Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 257: Có Tin Ta Sẽ Lập Tức Vạch Trần Cả Ba Người Các Ngươi?




"Sao lại nghĩ là ta chắc chắn sẽ ra tay?" Bạch Phong cười ha hả đáp: "Tô Vũ chắc gì đã thua học viên của Lưu Hồng, thắng rồi thì ta còn nhúng tay vào làm gì, các ngươi không thấy hôm nay sư đồ chúng ta tới đây đột phá Thiên Quân, chính là vì để thu thập tên kia sao?"
Dứt lời, Bạch Phong liền nhìn về phía lão nhân quản lý khu vực bí cảnh, thuận miệng hỏi: "Mấy nay đồ đệ của tên phế vật Lưu Hồng có tới bí cảnh không?"
Lão nhân tủm tỉm cười, "Không nói cho ngươi, muốn thì tự mình tra đi, một lần tra hai điểm công huân."
Bạch Phong bĩu môi, ta mới không thèm biết.
Quản gã có tới hay không làm gì, dù sao Tô Vũ cũng sẽ không thua.
Bạch Phong không trò chuyện phiếm với mọi người nữa, mà quay sang dặn dò Tô Vũ: "Đợi chút nữa tiến vào, ngươi đừng có chạy lung tung, bên trong có phân chia khu vực rõ ràng, ngươi chỉ được đi quanh khu Thiên Quân cảnh, nếu đi nhầm sang bên Vạn Thạch hay Đằng Không thì coi chừng sẽ bị đè ép tới nổ tung."
"Sau khi đi vào thì bắt đầu thôn phệ nguyên khí để tu luyện, ngươi cố gắng khai thông khiếu huyệt, trực tiếp tiến vào Thiên Quân cảnh, về sau dựa theo đệ nhị trọng trong《 Chiến Thần quyết 》mà tiếp tục tu luyện và khai khiếu, nguyên khí trong đó cực kỳ nồng đậm, tốc độ khai khiếu sẽ cực nhanh, ngươi ráng mà tranh thủ cơ hội lần này."
Bạch Phong lúc này rất ra dáng lão sư có trách nhiệm, chăm chú nhắc nhở đồ đệ nhà mình: "Khi nào ngươi cảm giác mình khai khiếu đến cực hạn, không có cách nào tiếp tục khai khiếu nữa thì hãy bắt đầu phục dụng tinh huyết chú thể, từng giọt một thôi, cứ trực tiếp nuốt sống vào, không cần phải để ý đến cái khác!"
"Mỗi một giọt tinh huyết hao hết, ngươi lần nữa thôn phệ, một bên thôn phệ, một bên vừa cố gắng khai thông khiếu huyệt, tinh huyết sẽ tự động cường hóa nhục thể của ngươi..."
"Dưới tình huống bình thường thì không cần dùng tới trăm giọt, trăm giọt là dành cho Thiên Quân cửu trọng đúc thân thể, còn kẻ vừa vào Thiên Quân thì chỉ cần khoảng 50 giọt là đủ rồi, dĩ nhiên, thiên tài thì có khả năng dùng nhiều hơn một chút, ngươi đương nhiên là thiên tài, cho nên lát nữa cứ mang hết tinh huyết vào trong đó đi."
"..."
Bên cạnh, hai thanh niên kia có chút hâm mộ nhìn về phía Tô Vũ.
Việc hắn có trăm giọt Phá Sơn Ngưu tinh huyết, bọn họ cũng đều biết.
Vị lão sư trung niên trước đó nói chuyện với Bạch Phong, hiện tại nghe anh ta dặn dò Tô Vũ như vậy liền nhịn không được nói: "Bạch Phong, ngươi đem tinh huyết cho Tô Vũ dùng, vậy sắp tới..."
Y muốn nói, vậy sắp tới đồ đệ ngươi thua thì làm sao bây giờ? Lấy đâu ra tinh huyết đưa cho đồ đệ của Lưu Hồng?
Bạch Phong trực tiếp ngắt lời đối phương: "Chắc gì đã thua, mà dù có thua thì cũng chẳng sao, đâu phải ta không có, Phá Sơn ngưu tinh huyết thì tính là cái gì chứ, gia nghiệp của chúng ta mà còn thiếu cái này chắc?"
"..."
Được a, ngươi cứ tiếp tục chém đi!
Mấy người trong phòng âm thầm bật cười, có người nào ở đây mà không biết nhất hệ các ngươi hiện tại nghèo tới nỗi sắp không có quần mà mặc, lại còn làm ra vẻ gì chứ?
Nhưng thôi kệ, đó là chuyện của bọn họ, Tô Vũ cùng Bạch Phong sử dụng tinh huyết như thế nào thì mọi người cũng lười quản.
Thế nhưng trong lòng bọn họ đều bắt đầu thấy tò mò về trận khiêu chiến của hai tân sinh sắp tới, bởi vì học phủ vẫn có những quy củ mà mọi người bắt buộc phải tuân thủ.
Đã đáp ứng tiền cược thì nhất định người thua phải giao nộp đầy đủ cho người thắng, còn nếu dám lâm trận quỵt nợ, vậy thì chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Bạch Phong cũng mặc kệ bọn họ nghĩ gì, tiếp tục căn dặn Tô Vũ: "Cố gắng kiên trì lâu một chút, ráng hấp thụ càng nhiều nguyên khí càng tốt, nguyên khí nơi này là thuần túy nhất, so với nguyên khí trong phòng Loại bỏ của chúng ta còn thuần túy hơn nhiều, rất có lợi cho thân thể của ngươi."
"Nhớ năm đó, khi ta đột phá Thiên Quân cảnh cũng đến đây, kiên trì ở bên trong 3 giờ đồng hồ..."
"Khụ khụ!"
Hai vị lão nhân quản lý khu bí cảnh đồng loạt tằng hắng một tiếng.
Hai ta phụ trách ở đây đã có mấy thập niên, tiểu tử ngươi tiến vào lúc nào, chúng ta cũng đều có ghi chép rõ ràng, sao ta lại không biết ngươi kiên trì trong đó 3 tiếng khi ngươi đột phá Thiên Quân nhỉ?
Trong lòng cả hai âm thầm khinh bỉ, có muốn khoác lác với đồ đệ thì ngươi cũng nên về nhà hãy làm, khoe mẽ ngay trước mặt bọn ta thế này thì không thích hợp a?
Bạch Phong mặc kệ bọn họ, tiếp tục nói: "Nhớ lần đó ta tiến nhập bí cảnh, trực tiếp khai mở 12 khiếu huyệt, trong nháy mắt đã tiến lên Thiên Quân nhị trọng, sau đó nhanh chóng chạm ngưỡng tam trọng. Lần này ngươi hãy học theo ta, cố gắng khai khiếu nhiều một chút, ta không hi vọng ngươi một lần mở được 12 cái như ta, nhưng tối thiểu cũng ráng khai thông 7 - 8 cái, như vậy sẽ tiết kiệm được một chút thời gian tu luyện, bằng không, dùng hiệu suất của ngươi, dù cho chúng ta không thiếu Nguyên Khí dịch thì ngươi cũng phải mất một tháng trở lên mới có thể mở ra 7 - 8 cái, quá chậm trễ thời gian..."
Ta thật mệt mỏi a!
Hai vị lão nhân đều cảm thấy tâm mình rất mệt, mà hai vị lão sư trung niên kia cũng cảm thấy thật là mệt tâm.
Gia hỏa Bạch Phong này, ngươi có thể đừng chém gió với học sinh của ngươi ngay trước mặt bọn ta nữa có được hay không?
Ngươi từ lúc nào thì khai khiếu cùng lúc 12 cái rồi?
Ngươi từ lúc nào thì kiên trì 3 giờ đồng hồ ở trong đó?
Thấy đồ đệ của mình tò mò nhìn mình, vị lão sư trung niên tóc dài kia liền chột dạ ho nhẹ một tiếng, ông biết hắn muốn hỏi gì bèn cười cười xác nhận: "3 giờ được tính là cấp độ yêu nghiệt, quả thật rất lợi hại. Lão sư ngươi khi ấy chỉ là học viên tối thượng đẳng, kém Bạch Phong một chút, chỉ kiên trì được hai tiếng rưỡi. Lần này ngươi tận lực kiên trì 1 giờ là ta đã hài lòng, không được cậy mạnh, tới cực hạn thì nhất định phải lui ra ngoài, nhớ chưa?"
Vị lão sư trung niên còn lại nghe thế liền hùa theo: "Nói như vậy thì xem ra ta so với các ngươi vẫn là kém một chút rồi. Ta chỉ kiên trì được gần 2 tiếng đồng hồ thôi, ai, quả là đáng tiếc..."
"..."
Ba người liếc nhìn nhau, hết thảy ánh mắt đã chứa tình cảm cực kỳ ăn ý.
Nếu đã quyết định thổi gió lên thì tốt nhất cứ giữ như thế, mọi người ngầm hiểu là được, không nên vạch trần ai, dù sao chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng gì, nói mình mạnh mẽ một chút thì coi như khiến học viên có tinh thần, có động lực hơn mà thôi.
Hai vị lão nhân im lặng nhìn chằm chằm cả ba người!
Mấy người các ngươi đủ chưa? Bạch Phong khoác lác xong lại tới các ngươi, có phải thật sự cho rằng chúng ta sẽ không vạch trần các ngươi có đúng không?
Có tin hay không, hiện tại chúng ta sẽ lập tức vạch trần cả ba người, cho mấy người các ngươi mất hết mặt mũi!
Ở đó mà 3 giờ, với chẳng 2 giờ...
Lần đầu Bạch Phong tiến nhập bí cảnh, đích thật là đã kiên trì được một tiếng rưỡi, nhưng qua miệng anh ta thì đã biến thành gấp đôi.
Mọi người đang mãi nghĩ ngợi, thì cánh cửa phía sau lưng hai vị lão nhân kia bỗng vang lên tiếng gõ.
Lão nhân phất tay, cánh cửa lập tức mở ra.
Sau một khắc, có một bóng dáng xuất hiện.
Mọi người trong phòng nhìn về phía kẻ vừa ra, tiếp lấy cả đám đều đổi sắc mặt!
"Hồ tộc?"
Tô Vũ nhíu mày!
Hai thanh niên kia thì khó mà kiềm chế sự phẫn nộ, mà sắc mặt của mấy người Bạch Phong cũng biến đổi bất định!
Khó trách trước đó lão nhân khăng khăng không cho bọn họ tiến vào!
Thì ra là vì bên trong không phải nhân tộc, mà là vạn tộc yêu!
Kẻ vừa xuất hiện có một cái đuôi thật dài, khuôn mặt có mấy phần nhân loại hóa, bất quá vẫn còn mang theo một chút đặc trưng yêu loại, chẳng hạn như lỗ tai là lỗ tai của hồ ly, hai má thì rậm lông tóc màu vàng.
Hẳn là Hồ tộc!
Hai vị lão nhân thấy vẻ mặt đám người trong phòng đầy bất thiện thì vội ho nhẹ một tiếng, trong đó có một vị lão nhân trực tiếp đứng dậy, mở miệng nói: "Ta đưa họ rời đi, lão Hoàng, ngươi chủ trì sự vụ bên này đi."
"Được."
Lão nhân cũng không nói nhảm, trực tiếp tiến tới nắm lấy bả vai của vị Hồ tộc kia, thân ảnh lóe lên, tan biến ngay tại trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.