Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 270: Tính Toán Của Lưu Hồng




Bạch Phong chửi nhỏ một tiếng, "Ngươi giấu ở đâu, ta đi xem thử một chút."
Lưu Hồng thản nhiên gạt đi, "Bạch Phong, ngươi đột nhiên đến đấy sẽ chỉ làm cho người ta ghé mắt, còn chẳng bằng để Tô Vũ tự tìm đi, tìm không thấy... Vậy thì coi như hắn xui, không có quan hệ gì với ta."
Bạch Phong liếc mắt nhìn đối phương, có chút câm nín.
Nửa ngày sau, anh mới mở miệng nói: "Ngươi bây giờ hết sức tự tin a, xem ra thực lực tiến bộ không tồi đã giúp lòng tin của ngươi phóng đại, không cần ta giúp ngươi nữa có phải không?"
Lưu Hồng cười cười, "Sao phải nói năng khó nghe như vậy, mọi người hỗ trợ lẫn nhau thôi, ta đã cho Tô Vũ cơ hội, nếu hắn không thể nắm chặt được... thế thì có liên can gì với ta?"
"Ta luôn cảm thấy ngươi không có hảo ý." Bạch Phong liếc mắt nhìn gã, "Tuy rằng Tô Vũ chưa chắc đã tìm thấy, nhưng nếu hắn thật sự tìm được, Sơn Hải cảnh ý chí chi văn, ngươi cũng đúng là đã dốc hết vốn liếng..."
Vật kia có giá trị rất cao!
Quả nhiên, Lưu Hồng cũng không định giấu giếm Bạch Phong, "Ta đã nói với ngươi, ta sẽ đầu tư lên người Tô Vũ mà. Vả lại, bản ý chí chi văn ấy sớm đã thu được tiền đặt cọc của người mua, về sau quân hộ vệ quét chợ đen, gã cũng không thể đòi lại tiền được, đây chính là chuyện tốt mà trước đó ta có nói sẽ kể với ngươi."
Dứt lời, Lưu Hồng liền phá ra cười vô cùng gian trá, "Nếu để kẻ chi tiền biết được, đồ vật gã mong muốn đã bị Tô Vũ cầm đi, ha ha ha..."
"Là ai?"
Bạch Phong cũng không quá để ý, cái tên Lưu Hồng này vốn cũng không phải là người tốt lành gì, có chút ám thủ là chuyện quá sức bình thường.
"Trịnh Vân Huy!"
"Ta không biết..."
Bạch Phong không coi ra gì, kẻ mà ta không quen biết thì không đáng để ta đặt vào mắt.
Lưu Hồng thản nhiên nói: "Là cháu trai của Trịnh phủ trưởng, nếu để gã biết đồ của gã mà các ngươi cũng dám đoạt đi... Ha ha..."
"Cháu trai của ai?"
"Trịnh phủ trưởng!"
Bạch Phong đen mặt, nhịn không được mắng: "Má nó, ngươi đúng là đồ tâm cơ. Trịnh gia là một đám mãng phu, chẳng biết nể mặt mũi ai cả, ngươi không thể hố đồ vật của kẻ khác hay sao?"
"Ta cũng đâu có cách nào..." Lưu Hồng cũng rất bất đắc dĩ, nói: "Những gia tộc khác, trong nhà bọn họ đều có Văn Minh sư Sơn Hải cảnh, cần gì phải cầu tới người ngoài. Nhưng nhà lão Trịnh lại không có, bọn họ chủ tu vẫn là công pháp《 Chiến Thần quyết 》, đây là nhu cầu cấp bách của bọn họ, toàn bộ Trịnh gia, ngay cả chính Trịnh phủ trưởng cũng muốn mua, cho nên mới không tiếc tiền vung ra cái giá cao như vậy để cầu một bản《 Phá Thiên Sát 》."
"Cho nên ta bán cho gã, có thể bán được cái giá cao không nói, mà gã sẽ còn không dám tuyên truyền chuyện này ra ngoài." Lưu Hồng tủm tỉm cười, bảo: "Ta đã thu của Trịnh Vân Huy 1000 điểm làm tiền đặt cọc..."
"Nhiều như vậy?" Bạch Phong kinh ngạc hỏi: "Gã không tìm ngươi gây phiền toái sao?"
"Nói nhảm, ta sớm đã nói trước với gã, có tìm ta gây chuyện cũng vô dụng, thứ nhất là ta không sợ, thứ hai huống chi việc giao dịch chợ đen vốn là hành động mua bán không chính quy, ta còn sợ gã tố cáo chắc? Gã dám đi cáo trạng ở đâu?"
Lưu Hồng xem thường, nói: "Đây là Văn Minh học phủ, cũng không phải Chiến Tranh học phủ! Dĩ nhiên, Trịnh gia không dám tìm ta, nhưng khẳng định sẽ tìm Tô Vũ, đồ vật của gã đã bị đồ đệ của ngươi cầm đi, đây chính là thư tịch quý giá mà Trịnh Vân Huy dùng vàng ròng bạc trắng mua, đổi thành ngươi, ngươi có thể nhịn được xuống sao?"
"Dĩ nhiên không được!" Bạch Phong không chút do dự đáp: "Ta không mất tiền thì thôi, nhưng nếu đã tiêu tiền rồi mà có người dám đoạt đồ với ta..."
Vế sau anh không cần nói thì Lưu Hồng cũng hiểu rõ.
Trịnh gia vốn cũng không phải là quả hồng mềm, tính khí nóng nảy vô cùng.
Trịnh Vân Huy không làm gì được Lưu Hồng, nhưng chẳng lẽ còn không thể thu thập được Tô Vũ?
Tô Vũ lấy được ý chí chi văn rồi thì sẽ chịu nhường lại cho Trịnh gia sao?
Lấy sự hiểu biết của Bạch Phong về đồ đệ nhà mình, anh tin chắc đồ đã lọt vào trong tay Tô Vũ, hắn chết cũng sẽ không nhả ra ngoài. Còn chưa kể là bản ý chí chi văn này có giá trị cao ngất trời như thế, chính hắn nhặt được, hắn có thể cam tâm tình nguyện giao trả lại cho người ta mới là lạ.
Huống chi, đồ giao dịch qua chợ đen vốn là không an toàn, không có đăng ký, không có ghi chép, ngươi nói nó là của ngươi thì chính là của ngươi chắc?
Nghĩ đến chuyện này, Bạch Phong nhịn không được mắng: "Ngươi kéo người nhà họ Trịnh vào, thật sự không sợ Tô Vũ bị đánh chết..."
"Ta mặc kệ hắn!" Lưu Hồng cười tủm tỉm nói: "Không những thế, đến lúc đó ta sẽ còn báo lên bên trên, bảo cao tầng đền bù tổn thất cho ta. Ta đã khiến nhất hệ các ngươi khai chiến với Trịnh gia. Đối với ta, các ngươi đều là đối thủ, các ngươi đấu một trận thì đó là công lao của ta, chậc chậc, làm gì thì cũng phải lấy lại đền bù tổn thất khi trước của ta mới phải chứ."
Bạch Phong hùng hùng hổ hổ trừng mắt nhìn Lưu Hồng!
Lưu Hồng thấy vậy thì mỉm cười, trấn an anh: "Đừng nóng nảy, chỉ cần Tô Vũ có thể ứng phó Trịnh Vân Huy, các ngươi lại không tổn thất cái gì."
Bạch Phong mắng: "Không có ảnh hưởng? Tô Vũ có thể đấu thắng được tên kia chắc? Tiểu tử Trịnh gia tối thiểu cũng phải là Thiên Quân lục thất trọng đi?"
"Ha ha... Là Thiên Quân thất trọng, không có gì, đừng sợ."
"..."
Lưu Hồng không hề có thành ý an ủi!
Ngược lại quả thật không có quan hệ gì với gã.
Nhìn một chút mà xem, ta kiếm lợi lớn rồi.
Thu của Trịnh Vân Huy 1000 điểm công huân, thời điểm báo cáo, gã nhất định sẽ nói chính mình tính toán hai hệ, cao tầng bên trên phải đền bù tổn thất cho gã, hừm, báo cáo lên 3000 điểm công huân hẳn là không có vấn đề gì nhỉ?
Còn có, Bạch Phong bên này, Lưu Hồng hoàn toàn không phải bỏ ra một phân tiền nào cho anh, nhưng Bạch Phong sẽ không có ý kiến gì.
Ta đã cho các ngươi một bản Sơn Hải cảnh ý chí chi văn, còn chưa đủ?
Bằng không, dựa theo tính cách của tên hỗn đản Bạch Phong đó, chắc chắn sẽ ngày ngày tìm mình đòi chỗ tốt.
Đúng là một công ba việc a!
Đáng tiếc, không thể nói rõ cho Tô Vũ biết, bằng không Tô Vũ nghe xong sẽ còn đến cảm tạ chính mình, cái kia chính là nhất cử tứ tiện, ai!
"Đúng rồi, ta phải sớm nói cho Trịnh Vân Huy biết, gã vốn cho là mất trắng 1000 điểm công huân, hiện tại mất mà tìm lại được, tối thiểu biết bản ý chí chi văn đó ở đâu thì chắc chắn sẽ kinh hỉ. Một ít khúc mắc của gã với ta trước đó về vụ giao dịch này sẽ lập tức tan biến hết..."
Lưu Hồng âm thầm cảm khái, ta thật là lợi hại!
Nhìn một chút, Trịnh gia hoàn toàn sẽ không hoài nghi gì, bọn họ chẳng lẽ còn sẽ nghĩ tới chính mình cố ý tư địch?
Chà chà, xem như giải trừ được hết tai họa ngầm rồi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Lưu Hồng trở nên sáng lạn vô cùng.
Mà Bạch Phong ngồi bên suy tính một hồi, cuối cùng cũng phì cười, mặc kệ!
Còn sợ một tiểu tử Thiên Quân chắc?
Lão Trịnh ở Văn Minh học phủ lại không có thực lực gì đáng gờm, Trịnh Vân Huy còn có thể tìm ai gây phiền toái?
Chỉ có thể tìm Tô Vũ!
Bất quá Tô Vũ đã cầm đồ vật người ta, nếu hắn không muốn liều mạng đấu với đối phương một trận thì cứ việc từ bỏ bản ý chí chi văn nọ, còn đã muốn sở hữu nó thì nhất định phải đấu một phen. Quyết định ra sao là tùy Tô Vũ lựa chọn.
"Mặc kệ vậy."
Rốt cuộc thì Bạch Phong cũng đưa ra quyết định. Trịnh gia tiểu tử kia mặc dù không yếu, nhưng Tô Vũ cũng không phải là kẻ không có át chủ bài. Nếu đồ đệ nhà anh nuốt tinh huyết vào rồi bùng nổ thiên phú kỹ, vậy thì vẫn có niềm tin đấu một trận ngang hàng với cháu trai Trịnh phủ trưởng.
Không cùng thiên tài yêu nghiệt đấu, làm sao tiến bộ được?
Đương nhiên, lý do then chốt nhất khiến Bạch Phong xuôi theo Lưu Hồng vẫn là... Anh không có tiền.
Chính mình mua không nổi cái đồ chơi đó, Tô Vũ lại tự tay lấy được, đó không phải là tiết kiệm một số tiền lớn hay sao?
Quá tốt rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.