Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 251: Đó Là Ái Nhân Của Liễu Văn Ngạn?




"Lão sư, để ta ra ngoài mua một ít..."
Tô Vũ tính toán một thoáng, dứt khoát tới cửa hàng bên dưới ký túc xá mua mấy chục thùng mì tôm ôm về, đỡ cho Bạch Phong khỏi chết đói ở đây.
Bạch Phong khoát khoát tay, hữu khí vô lực nói: "Được rồi, không ăn, đợi chút nữa ta vẫn phải xuống phòng thí nghiệm tiếp tục làm việc. Đồ đệ ngoan, hiện tại chúng ta thực sự hết tiền rồi, gần nhất ta bận quá, hay là ngươi nghĩ biện pháp kiếm điểm công huân đi?"
"..."
Tô Vũ ngốc trệ nhìn đối phương!
Ngươi là lão sư a!
Ngươi là Đằng Không a!
Ta chỉ là Khai Nguyên, ngươi lại muốn ta đi kiếm tiền nuôi ngươi, ngươi nghĩ như thế nào vậy?
Bạch Phong ho nhẹ một tiếng, húng hắng nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ngươi không phải có dãy số kia sao? Mau gọi điện thoại qua đi, nói là chúng ta sắp chết đói rồi, mượn đối phương một ít điểm công huân, người nọ chắc chắn sẽ không từ chối đâu."
Tô Vũ nhịn không được, hiếu kỳ hỏi: "Lão sư, chủ nhân của dãy số đó là ai vậy?"
"Ngươi không biết?"
"Cũng đúng..." Bạch Phong vò vò mái tóc như tổ quạ, thuận miệng đáp: "Ngươi phải gọi bà ấy là sư nương, cũng có thể gọi là ‘tổ sư bá nương’? Hừm, nên xưng hô như vậy có đúng không nhỉ?"
Ánh mắt của anh đảo một vòng, xem ra mối quan hệ giữa Liễu sư bá và Tô Vũ bị loạn rồi.
Tô Vũ không quan tâm tới vấn đề xưng hô lắm, hắn để ý chuyện khác, nghe Bạch Phong nói thế, sắc mặt Tô Vũ ngốc trệ một thoáng, kinh ngạc hỏi: "Lão sư, đó là ái nhân của Liễu lão sư à?"
"Ái nhân?"
Bạch Phong bỗng nhiên giật nảy mình!
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, vội vàng xua tay bảo: "Chỉ đùa một chút, đùa một chút thôi, ngươi chớ có đi nói lung tung, cái gì mà ái nhân với không ái nhân, là bằng hữu của sư bá, một vị lão bằng hữu mà thôi!"
Tô Vũ im lặng, ta chỉ tùy tiện hỏi, ngươi sợ hãi, hoảng hốt như thế làm gì?
Người kia còn có thể ăn thịt ngươi được chắc?
Bạch Phong cũng mặc kệ hắn, vội vàng nói: "Được rồi, không mượn nữa, đợi nào rảnh ta sẽ tự nghĩ biện pháp, dù sao chúng ta vẫn còn một cái tiểu kim khố... Khụ khụ, chỉ đùa một chút thôi, đừng coi là thật, chúng ta thật sự vô cùng nghèo!"
Tô Vũ thấy sắc mặt Bạch Phong trắng bệch, biết anh ta đại khái mệt mỏi thật sự bèn mở miệng hỏi: "Lão sư, ngài có muốn nghỉ ngơi mấy ngày không?"
"Không cần, thân thể ta vẫn khỏe!" Bạch Phong nhắc tới công việc là hai mắt sáng rực, vui vẻ nói: "Nghiên cứu đang tiến triển rất thuận lợi, hiện tại sao ta có thể nghỉ ngơi được? Đúng rồi, ngươi có việc gì cần hỏi ta không? Thừa dịp ta đang ở đây thì mau hỏi đi, bằng không thì về sau muốn tìm ta, ngươi cứ ấn vào cái chuông ở trên bàn gọi ta ra, vì ta định sẽ tập trung chạy nước rút qua giai đoạn này, hẳn là trong một thời gian ngắn sẽ không ra ngoài đâu..."
Anh ta hiện tại quả thật bận rộn vô cùng.
Thật vất vả mới tìm được đầu mối, Bạch Phong chỉ hận không thể ngày ngày đều giam mình trong phòng nghiên cứu, tốt nhất là không cần phải ra ngoài giải quyết chuyện ăn uống.
"Có chút việc này..." Tô Vũ lập tức nói: "Trong tay ta có một thanh Hoàng giai văn binh phôi, ta muốn bỏ nó vào trong hồ tinh huyết ở phòng Loại bỏ để uẩn dưỡng văn binh, sư phụ, ngài xem làm vậy có được không?"
"Hả?" Bạch Phong trong nháy mắt liền tỉnh táo lại!
"Lão quỷ Triệu Lập kia đưa cho ngươi?"
"Đúng vậy, là Triệu lão sư cho."
"Đưa ta xem một chút!"
Tô Vũ không do dự, lập tức đưa thanh đao hồ hồ vụng vụng đó qua cho Bạch Phong nhìn.
Bạch Phong cầm đao vào tay, ý chí lực trong nháy mắt bùng nổ, thanh đao trong tay anh rõ ràng hiển hiện 36 đạo hoa văn kim sắc!
Bạch Phong giật mình, "Má nó, là Hoàng giai văn binh cấp cao nhất, xem ra lão quỷ này đã dốc hết vốn liếng a!"
Dứt lời, anh lại nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ, đoạn hỏi: "Ngươi đã làm gì mà có thể cấu kết với ông ta? Lão quỷ kia tính tình không tốt, thiên tài đối với ông ta mà nói cũng không tính là gì, lão quỷ này cách đây vài năm còn công khai mắng Hạ Hầu gia tới lâm đầu cẩu huyết, nói là gặp y một lần thì sẽ đánh y một lần, càn rỡ không chịu được, ngươi rốt cuộc làm sao mà thông đồng với Triệu Lập?"
"Cái gì?" Tô Vũ ngốc trệ đến sững người, lắp bắp hỏi ngược lại: "Y... Hạ Hầu gia không phải... Không phải là thúc thúc của Phủ chủ, là nhi tử của Đại Hạ vương sao?"
"Vậy thì có cái gì!" Bạch Phong xem thường, lắc đầu đáp: "Triệu lão quỷ là Đúc binh đại sư, mặc dù còn chưa tới mức độ có thể đúc ra địa giai văn binh, nhưng cả Đại Hạ phủ này người có thể đúc địa giai văn binh cũng chỉ có một, được chính Phủ chủ xem như đại gia mà cúng bái, vị kia là đại gia, Triệu Lập đương nhiên chính là nhị đại gia, cũng phải cúng bái!"
Nói xong, lại sợ Tô Vũ động tâm tư, Bạch Phong liền vội vàng bôi xấu Triệu Lập: "Mặc dù Triệu lão quỷ là nhị đại gia, nhưng tính tình ông ta thật sự rất kém, Hạ Hầu gia tìm ông ấy nhờ chế tạo mấy chuôi văn binh, lão quỷ này kém chút đã đem người đập chết, tốt nhất là ngươi nên cách ông ta một chút, cẩn thận có ngày Triệu Lập nổi điên lên lại đánh chết ngươi!"
"..."
Tô Vũ im lặng nhìn Bạch Phong, ngươi cho rằng ta là tiểu hài ba tuổi hay sao, còn bày đặt bịa chuyện dụ dỗ ta?
"Lão sư, nói chuyện chính sự đi!"
"Khụ khụ!" Bạch Phong cười khan một tiếng, rất nhanh liền đáp: "Không nhắc tới việc đó nữa. Chuôi văn binh này đã là Hoàng giai đỉnh cấp, chất lượng rất tốt, hẳn là Triệu lão quỷ tự mình chế tạo chứ không phải là sản phẩm của những Đúc Binh sư gà mờ bên hệ của lão. Những người kia coi như có thể chế tạo ra Hoàng giai đỉnh cấp văn binh thì bình thường cũng chỉ làm được tầm 33 - 34 đạo kim văn là hết mức."
"Thứ này là văn binh phôi, đợi nó thành thành phẩm rồi thì giá trị không vừa đâu, hậu kỳ còn có hi vọng tấn cấp huyền giai, có giá trị không nhỏ, ngươi có muốn... ta giúp ngươi bán nó không?"
"..."
Tô Vũ tiếp tục ngốc trệ nhìn chằm chằm Bạch Phong, hắn phát hiện gần nhất Bạch Phong bị nghèo tới sắp phát điên rồi. Lời này mà cũng nói ra miệng được?
Ngươi không biết xấu hổ mà định bán văn binh Triệu lão sư tặng cho ta sao?
"Ha ha ha..." Bạch Phong quẹt mũi, cười xấu hổ, "Giỡn, là giỡn thôi mà, nhưng ngươi cứ ném nó vào tinh huyết trì đi, chờ ngươi tới giai đoạn dưỡng tính hẵng lấy nó ra. Lão quỷ kia nhìn chằm chằm vào ao tinh huyết của chúng ta đã lâu, nhưng cứ mặc kệ ông ấy, lần trước thế mà ra giá 5000 điểm công huân đã muốn tiến vào, nằm mơ đi!"
Tô Vũ nhịn không được, dè dặt hỏi: "Lão sư, không phải cái ao tinh huyết kia ở chỗ chúng ta vốn không có tác dụng gì sao? Nếu như có thể lấy được 5000 điểm công huân thì cũng không tệ, dù sao chúng ta bây giờ cũng đang rất thiếu thốn..."
Hắn muốn nói đỡ vài lời cho Triệu Lập.
Nào ngờ Bạch Phong lập tức lắc đầu, "Không phải vấn đề này... Được rồi, nói ngươi cũng không hiểu! Ngươi chỉ cần biết là, nếu Triệu lão đầu mà tới đây thì chắc chắn sẽ mang theo cái chuôi bán thành phẩm địa giai văn binh của ông ta tới, như vậy thì cái ao tinh huyết của chúng ta liền xem như phế đi, 5000 điểm công huân cũng không đủ để chúng ta phải đánh đổi như vậy, lại nói, cái chuôi địa binh của Triệu lão đầu còn chưa hẳn đã có thể uẩn dưỡng thành công, như thế thì quá lãng phí!"
"Triệu lão sư thật sự có chế tạo qua địa giai văn binh?"
"Không tính, chẳng qua chỉ là bán thành phẩm, trên thực tế hiện tại ngay cả dùng đều không thể dùng." Bạch Phong tiếc nuối nói: "Có chút đáng tiếc! Triệu Lập ném toàn bộ tài sản của mình vào, chỉ là vì một lòng muốn chế tạo chuôi địa giai văn binh đó, kết quả không thành, chính ông ta cũng không thể tiến giai, quả thật là cực kỳ đáng tiếc..."
"Lão sư, địa giai văn binh hết sức trân quý sao?"
"Dĩ nhiên!" Bạch Phong nghiêm mặt giảng giải: "Đại Hạ phủ có rất nhiều Văn Minh sư, ngay cả cảnh giới Sơn Hải cũng có không ít vị, không nói đâu xa, chỉ tính ở trong học phủ chúng ta thôi, cụ thể thì ta cũng không quá rõ ràng, nhưng trước mắt Các lão có 42 vị, trong đó Sơn Hải cảnh là 36 vị, 6 vị lão nhân còn lại cũng đã là Lăng Vân cửu trọng."
"Trong số 36 vị Các lão ấy, người có địa giai văn binh tuyệt đối không vượt quá con số 10!"
"Đại Hạ phủ hiện giờ chỉ có duy nhất một người có thể chế tạo địa giai văn binh, nhưng muốn tạo thành địa giai văn binh thì phải rèn đúc liên tục hơn 20 tiếng đồng hồ, ngươi ngẫm mà xem, ý chí lực sẽ tiêu hao rất nhiều, tỉ lệ thất bại cao dọa người, chế tạo mười lần, chỉ cần thành công hai lần là đã quá đỉnh rồi."
"Một tháng, vị kia nhiều nhất chỉ làm việc một lần, có đôi khi bận rộn tu luyện thì dứt khoát liền không khởi công, một năm đúc binh bảy tám lần đã có thể coi là nhiều, vận khí tốt thì trong một năm có thể đưa ra hai thanh địa giai văn binh, vận khí kém... thế thì ngay cả một thanh cũng chẳng có!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.