Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 299: Bí Mật Của Sơ Dung Các




Bạch Phong không tán đồng với lời giải thích của Trần Vĩnh, anh không cam lòng nói: "Mà bây giờ không phải là vấn đề tài nguyên nữa, là bọn họ không cho chúng ta bất luận không gian sinh tồn gì! Tài nguyên không có, chúng ta cũng có cưỡng cầu gì đâu? Có thể làm bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, chính chúng ta tu luyện của mình, có điểm công huân liền đi đổi, không có thì thôi, chúng ta cướp đoạt đồ của người nào sao?"
Bạch Phong phẫn nộ nói tiếp: "Huống chi, đồ mà học phủ hiện tại có được nhiều ít gì cũng là do tiền bối trong hệ của chúng ta lưu lại. Bọn hắn có thể sử dụng, chúng ta lại không thể dùng, đây là đạo lí gì?"
Bạch Phong cười khinh miệt: "Chỉ riêng Tàng Thư các này, đại bộ phận đồ trong đây là do tiền bối nhất hệ chúng ta lưu lại, chúng ta dùng một chút thì không được sao? Dựa vào cái gì chỉ có bọn hắn có thể sử dụng? Những năm này, bọn hắn tiêu hao còn nhiều hơn chúng ta gấp bội..."
Trần Vĩnh khoát khoát tay cắt ngang lời anh, nhíu mày nói: "Những lời này thì không cần nói, thật sự vạch mặt ra cũng không có ý nghĩa. Tình thế chính là như thế, Đại Hạ Văn Minh học phủ là gốc rễ của chúng ta, chẳng lẽ ngươi định rời đi? Thật sự đi... Vậy cũng chớ hi vọng khôi phục huy hoàng năm xưa!"
Bạch Phong bĩu môi, chẳng thèm ngó tới, bất quá cũng không nói gì nữa.
Nếu thật sự rời khỏi học phủ, tới các học phủ khác thì cũng chẳng khác gì.
Tự mình làm một mình, ở đó còn không có những bí cảnh như trong học phủ, không có vạn tộc nguyên bản, độ khó để trưởng thành sẽ tăng lên dữ dội.
Chỉ dựa vào vài người, một vị Sơn Hải muốn chèo chống một mảnh đất trời thì thật quá khó khăn.
Tại học phủ này ít nhiều gì cũng có chút lực lượng, vẫn có hi vọng có thể đứng dậy.
Trần Vĩnh mặc kệ anh, nhìn về phía Tô Vũ nói: "Việc khẩn cấp trước mắt của ngươi không phải mấy thứ này! Những việc này, chúng ta sẽ xử lý! Nhiệm vụ của ngươi chính là tu luyện, trước khi tiến giai Đằng Không thì đừng quan tâm gì hết, ngươi không cần xen vào!"
Tô Vũ gật gật đầu, những sự tình này muốn hắn quản thì hắn cũng không quản được.
"Đi, chúng ta tới Sơ dung các."
Trần Vĩnh đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Sơ dung các là sở hữu riêng của đa thần văn nhất hệ. Bên trong cất giấu một số điển tịch hết sức trân quý, có nhiều đặc tính, chuyên chuẩn bị vì đa thần văn nhất hệ chúng ta."
"Sau khi người của chúng ta dưỡng tính, phác họa thần văn, lựa chọn thần văn chiến kỹ, xác định con đường, bình thường đều xác định lần đầu trong Sơ dung các."
"..."
Đi theo Trần Vĩnh, mọi người xuống lầu, Sơ dung các nằm tại tầng chín.
Bọn họ mới vừa đi tới bên này, Chu Bình Thăng cũng vừa lúc đang mang theo một nhóm người rời đi.
Trần Vĩnh làm bộ như không thấy, mặt Chu Bình Thăng sạm đen, cũng không chào hỏi mà dẫn theo vài học viên đang tò mò quan sát cấp tốc rời khỏi.
"Tôm tép nhãi nhép!"
Bạch Phong chửi nhỏ một tiếng, nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Sơ dung các dù có mở ra cho chúng thì đám đó cũng học không được gì, lãng phí thời gian!"
Tô Vũ không lên tiếng, lời này không dễ đáp lại chút nào.
...
Một lát sau.
Tô Vũ đi vào một căn phòng lớn, trông có chút bình thường, không nhìn ra chỗ đặc thù gì.
Nơi đây trưng bày một vài giá sách, trên giá sách để rất nhiều vạn tộc nguyên bản, có xương cốt, có ngọc chất, cũng có da thú.
Trần Vĩnh thấy Tô Vũ nhìn chằm chằm những vạn tộc nguyên bản kia thì cười nói: "Đây không phải trọng tâm của Sơ dung các đâu, chỉ là một ít tạp thư mà thôi, đám Chu Bình Thăng căn bản không tiến vào được nơi quan trọng."
Dứt lời, trước mặt y bỗng nhiên xuất hiện hào quang lấp lánh.
Từng viên thần văn màu vàng kim hiển hiện!
Tô Vũ nhìn sơ qua một chút, âm thầm líu lưỡi, rất nhiều, cảm giác tối thiểu phải có đến mấy chục thần văn!
Rất nhanh, số thần văn này dần dần hòa tan... Đúng vậy, hòa tan!
Mấy chục thần văn dung hợp thành một thể, trong chớp mắt, biến thành một ‘chiếc chìa khoá’.
Trần Vĩnh cầm "Chìa khoá", khoa tay mấy lần với vách tường.
Tô Vũ nhịn không được chớp mắt, dụi dụi con mắt.
Vách tường... Hòa tan ư?
Hắn thấy, một vách tường trong Sơ dung các trực tiếp hòa tan!
Biến mất không thấy đâu nữa!
Sau một khắc, giọng nói của Trần Vĩnh truyền đến: "Tới rồi, vào đi!"
Tô Vũ mơ mơ màng màng đi theo Trần Vĩnh tiến lên phía trước, sau vách tường thế mà còn có một căn phòng khác.
Hắn quay đầu... bức tường vừa mới hòa tan ban nãy lại xuất hiện lần nữa, không nhìn thấy khung cảnh bên ngoài của Sơ dung các mới rồi đâu, bọn họ đã đi vào trong một căn phòng hoàn toàn khác biệt!
Bạch Phong cười ha hả: "Có kinh ngạc không? Đây mới thật sự là Sơ dung các! Chỉ có người đa thần văn nhất hệ mới có thể mở ra, những thứ bên ngoài kia chỉ để che mắt thôi."
Tô Vũ gật đầu, không để tâm tới vẻ đắc ý của anh.
Hắn nhìn chung quanh một thoáng, đây là một căn phòng bịt kín.
Nơi này không tính quá lớn, cũng chỉ chừng ba bốn mươi mét vuông mà thôi.
Trong đó cũng trưng bày mấy cái giá sách, ngoại trừ mấy giá sách thì hình như cũng không có cái khác, không khác bao nhiêu với bên ngoài mà nhỉ?
"Nhìn vách tường!" Bạch Phong nhắc nhở: "Hạch tâm của Sơ dung các không phải những thứ sách kia mà là vách tường! Mấy vách tường này rất khác biệt, là vạn tộc nguyên bản đặc thù, hoặc nên nói... là vô số vạn tộc nguyên bản dung hợp lại cùng nhau, trực tiếp dùng những vật kia đúc thành vách tường!"
Một bên, Trần Vĩnh cũng chậm rãi nói: "Tô Vũ, hệ dung hợp đa thần văn trước đó ta nói cho ngươi rồi, đó là dung hợp thần văn, giống như khiếu huyệt vậy, liên kết mà thành, hình thành một bộ chiến kỹ, đây mới gọi là dung hợp hệ!"
"Chúng ta là đa thần văn thành hệ thống, chứ không phải đa thần văn hỗn tạp hỗn độn!"
"Tỉ như ngươi mở ra 108 khiếu huyệt tạo thành công pháp《 Chiến Thần quyết 》, chút khiếu huyệt này đều là đặc biệt chứ không phải tùy ý, bằng không dẫu ngươi mở ra 1800 khiếu huyệt thì cũng khó có thể hình thành một bộ công pháp, không thể có chiến lực."
...
Dưới sự giải thích của Trần Vĩnh cùng Bạch Phong, Tô Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ!
Hắn cũng biết lần này tới Sơ dung các có mục đích là cái gì!
Xác định phương hướng tu luyện!
Sau đó, phác họa ra một hệ thống trong biển ý chí, dựa trên hệ thống đại thể ấy, làm chuẩn bị cho về sau bổ sung thần văn.
Tỉ như Bạch Phong đã phô bày cho Tô Vũ thần văn chiến kỹ của anh.
Một thanh kiếm.
Một thanh kiếm rất ngắn rất nhỏ.
"Kiếm này, ta đặt tên là Đồ Long kiếm..."
Tô Vũ im lặng nghĩ thầm, tên quá rác rưởi.
Bạch Phong không thèm bận tâm tới ánh mắt xem thường của hắn, tiếp tục giảng giải cho Tô Vũ: "Ta ở giai đoạn dưỡng tính trên đại thể vẽ ra hệ thống, xác định hạch tâm, sau đó khi dưỡng tính đã vẽ ra 12 thần văn, bổ sung vào đó, củng cố hệ thống này vững chắc! Khi Đồ Long kiếm chính thức được phác hoạ hoàn thành, sức mạnh công sát cực kỳ cường hãn."
Bạch Phong lại nói: "Dưới tình huống bình thường, một hệ thống ít nhất phải có 10 thần văn chống đỡ mới có thể rèn đúc thành công! Bằng không, hệ thống không vững chắc, đến Đằng Không cảnh sẽ trực tiếp sụp đổ, hệ thống không còn tồn tại..."
"Cho nên, đây chính là lí do vì sao hệ của chúng ta cần phác họa từ 10 thần văn trở lên trước khi Đằng Không!"
Bạch Phong cười nói: "Đồ Long kiếm của ta cần 12 thần văn mới có thể vững chắc được, sau này khi ta đến Đằng Không, lại tiếp tục vẽ ra 6 thần văn bổ sung đi vào, tổng cộng dung nhập 18 thần văn, cho nên ta mới có thể dùng một kích đánh bại Hồ Văn Thăng."
Tô Vũ đã nghe rõ.
Tại giai đoạn dưỡng tính cần làm ra một hệ thống, hệ thống cần một chút điểm chống đỡ, mà thứ ấy chính là thần văn!
Chỉ có hoàn thiện toàn bộ điểm chống đỡ thì mới có thể tiến nhập Đằng Không, tiếp sau đó lại tiến hành tiếp tục bổ sung.
Bằng không, điểm chống đỡ chưa đầy mà tiến vào Đằng Không, hệ thống này sẽ vỡ nát.
Tới Đằng Không rồi, ý chí lực cụ hiện, biển ý chí liền không có đủ tính dẻo, không cách nào lại làm ra dạng hệ thống này nữa, chẳng thể nào hình thành một bộ thần văn chiến kỹ hoàn chỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.