiều khiến trí nhớ cũng bị tẩy não?
"Trần thúc thúc khách khí như vậy làm gì?" Tô Vũ phì cười: "Ngươi không phải đã tốn tiền rồi sao? Hơn một vạn đấy, điểm công huân cũng cho ta."
"Là ngươi khách khí thì có." Trần Hạo lắc đầu, "Mau qua ăn một bữa đi, dù sao Tô bá bá không ở nhà, ta biết thừa ngươi có về phòng thì cũng chỉ úp mì tôm ăn mà thôi."
"Vậy cũng được." Tô Vũ nghe thế thì không tiện từ chối nữa, dù sao hắn và cha của Trần Hạo cũng xem như quen thuộc, lúc trước khi cha hắn ở nhà, cả hai gia đình vẫn thường xuyên gặp mặt.
Bất quá từ khi Tô Long rời đi, Tô Vũ thường xuyên đi theo Liễu Văn Ngạn nên cũng ít lui tới Trần gia hơn trước.
Trần Hạo không nhiều lời, tiếp tục đi theo sau lưng Tô Vũ lên lầu, vừa đi vừa lảm nhảm hỏi thăm: "A Vũ, ngươi đi theo Liễu chấp giáo mấy nay, thực lực ngươi có tiến bộ nhiều không?"
"Tiến bộ một chút."
"Vậy ngươi còn bao lâu nữa thì mới đến Khai Nguyên ngũ trọng?" Trần Hạo dương như có chút bị đè nén, cậu ta ấm ức bảo: "Ở lớp học có người nói xấu ngươi, chính là cái tên Chu Trùng, không phải trước đó hắn là Khai Nguyên tứ trọng sao? Mấy hôm ngươi không tới, hắn thế mà đã lên Khai Nguyên ngũ trọng, hắn nói ngươi ỷ vào chút thông minh vặt, biết nịnh nọt Liễu chấp giáo, dù cho thi đậu Văn Minh học phủ thì cũng không có gì đặc biệt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.