Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 244: Ngươi Đúng Là Ngôi Sao May Mắn Của Ta




Tô Vũ nhẹ phun ra một ngụm khí, giờ khắc này, bỗng nhiên hắn rất chờ mong sẽ sớm ngày được chuyển tới lớp cao cấp.
"Cám ơn, ta nhất định sẽ hạ gục gã!"
Tô Vũ gật đầu, chân thành nói lời cảm tạ.
Hạ gục Lâm Diệu, đây là việc hiển nhiên phải làm.
Huống chi, còn có 300 điểm công huân đang chờ đợi hắn thu hoạch đây.
Hạ Thiền cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn một cái rồi thản nhiên quay người rời đi.
Nàng dừng lại nói mấy câu với Tô Vũ, chỉ là bởi vì có người từng bảo, tối thượng đẳng của Nam Nguyên sẽ chỉ mạnh hơn bọn họ, tuyệt đối không yếu kém hơn so với đám yêu nghiệt các nàng.
Nàng hết sức kiêu ngạo, đồng dạng cũng hết sức tự phụ!
Nàng không cảm thấy thực lực của mình lại kém hơn so với Tô Vũ!
Cho nên nàng hy vọng có thể đợi đến khi Tô Vũ đứng cùng một bình đài với nàng, cùng nàng tranh cao thấp một hồi, mà không phải là chơi mấy trò khiêu chiến vượt ban đáng xấu hổ như tên rác rưởi Lâm Diệu kia!
...
Trở lại trung tâm nghiên cứu, Tô Vũ ngồi ở trên ghế sô pha trầm tư một lúc lâu.
Hắn đang ngẫm lại hết thảy những việc đã xảy ra ngày hôm nay, xem thử xem rốt cuộc có chỗ nào sơ suất dẫn tới phiền toái, khiến cho việc tu luyện của mình gặp bất lợi hay không...
"Người thông minh trên đại thể có thể nhìn ra vài thứ..."
"Không sao, nếu là người thông minh, coi như đã nhìn ra cũng sẽ không can thiệp vào, ta đề phòng cũng không phải người thông minh, mà là đề phòng những kẻ ngu ngốc kia!"
Tô Vũ dẫn dắt dư luận, kỳ thật cũng không phải cố ý làm thế để mưu lợi cho bản thân, chỉ là vì muốn tránh đi một chút phiền toái không đáng có mà thôi.
"Tỉ như đồ ngốc Ngô Lam, xem ý tức của nàng ta thì biết, nếu như ta nói không phải Lam Diệu khiêu chiến mình, mà là chính ta chủ động đánh cược với gã, thế thì bảo đảm hôm nay nàng ta nhất định ép ta phải đối chiến một phen!"
Tô Vũ bật cười lắc đầu.
Hắn khiêu chiến, hoặc là bị người ta khiêu chiến, kỳ thật cũng là vì lợi ích cho việc tu luyện sau này.
Bách Cường bảng cũng tốt, chiến thắng Lâm Diệu cũng tốt, kỳ thật đều là vì tương lai chính mình mà cân nhắc.
Cũng không phải hắn chỉ đơn thuần cậy mạnh hiếu thắng!
Người thông minh đấu tranh đều là vì có mục đích, chỉ có đồ ngu ngốc mới sẽ vì nóng máu nhất thời mà kích động đòi khai hỏa với đối phương.
Giống như mấy kẻ yêu nghiệt Hạ Thiền, bọn họ đi tới học viên vạn tộc gây phiền toái, hiển nhiên không phải là vì hiếu thắng muốn đấu một trận, hết thảy mục đích cũng là vì tôi luyện chính mình, giúp cho bản thân có dịp cọ xát, mau chóng mạnh lên.
...
Miên man suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tô Vũ cũng đứng dậy, tiếp tục công việc tu luyện của ngày hôm nay.
Đêm nay, hắn sẽ mở ra khiếu huyệt thứ tám!
Vốn có 5 giọt tinh huyết, hắn đã dùng 3 giọt, lẽ ra sẽ còn 2 giọt.
Bất quá lúc tan học, Hạ Hổ Vưu đã đưa tới số lượng tinh huyết mà hắn đặt hàng, hiện tại Tô Vũ sở hữu số lượng tài nguyên cực kỳ dồi dào, những 32 giọt tinh huyết Vạn Thạch!
...
Hơn một giờ sau.
Tô Vũ siết chặt nắm đấm vung lên, trong lòng có chút mừng rỡ, khiếu huyệt thứ tám đã thuận lợi mở ra, nhiệm vụ hoàn thành!
Hắn tới học phủ này đã tròn một tuần lễ, vừa khéo mở ra được hai cái khiếu huyệt.
Quả nhiên, tới Đại Hạ phủ là quyết định cực kỳ sáng suốt.
Ở Nam Nguyên, hoàn cảnh nguyên khí cũng như độ khó để thu hoạch điểm công huân đều sẽ ít nhiều cản trở hắn chậm bước, căn bản không thể có hy vọng nhanh như vậy mở ra hai cái khiếu huyệt được.
"Khoảng cách tới Thiên Quân cảnh vẫn còn có 4 cái khiếu huyệt!"
"Mặt khác là Lôi Nguyên đao, Lôi Nguyên đao đao thứ hai cần khai khiếu 12 cái, đối ứng với Thiên Quân sơ kỳ, tiền tam trọng cũng có thể tu luyện."
"Đao thứ ba Lôi Bạo thì phải khai khiếu 16 cái, đối ứng với Thiên Quân trung kỳ, tiền lục trọng có thể tu luyện."
Tô Vũ đã học xong đao thứ hai, đao thứ ba thì cần mở ra 16 cái khiếu huyệt, tạm thời chưa thể luyện thành.
Mà 4 cái khiếu huyệt này chỉ trùng đúng 1 cái so với 4 khiếu huyệt sau của《 Chiến Thần quyết 》bản tiến giai, nói một cách khác, hắn muốn nắm giữ đao thứ ba thì vẫn phải mở thêm ra 3 khiếu huyệt ngoài định mức nữa mới được.
"Quên mất,《 Chiến Thần quyết 》 đối ứng võ kỹ, ta đến bây giờ đều chưa từng hỏi qua, mà cũng không thấy ai đề cập tới, rốt cuộc là vì không có đối ứng võ kỹ, hay là như thế nào?"
Tô Vũ ngạc nhiên suy nghĩ.
Trước đây hắn không thấy Bạch Phong hay người nào khác nhắc tới việc này, thế nên lần trước hắn cũng quên hỏi.
Nếu như có nguyên bộ võ kỹ, vậy cũng không cần lại ngoài định mức mở ra khiếu huyệt, như thế thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chiến Thần quyết đệ nhất trọng cần mở ra 12 cái khiếu huyệt, nếu như có đối ứng võ kỹ, thế thì sau khi mở ra 12 cái khiếu huyệt này, hắn hoàn toàn có khả năng trực tiếp vận dụng sang cuốn võ kỹ kia, tiết kiệm thời gian hơn hẳn.
Suy nghĩ một chút, Tô Vũ liền quyết định sẽ đi hỏi Bạch Phong xem sao.
Anh ta hẳn là thường xuyên ở lại trung tâm nghiên cứu, bởi vì Tô Vũ thấy ở dưới phòng sinh hoạt lại có nhiều thêm mấy gói mỳ.
...
Ở phòng sinh hoạt đợi gần một tiếng đồng hồ, Tô Vũ mới trông thấy Bạch Phong với vẻ ngoài đầy bẩn thỉu lò dò đi tới.
Bạch Phong mặc dù thoạt nhìn mỏi mệt, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn!
Ánh mắt anh sáng lấp lánh như tuyết!
Trông thấy Tô Vũ thì khóe môi không nhịn được nhếch lên, cười ha ha nói: "Đồ đệ ngoan, tu luyện kết thúc rồi sao?"
"..."
Tô Vũ chịu không nổi sự nhiệt tình thái quá gần đây của anh, vội mở miệng chuyển sang đề tài khác: "Lão sư, ngài nghiên cứu có thành quả rồi à?"
"Ha ha ha!" Bạch Phong vui vẻ đáp: "Cũng sắp rồi, bất quá bây giờ... Có chút thiếu đồ vật, thiếu tinh huyết, thiếu thần văn!"
"Tiểu A Vũ, ngươi đúng là ngôi sao may mắn của ta, ta phát hiện đặc tính cấy ghép thần văn hết sức thích hợp với nghiên cứu ta đang làm!"
Ánh mắt Bạch Phong nhìn Tô Vũ càng thêm nhiệt tình, "Thật sự trước kia ta vẫn luôn nghĩ không thông, may mà bây giờ đã minh bạch rõ ràng, thiên phú kỹ... Nó vốn chính là một loại đặc tính của thần văn! Vả lại ta cảm thấy, kỳ thật rút tinh hoa ra từ tinh huyết cũng chưa phải là chuyện đúng đắn, tốt nhất là nên bắt mấy tên Văn Minh sư của vạn tộc, sau đó rút thần văn của bọn chúng ra cho ta nghiên cứu."
"Ta cảm thấy, có khả năng vạn tộc đều tồn tại một thần văn đặc thù... Có tác dụng nắm giữ và kích phát thiên phú kỹ!"
"Có lẽ không cần Văn Minh sư cũng được, ta nghĩ hẳn là Chiến giả của vạn tộc có lẽ cũng có, chỉ là bọn chúng chưa từng phát hiện ra, mà ngay cả Nhân tộc chúng ta cũng chưa một lần phát hiện!"
Dứt lời, Bạch Phong bỗng nhiên lẩm bẩm: "Đúng rồi, có lẽ người người đều có một thần văn đặc thù có tác dụng nắm giữ và kích phát thiên phú kỹ, chẳng qua là ngươi không phát hiện, mà ta cũng không phát hiện, tất cả mọi người đều không phát hiện được mà thôi!"
"Không đúng, tuy rằng vạn tộc có thể chưa phát hiện, nhưng bọn chúng lại vô ý thức biết vận dụng, khả năng ngay từ đầu đã vô tình mở ra thứ thần văn đặc thù đó!"
"Mà Nhân tộc chúng ta liệu có thể làm vậy hay không? Hẳn là có!"
Bạch Phong giống như điên cuồng, lảm nhảm như người nói mê, liên tục lẩm bẩm: "Nhân tộc cũng có, khẳng định là vậy! Trước kia chẳng phải chúng ta cũng đã từng cân nhắc qua việc này sao? Có điều lúc đó lão sư cho rằng thiên phú kỹ ẩn chứa bên trong tinh huyết, nhưng hiện giờ xem ra, rất có thể nó nằm ngay bên trong biển ý chí..."
"Ai quy định thiên phú kỹ thì nhất định phải ẩn giấu bên trong tinh huyết đâu? Hoàn toàn có khả năng là nó nằm ở trong biển ý chí mà. Nơi đó thần bí nhất, ngay cả Văn Minh sư chúng ta cũng đều mơ mơ hồ hồ, khó mà thăm dò hiểu rõ hết mọi thứ!"
"Tinh huyết chỉ là một cách thể hiện ra ngoài, vạn tộc sử dụng thiên phú kỹ trong một đoạn thời gian dài, cho nên lạc ấn vào vào tinh huyết, chúng ta đã từng rút ra vô số tinh hoa trong tinh huyết của vạn tộc, thậm chí máu huyết của Nhân tộc cũng đã từng thử, nhưng rõ ràng là không thể rút ra được bất kỳ thiên phú kỹ nào, điều này nói rõ cái gì..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.