Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 268: Vạn Sự Không Rõ Cứ Hỏi Hạ Hổ Vưu




"Vâng." Tô Vũ thản nhiên thừa nhận, dù sao thì chuyện này cũng chính là sự thật.
Nhưng trong lòng hắn thì không khỏi lâm vào trầm tư, làm sao, ngươi muốn ra mặt thay cho đồ đệ của ngươi à?
Nhìn ra ta đã tiến cấp Thiên Quân, cho nên muốn ngăn cản?
Lưu Hồng căn bản không hề có tâm tư đó, nếu không hạ gục được Lâm Diệu thì Tô Vũ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, có cái gì đáng giá để gã chèn ép.
Ngay cả Lâm Diệu vốn cũng chẳng đáng giá nhắc tới!
Lưu Hồng tâm tư hiển động, sau một khắc, gã liền cười nhạt nói: "Tranh chấp giữa học viên với nhau vốn không quan hệ gì với người làm lão sư chúng ta, chỉ cần không chiến đấu vượt tuyến là được. Bất quá... Ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, đừng nên tham dự vào mấy chuyện cạnh tranh vớ vẩn, không có chút ý nghĩa nào như này."
Lưu Hồng lắc đầu, lại nói tiếp: "Các ngươi quá yếu, hiện tại vẫn là nên tập trung phát triển thực lực cho thỏa đáng thì hơn, đừng nên học theo sư tỷ của ngươi, sớm bước chân vào trong vũng lầy tranh chấp này. Vả lại sư tỷ của ngươi bị người ta trọng thương, kỳ thật nguyên nhân ngọn nguồn chính là do ngươi..."
Tô Vũ nhíu mày.
Lưu Hồng mỉm cười, lơ đãng nói: "Hệ nhà các ngươi toàn người dễ kích động, Bạch Phong là vì ngươi, nhưng suy nghĩ quá nông cạn, hắn ta không nghĩ cho bản thân mình thì thôi, đáng tiếc lại làm dính líu đến sư tỷ của ngươi. Hắn đánh bại Hồ Văn Thăng, cũng chính là đắc tội người khác. Thế nhưng Bạch Phong là Đằng Không, hết sức khó đối phó; sư bá của ngươi còn lợi hại hơn, là cường giả Lăng Vân cảnh; mà ngươi thì lại quá yếu... Vừa vặn, sư tỷ của ngươi đang chiếm lĩnh một vị trí ở trong Bách Cường bảng, bọn họ không lấy nàng ta ra để trút giận thì còn biết trút giận lên ai?"
Lưu Hồng lắc đầu, ra vẻ cảm khái, "Bạch Phong quá tự tin dẫn tới kiêu ngạo và ngu ngốc, vì tranh thủ Phá Sơn ngưu tinh huyết cho ngươi, vì để cho ngươi có thể nhận biết Đa thần văn nhất hệ mạnh mẽ như thế nào, mà lại làm hại sư huynh của hắn, làm hại sư tỷ của ngươi..."
Tô Vũ nghe đến đây thì sững người, cõi lòng chập trùng, cố nén sự khó chịu trong lòng, thấp giọng đáp: "Lão sư không nhắc tới những chuyện này với ta, ta không rõ!"
"Ngươi không rõ?" Lưu Hồng tủm tỉm cười, "Phải rồi, ngươi cũng không cần hiểu rõ làm gì. Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, những cái thủ đoạn nho nhỏ kia mà ngươi dùng để đối phó với Lâm Diệu thì vẫn được, nhưng nếu muốn đối phó với những học viên trên Bách Cường bảng thì... Kém quá xa! Ta chẳng qua là lười đi xem các ngươi đấu tranh, chẳng khác gì một vở hài kịch, cho nên mới không thèm để ý những thứ này."
"Thiên Quân cảnh ư? Cũng không tệ. Bất quá năm nay có vài vị thiên tài nhập học, trong đó đã có người bước vào Thiên Quân thất trọng, ngươi còn kém xa lắm."
Lưu Hồng vẫn giữ vẻ mặt tươi cười như cũ, "Trở về khuyên nhủ lão sư của ngươi đi, điệu thấp một chút, bao gồm cả ngươi cũng vậy. Kỳ thật ngươi thắng Lâm Diệu cũng không có tác dụng gì, sẽ chỉ rước về càng nhiều phiền toái cho sư đồ các ngươi. Nếu ta là ngươi... Lúc này bại bởi Lâm Diệu mới là quyết định đúng đắn. Về sau sẽ không có ai chú ý tới ngươi nữa."
Tô Vũ siết chặt nắm đấm, không định lên tiếng.
Lưu Hồng lại nói tiếp: "Lo lắng có người tìm ngươi lấy Phá Sơn ngưu tinh huyết? Yên tâm, ta sẽ khuyên Lâm Diệu từ bỏ, nhất hệ này của các ngươi chỉ e cũng không bỏ ra nổi trăm giọt tinh huyết Phá Sơn ngưu khác, chi bằng tiết kiệm một chút điểm công huân, mua ít dược phẩm chữa thương cho sư tỷ của ngươi đi thì hơn."
Ngữ điệu của Lưu Hồng rất hòa nhã, nói chuyện cứ như thể khắp nơi đều cân nhắc vì Tô Vũ.
Thế nhưng Tô Vũ càng nghe lại càng thấy nghẹn khuất.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy nghẹn khuất đến như thế.
Tô Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Hồng, nhìn cái nụ cười vờ vịt ngàn năm không đổi kia mà chỉ muốn một quyền đánh vỡ mặt gã.
"Lưu lão sư! Ta... Sẽ không thua!"
Không chỉ không thua, ta còn phải khiến sư đồ nhà ngươi mất mặt thảm hại.
Ta sẽ cường thế đánh tan học sinh của ngươi, để ngươi biết, kẻ mạnh mẽ thì chính là mạnh mẽ, còn phế vật thì vĩnh viễn cũng chỉ là phế vật!
Giờ khắc này, Tô Vũ có chút ẩn nhịn không được, gần như không cách nào nhẫn nại nổi.
Việc Lưu Hồng liên tiếp kích thích hắn, khiến cho nỗi lòng của hắn khó chịu kinh khủng.
Lưu Hồng nghe thế liền bật cười thành tiếng, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, "Đúng là hài tử a, chẳng bao giờ nghe lời người lớn khuyên bảo, lão sư cũng chỉ là hảo tâm muốn nhắc nhở ngươi, không muốn để ngươi cảm thấy là ta đang hại ngươi mà thôi. Vả lại ta còn nghe nói, ngươi thậm chí cùng Trần Khải có chút xung đột... Ai, y đã là Thiên Quân thất trọng, ý chí lực cũng đến giai đoạn dưỡng tính trung hậu kỳ, nếu ngươi không có thực lực Vạn Thạch cảnh, sợ rằng sẽ bị đối phương ngược đến thê thảm và nhục nhã..."
"Ngươi mới vào Thiên Quân, làm thế nào có thể địch lại y?" Lưu Hồng lắc đầu, trực tiếp rời đi, vừa đi một bên vừa cảm khái: "Muốn chân chính tham dự vào nội chiến của học phủ mà không có thực lực lên được Bách Cường bảng, thế thì không đủ tư cách! Ngươi... Kém quá xa, trừ phi..."
Câu nói kế tiếp, Tô Vũ nghe không rõ ràng lắm.
Hắn chỉ mơ hồ nghe được Lưu Hồng lẩm bẩm cái gì đó, giống như: "Trừ phi ngươi có thể giẫm nhầm cứt chó, ở cái thư viện địa phương rách nát kia nhặt được tàn tích《 Phá Thiên Sát 》..."
Tô Vũ trừng mắt nhìn theo bóng lưng gã.
《 Phá Thiên Sát 》?
Đó là thứ gì thế?
Nghe theo ý tứ của Lưu Hồng thì có vẻ đạt được thứ này thì sẽ có hi vọng tiến vào Bách Cường bảng?
Hừm, vạn sự không rõ cứ hỏi Hạ Hổ Vưu!
...
Gần nửa ngày, Tô Vũ mới tìm được Hạ Hổ Vưu.
Hạ Hổ Vưu nghe xong, rất nhanh liền đáp: "Cái này ngươi cũng không biết? Nó là《 Chiến Thần quyết 》nguyên bộ công pháp a!"
"Nguyên bộ công pháp? Võ kỹ?” Tô Vũ sửng sốt nhìn đối phương, tò mò hỏi: "《 Phá Thiên Sát 》rất lợi hại, có phải không?"
Hạ Hổ Vưu im lặng nhìn hắn, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Võ kỹ quan trọng là chính mình tu luyện, nhìn ngươi tu luyện tới trình độ nào, còn việc có lợi hại hay không thì sao có thể tùy tiện đánh giá? Bất quá ngươi nhắc đến《 Phá Thiên Sát 》khiến ta nhớ tới một sự kiện, trước đó không lâu chợ đen bị càn quét, có người mất đi một bản《 Phá Thiên Sát 》ý chí chi văn, chậc chậc..."
Hạ Hổ Vưu cười trên nỗi đau của người khác, "Nghe nói bản ý chí chi văn này chính là do một vị nghiên cứu viên cao cấp của Cửu Thiên học phủ tự mình viết, đối phương là Sơn Hải cảnh lại chịu viết ý chí chi văn, nguyên bản là muốn bán cho mấy tân sinh yêu nghiệt năm nay, giá cả chợ đen đã đẩy lên tới 1500 điểm công huân, kết quả khi chợ đen bị càn quét, người giao dịch trung gian trong lúc chạy trốn đã không biết tiện tay ném tới chỗ nào. Gần nhất gã đang đi khắp nơi tìm đấy, học phủ bên này cũng đang tìm, cười chết ta rồi!"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn cậu ta.
"Sơn Hải cảnh... Tự mình viết?"
"Đúng vậy!" Hạ Hổ Vưu cảm khái nói: "Học phủ cũng sẽ thường xuyên bán ra một vài bản ý chí chi văn, nhưng phần lớn đều là do Đằng Không hoặc là Lăng Vân viết, chân chính có cường giả Sơn Hải cảnh viết, quá ít! Cung không đủ cầu! Cho nên bản ý chí chi văn này vừa ra tới thì ngay cả những vị Lăng Vân khác cũng muốn giành mua, dù sao khác biệt cảnh giới thì cảm ngộ của đôi bên cũng không giống nhau."
"Vị nghiên cứu viên cao cấp của Cửu Thiên học phủ kia không biết nổi lên hứng thú gì, bỗng nhiên lại đặt bút tự viết một bài, kết quả sớm đã bị người nhìn trúng, buôn bán đến học phủ của chúng ta bên này, ha ha, lập tức liền bị quét sạch..."
"Vậy người giao dịch trung gian kia ném nó tới chỗ nào rồi?"
Hạ Hổ Vưu nhìn Tô Vũ như thể nhìn một thằng ngốc, "Ta làm sao biết được, ta mà biết thì giờ này ta phát tài rồi. Học phủ lớn như vậy, ngày đó quân hộ vệ truy đuổi cực kỳ gắt gao, ai biết được đối phương đã ném tới đâu."
"Vẫn còn chưa tìm được sao?"
"Đúng vậy." Hạ Hổ Vưu dứt lời, lại nói tiếp: "Ngươi cũng đừng nghĩ tới chuyện đi tìm làm gì, sự tình đó rốt cuộc là thật hay giả cũng khó nói, ta hoài nghi bản《 Phá Thiên Sát 》ấy đã bị người nào đó nuốt riêng, cố ý nói là mất đi. Dù sao cũng là hàng chợ đen, chính mình bí mật vụng trộm dùng, lại không có ai biết rõ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.