Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 49: Không Thể Trộm Đồ Ở Đây




Thương hội ở Hạ thị.
Nhà kho.
Hai người đi cùng với quản sự thương hội vào trong một nhà kho rộng lớn.
Khi thấy hết thảy mọi thứ bên trong, Tô Vũ liền choáng váng.
"Hôm nay là khóa thứ nhất, phân biệt thi thể!"
"Đây là nhà kho tổng của Hạ thị thương hội tại Nam Nguyên, bên trong có 132 cỗ yêu thi, phần lớn đều bị giết chết ở Chư Thiên chiến trường, trực tiếp kéo về, chưa được xử lý, nhiệm vụ hôm nay của ngươi chính là ở trong đây một ngày phân rõ thi thể!"
Liễu Văn Ngạn vứt xuống một quyển sách nhỏ, "Ghi chép số liệu của chúng, độ cao, độ rộng, trọng lượng, số lượng xương cốt..."
Tô Vũ giờ phút này một mặt ngốc trệ, mơ hồ có chút buồn nôn.
Mùi máu tanh quá nồng nặc!
Nguyên một ngày?
"Đi vào, hôm nay nơi này chỉ có một mình ngươi, dĩ nhiên, chớ làm xáo trộn những thi thể yêu tộc ở bên trong, giá trị của chúng rất lớn, ngươi mà làm hỏng thì không bồi thường nổi đâu."
Liễu Văn Ngạn dặn dò xong, suy nghĩ một thoáng rồi lại bổ sung: "Tới tối ta muốn nhìn thấy số liệu ngươi ghi chép, những chủng tộc không rõ, ta muốn nhìn thấy ngươi tự suy đoán, dù cho bịa cũng phải viết được cái tên ra cho ta!"
"Lão sư... một mình ta ư?"
Tô Vũ thấy họng mình đắng chát, nếu nói là sợ, vậy thì cũng không đến mức quá sợ hãi.
Nhưng nhà kho lớn như vậy, hơn nữa còn nồng đậm mùi máu tanh tưởi, thế mà ông lại ném một thanh niên mười tám tuổi một mình vào đây, thích hợp sao?
"Đúng vậy!" Liễu Văn Ngạn thản nhiên hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ có chút chuyện thế này mà ngươi đã không thể chấp nhận nổi? Ở Chư Thiên chiến trường có đôi khi quân sĩ cần mai phục trong đống xác chết rất nhiều ngày, nếu mới chỉ nhiêu đây mà ngươi đã không thể chịu đựng được, vậy thì ta khuyên ngươi đừng tới Chư Thiên chiến trường làm gì, bởi vì ngươi đi cũng là chịu chết."
"Ta... Biết rồi!"
Tô Vũ không nói nữa, một người thì một người, rất tốt, nơi này có nhiều thi thể yêu tộc, chính mình còn chưa bao giờ được trông thấy qua, không biết có thể tìm ra từ trong mộng của mình một chút quái vật nào quen thuộc hay không.
"Đóng cửa!"
Liễu Văn Ngạn lui ra khỏi khố phòng, sau một khắc, người của thương hội Hạ thị trực tiếp đóng cửa lớn, cánh cửa kim loại cực kỳ dày nặng ầm ầm khép lại.
...
Vừa đóng cửa, vị quản sự trước đó vẫn không lên tiếng mới phá ra cười, hơi có chút vui vẻ trên sự bất hạnh của người khác, y hỏi: "Liễu lão, đây là đệ tử nhập môn của ngài à?"
"Ừm."
Liễu Văn Ngạn không nhiều lời, quản sự cũng không hỏi thêm, nói ra cũng chỉ dư thừa.
Không phải đệ tử nhập môn, Liễu Văn Ngạn cũng sẽ không trả giá lớn mà để thương hội Hạ thị mở cửa nhà kho để một học viên tiến vào bên trong.
Nhà kho tổng của thương hội Hạ thị không phải là nơi mà ai cũng có thể tùy tiện bước vào.
"Liễu lão, dù sao cũng là người mới chưa từng ra chiến trường, quá trẻ tuổi, ngày sau ta sợ hắn sẽ phải mơ thấy ác mộng mấy ngày liền, có nên mở đèn không, giúp hắn dễ dàng một chút?"
Bên trong đã tắt đèn, chỉ có mấy ngọn đèn thợ mỏ tối tăm chiếu sáng, dưới loại trường hợp này nhà kho sẽ càng thêm âm u.
"Không cần, Văn Minh sư rất nhiều lúc đều phải làm việc với thi thể, nếu một cửa này còn chẳng qua được, thế thì tương lai gặp kẻ địch thật sự, hắn phải ứng phó thế nào?" Liễu Văn Ngạn thở dài, "Văn Minh sư mạnh mẽ trực tiếp đi Chư Thiên chiến trường bắt Thần Ma, trở về tiến hành nghiên cứu, nếu hắn muốn đi theo con đường của cường giả, vậy phải tập làm quen thôi."
Quản sự cười không đáp lời, Văn Minh sư... Nói chuyện này cũng quá sớm.
Số lượng người cả một đời kẹt tại giai đoạn dưỡng tính quá nhiều, không phải ai cũng đều được gọi là Văn Minh sư.
Còn việc bắt Thần Ma... Đại Hạ phủ có mấy người có thể làm được?
Liễu Văn Ngạn đã quá xem trọng cũng như đề cao cậu học viên trong kia rồi.
Đương nhiên, lão Liễu nói vậy thì y có muốn cũng phản bác không được, người ta đã cụ hiện ý chí, hiện tại ông ấy chính là Văn Minh sư hàng thật giá thật, là cường giả tiêu biểu của Nam Nguyên thành này.
Thương hội Hạ thị cũng không quan tâm tới một Văn Minh sư vừa mới tấn cấp, nhưng Liễu Văn Ngạn còn có sư đệ là nghiên cứu viên cao cấp ở Đại Hạ Văn Minh học phủ, vậy nên không thể coi thường, người ở thương hội Nam Nguyên cũng không thể trêu vào ông.
...
"Đây là Hỏa Đồn, cao 3.1 mét, dài 7.2 mét, sở trường phun lửa, va chạm, là chủng tộc pháo hôi trên Chư Thiên chiến trường, chủ yếu là Thiên Quân cảnh..."
Nhìn thi thể vô cùng cao lớn trước mắt, Tô Vũ bắt đầu ghi chép.
Liễu Văn Ngạn cảm thấy hắn sẽ sợ, sẽ ghê tởm, sẽ hoảng loạn, trên thực tế Tô Vũ lại không hề có cảm giác khủng bố như ông nghĩ, chỉ là có chút gay mũi mà thôi, trong nhà kho này mùi máu tươi quá nồng nặc, hắn cảm thấy hơi nôn nao khắp lồng ngực.
"Trọng lượng..."
Tô Vũ tính toán một chút thể tích, suy nghĩ một chút lượng thịt của Hỏa Đồn cùng với lượng xương cốt, đại khái phán đoán từ 20 tấn đến 25 tấn.
Cũng chính là 4 vạn - 5 vạn cân!
Đây là trọng lượng của một con Hỏa Đồn!
Thể tích và trọng lượng hết sức đáng sợ, cho nên Hỏa Đồn mới là chủng tộc pháo hôi, dù cho chỉ là Thiên Quân cảnh, bị nó va chạm cũng rất dọa người.
Một tiểu đội Thiên Quân cảnh nếu không sớm chuẩn bị thì rất dễ dàng bị Hỏa Đồn trùng kích chia năm xẻ bảy.
"Ừm?"
Đang tập trung tính toán, Tô Vũ đột nhiên khẽ nhíu mày, bởi vì tiểu đệ chữ "Máu" trong đầu hắn bỗng ồn ào như đang đòi hỏi thứ gì đó.
"Ngươi muốn hút máu?" Tô Vũ giật mình, "Đây không phải là máu của ta, mặc dù tinh huyết đã bị tinh luyện, nhưng máu thường cũng rất đáng tiền, trộm đồ của người ta là chuyện không được phép, có hiểu chưa?"
Kỳ thật những thi thể này rất ít huyết dịch.
Tinh huyết đều bị lấy đi tinh luyện cả rồi, còn lại huyết dịch thông thường cũng không nhiều, đa phần đều dung nhập vào trong tinh huyết.
Nhưng dù ít hơn nữa thì cũng không phải là của mình, lão sư mang mình tới mở mang tầm hiểu biết, nếu lấy trộm đồ đi rồi bị phát hiện thì sẽ khiến Liễu Văn Ngạn mang tiếng, việc này tuyệt đối không thể làm.
"Ngươi lại có thể hút máu..." Tô Vũ nói thầm một tiếng.
Tiểu đệ chữ "Máu" giống như có chút không vui, nó là thần văn chữ "Máu", hút máu không phải là chuyện rất bình thường sao?
"Hút máu có khả năng cường hóa ngươi à?"
Tô Vũ không rõ lắm, bất quá máu ở nơi đây thật sự là không thể hút.
"Đừng nóng nảy, mai này có tiền, ta sẽ tự mua một chút, huyết dịch bình thường không quá đắt tiền."
Lần trước hắn mua một bình huyết dịch Thiết Dực điểu tốn khoảng 5000 đồng, dĩ nhiên, số lượng không nhiều.
Trên thực tế còn nhiều thứ để mua hơn, giá trị không quý, còn có ưu đãi rất lớn.
Mấu chốt là, không ai sẽ mua lượng lớn huyết dịch bình thường, trừ phi...
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, tinh huyết kỳ thật cũng là từ máu dịch bình thường luyện ra, Tô Vũ không nhịn được nói thầm: "Tiểu đệ, ngươi có thể tinh luyện tinh huyết không?"
Nếu như có thể, như thế hắn sẽ phát tài!
Văn Minh sư có vài người có khả năng tinh luyện tinh huyết, tinh luyện một giọt, tiền công cũng không ít.
Một giọt tinh huyết Thiên Quân cảnh, thương hội Hạ thị dám bán 5 vạn!
Trên thực tế, không có chi phí gì nhiều, chủ yếu tốn kém ở mặt tồn trữ, vận chuyển, tinh luyện, cộng thêm phí tổn nhân viên.
Còn chi phí gốc... Đi tới Chư Thiên chiến trường, dùng 100 ngàn khối tiền là ngươi có thể tìm quân đội mua mấy chục con thậm chí mấy trăm con yêu thú Thiên Quân trở về, thứ kia ở Chư Thiên chiến trường chỉ là rác rưởi, quân sĩ sẽ không coi trọng.
Chi phí đều là do quá trình chế tạo sau này, phí tổn luyện tinh huyết, phí vận chuyển, yêu thú Thiên Quân từ Chư Thiên chiến trường trở về kỳ thật không có lời, trừ phi vận chuyển thật nhiều, bằng không 5 vạn cũng vẫn lỗ vốn.
Đương nhiên, quân đội cũng có Văn Minh sư, trực tiếp tinh luyện ngay tại Chư Thiên chiến trường, bất quá cùng là Thiên Quân cảnh thì giá trị không lớn, Văn Minh sư đều chẳng muốn ra tay.
Những vật này trước đó Tô Vũ không hiểu rõ lắm, bất quá bây giờ hắn đã biết tới sự tồn tại của Văn Minh sư, liên hệ một chút thì cũng có thể hiểu bảy tám phần.
"Thần văn chữ “Máu” muốn hấp thu huyết dịch..."
Tô Vũ thở dài, hắn cảm giác sau này mình sẽ phá sản, nếu huyết dịch có thể uẩn dưỡng thần văn thì mình có phải mua không?
Khẳng định phải mua!
Nuôi dưỡng thần văn rất quan trọng.
Ý chí lực không đủ, vậy chỉ có thể dùng cách thức khác tới uẩn dưỡng, xem ra tương lai mình sẽ rất thiếu tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.