Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 264: Anh Không Đủ Thiên Tài Sao?




Quả nhiên, Hoàng lão mặc dù không vừa lòng Bạch Phong nói khoác, nhưng giờ phút này vẫn mỉm cười giải thích thay anh: "Không giống nhau, nhất hệ của các ngươi trước khi tiến giai Đằng Không thì cần phác hoạ càng nhiều thần văn càng tốt, cho nên tốc độ tiến thăng cảnh giới sẽ bị chậm hơn những hệ khác một chút, Bạch Phong có thể Đằng Không trong vòng ba năm, tốc độ này chính xác là đã rất nhanh, muốn nói tới thiên phú thì tuyệt đối không kém hơn so với Ngô Kỳ."
Bạch Phong không hài lòng, "Hoàng lão, rõ ràng là ta mạnh hơn nàng!"
Hoàng lão chỉ cười mà không nói.
Vậy thì chưa hẳn!
Không ai phủ nhận Bạch Phong là thiên tài, thế nhưng nếu muốn nói anh chắc chắn mạnh hơn Hạ Ngọc Văn hoặc là Ngô Kỳ, vậy thì e rằng trong học phủ cũng không có mấy người tin tưởng.
Tô Vũ hiểu rõ rồi.
Trước đó hắn cũng vừa nghĩ tới chuyện này, hắn nghe Hạ Hổ Vưu nói qua, trước khi Bạch Phong tiến giai Đằng Không, anh đã vẽ ra được 12 thần văn, như vậy trong vòng vẻn vẹn ba năm mà có thể Đằng Không thì quả nhiên là rất nhanh.
Bạch Phong cười bảo: "Cho nên nếu ngươi có thể trong vòng ba năm mà Đằng Không, vậy liền đuổi kịp lão sư ngươi, hiện tại xem ra vẫn là có hi vọng, dù sao biểu hiện của ngươi khi tiến vào Thiên Quân cảnh cũng ưu tú hệt như ta năm đó!"
"..."
Hai người Hoàng lão hoàn toàn không muốn nghe sư đồ nhà này nói chuyện nữa.
Cái tên Bạch Phong kia vì muốn bảo trì mặt mũi trước mặt đồ đệ mà hoàn toàn không biết xấu hổ.
Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, cười cười ngoắc Tô Vũ, "Đi thôi."
Dứt lời, anh liền quay đầu nhìn về phía hai vị lão nhân, nhỏ giọng dặn dò: "Hai vị, Tô Vũ vẫn còn có một cuộc tỉ thí khiêu chiến sắp tới, trước khi trận đánh cược ấy kết thúc, hy vọng hai vị đừng tiết lộ sự tình hắn tiến vào Thiên Quân tam trọng cho người ngoài biết. Tuy rằng nhất hệ chúng ta rất giàu có, không hề thiếu chút điểm công huân ấy, nhưng dù sao thì thắng được vẫn tốt hơn."
"..."
Hoàng lão nhịn không được nổi giận mắng: "Lăn, cút ra xa một chút cho ta!"
Cái tên này, hắn đến đây mới có nửa ngày mà đã khiến ta sinh khí mấy lần.
Nếu còn không chịu cút, có tin ta lập tức vạch trần ngươi hay không?
Lập tức!
...
Chờ Bạch Phong mang theo Tô Vũ rời đi, Hoàng lão mới mở miệng hỏi: "Lão Nhiếp, ngươi thấy thế nào?"
"Cái gì thấy thế nào?"
"Tân sinh Tô Vũ kia..."
Nhiếp lão đầu thản nhiên đáp: "Thiên tài mỗi năm đều có, yêu nghiệt cũng không ít, Thiên Quân tam trọng thì có thể nhìn ra cái gì? Khi nào tiến tới Đằng Không thì lại nói! Yêu nghiệt không vào được Đằng Không, kẹt tại giai đoạn dưỡng tính đỉnh phong còn thiếu sao? Chờ hắn thuận lợi tiến giai Đằng Không thì đó mới là thiên tài chân chính, hiện tại... Nói cái gì cũng còn sớm!"
"Điều này cũng đúng." Hoàng lão gật đầu, mỉm cười bảo: "Hồng Đàm đại sư vừa đi, Bạch Phong đã thu học sinh này, ta xem dáng vẻ vội vàng rời khỏi của ngài ấy, nói không chừng chính là do tiểu tử Bạch Phong kia giật dây, hắn sợ Hồng Đàm đại sư đoạt đồ đệ của hắn cũng nên!"
"..."
Nhiếp lão đầu sửng sốt một chút, tiếp đó nhịn không được bật cười, thấp giọng mắng: "Đúng là tiểu quỷ, chuyện gì cũng dám làm!"
"Có khả năng, đúng không?" Hoàng lão phì cười, "Lại nói, Hồng Đàm đại sư đích thật là người hoàn toàn có thể làm ra loại sự tình ấy, ngươi quên rồi sao, lúc trước rõ ràng là Trần Vĩnh chuẩn bị nhận Bạch Phong làm học viên, kết quả quay đầu hắn lại biến thành sư đệ của Trần Vĩnh. Ngươi nói xem, Bạch Phong có thể không đề phòng ngài ấy sao?"
"Khụ khụ khụ!"
Nhiếp lão đầu kém chút đã cười ra nước mắt, "Đa thần văn nhất hệ... Đúng là không có kẻ nào đứng đắn! Cũng may về sau Trần Vĩnh đã nhận được Ngô Gia, Ngô Gia cũng là học viên không chịu thua kém, nhập học mấy năm đã giành được suất tiến nhập Bách Cường bảng..."
Nói xong, lão lại trầm mặc.
Trước đó không lâu, Ngô Gia mới vừa bị người trọng thương, rớt khỏi Bách Cường bảng, chỉ sợ trong thời gian ngắn khó mà có cơ hội lấy lại vị trí.
Hoàng lão cũng nghĩ đến chuyện này, mở miệng nói: "Ta xem tiểu tử Tô Vũ kia cũng chuẩn bị tiến vào giai đoạn dưỡng tính rồi, hiện tại hắn đã là Thiên Quân tam trọng, lại qua mấy tháng, đến cuối năm, chỉ e có thể tiến lên Thiên Quân lục trọng, cộng thêm dưỡng tính... Nếu năm nay không kịp thì sang năm cũng sẽ có hi vọng tiến vào Bách Cường bảng, xem ra sang năm vị trí của Bách Cường bảng lại có nhiều xáo trộn rồi."
Nhiếp lão đầu trầm giọng nói: "Năm nay có vài vị yêu nghiệt nhập học, lần trước ta đã âm thầm nhìn một chút, có người thậm chí đã tiến vào Thiên Quân thất trọng!"
"Nhanh như vậy?"
"Đúng, không nghĩ tới lại nhanh như vậy! Hiện tại có lẽ chỉ là đang kiềm nén lại mà thôi, ngươi cứ chờ đi, qua mấy tháng nữa, thế nào cũng có người tiến vào Thiên Quân cửu trọng, thậm chí là Vạn Thạch cảnh. Bách Cường bảng chắc chắn sắp nổi lên phong vân rồi."
….
Hai vị lão nhân nói chuyện, Tô Vũ dĩ nhiên không biết.
Giờ phút này, hắn còn đang chìm đắm trong sự vui vẻ vì thu hoạch ngày hôm nay.
Trong vòng một ngày, hắn vọt vào Thiên Quân tam trọng, mặc dù tiêu hao rất nhiều tài nguyên tu luyện, nhưng Tô Vũ vẫn thấy vui vẻ vô cùng.
Thiên Quân tam trọng... Khai khiếu 36 cái!
Nếu hắn chỉ tu luyện《 Thiên Quân quyết 》phiên bản bình thường giống như cha mình, thì hiện tại hắn đã là Thiên Quân cửu trọng cảnh!
Thế nhưng hắn muốn tiến bộ tuy chậm nhưng cảnh giới nào vững chắc cảnh giới đó như bây giờ hơn.
Tô Vũ cực kỳ cao hứng, cực kỳ hưng phấn.
Mà Bạch Phong đi bên cạnh cũng thấy cao hứng không khác gì đồ đệ mình, nhưng bên cạnh sự vui vẻ, trong lòng anh còn có chút thê lương khó hiểu.
Nói dối cũng rất mệt a!
Hơn nữa còn rất mất mặt!
Thiệt thòi ta còn khoác lác 3 giờ, khai khiếu 12 cái, kết quả đảo mắt liền bị tiểu tử này vả mặt.
May mắn da mặt ta đủ dày, trong chớp mắt đã vứt bỏ hoang ngôn trước đó, lại dựng lên một bức tường khác.
"Xem ra về sau chỉ chém gió lên gấp đôi là không xong rồi, phải phóng thêm gấp mười lần mới được!"
Bạch Phong thở dài, nếu không phải quá nhiều người đều biết thời gian anh tiến giai Đằng Không, anh đã muốn nói với Tô Vũ là mình chỉ mất ba tháng đã lên cấp.
Thấy Tô Vũ còn đang vô cùng hưng phấn, Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Đừng quá kích động! Thiên Quân tam trọng chỉ là khởi đầu mà thôi, ngay cả giai đoạn dưỡng tính ngươi còn chưa tới! Văn Minh sư căn bản nhất vẫn là tu ý chí lực, Thiên Quân hay Vạn Thạch đều chỉ là bước đệm, Đằng Không mới là mục tiêu ngươi cần phấn đấu."
"Ta đã biết, lão sư!" Tô Vũ nghiêm túc, vội vàng đáp: "Ta sẽ không tự mãn, đêm nay trở về ta liền tiếp tục tu luyện! Đợi tháng sau, ta sẽ không cần làm lớp trưởng nữa, ta sẽ dành thời gian mỗi ngày tu luyện 12 giờ trở lên!"
"..."
Bạch Phong hoàn toàn câm nín rồi, chính xác là không biết phải phản bác thế nào.
Lẽ ra ngươi nên lười biếng một chút đi chứ!
Hôm nay người đã là Thiên Quân tam trọng, còn cố ép bản thân như thế để làm gì?
Ngươi trả lời như vậy, ta còn có thể nói cái gì đây?
Ta làm lão sư mà hoàn toàn không có chút cảm giác thành tựu nào, bi thương như thế, ngươi có hiểu được hay không?
Sao ngươi không ương bướng lên, kiêu ngạo hơn một chút, hất hàm nói với ta hôm nay ngươi đã rất mệt mỏi, vả lại cũng đã tiến bộ rất lớn, ngươi sẽ nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó tới phiên ta quát mắng ngươi, bảo ngươi là kẻ không có chí tiến thủ, cần phải khiêm tốn lại, chăm chỉ tu luyện hơn?
Sao ngươi không cho lời thoại của ta được lên sàn?
Tại sao?
Bạch Phong cảm thấy tim anh mệt mỏi quá, anh quay đầu đi, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đáp: "Không sai, bất quá vẫn là phải chú ý khổ nhàn kết hợp, đừng quá khắt khe với bản thân, dĩ nhiên cũng nên nhìn ra xa một chút, vị thiên tài Đại Chu phủ kia chỉ lớn hơn ngươi một tuổi nhưng đã sắp tiến vào Đằng Không lục trọng rồi."
Bạch Phong càng nói lại càng thấy bi thương...
Từ lúc nào mà anh lại phải mượn dùng đến yêu nghiệt từ bên ngoài tới áp chế đồ đệ nhà mình?
Bạch Phong anh... Không đủ thiên tài sao?
Rõ ràng phải nên lấy bản thân anh ra áp chế sự tự tin của Tô Vũ, nhưng từ bao giờ anh toàn phải lấy thành tích của người khác để áp chế hắn?
Nhớ năm đó, khi Hồng sư phụ dạy anh, ông toàn dùng chính bản thân mình để đả kích anh, hiện tại thì hay rồi, anh cảm thấy tiểu tử Tô Vũ đây đang liên tiếp dùng thực lực của bản thân để vả mặt lão sư của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.