Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 236: Càng Sống Lại Càng Thảm




Cuộc gọi kết thúc, Bạch Phong dùng sức xoa gương mặt.
Tự nhủ hết lần này đến lần khác!
Tiếp tục chống đỡ!
Trước mặt Tô Vũ, anh to mồm nói rằng chúng ta là nhân vật phản diện, trên thực tế... Bọn họ càng sống càng thảm!
"Tô Vũ... Hi vọng ngươi có thể thay đổi chút gì đó."
Thôn phệ tinh huyết, bùng nổ kỹ năng thiên phú.
Phác họa thần văn, xem một lần liền thành công!
Tiểu tử nhà người được sinh ra là để gia nhập đa thần văn nhất hệ chúng ta!
Anh ngẩng đầu nhìn lên lầu, cảm ứng một thoáng, tiểu tử kia lại bắt đầu tu luyện, Bạch Phong nở nụ cười.
Người có thể chịu được cực khổ, lại có tính bền dẻo, còn có thiên phú...
Dạng người này mà không thành công thì đúng là không có thiên lý!
"Huy hoàng năm mươi năm trước, chúng ta không cách nào tái hiện được, ngươi thì sao?"
...
Cùng lúc đó.
Nam Nguyên.
Liễu Văn Ngạn xoắn xuýt một hồi, cuối cùng ông vẫn gọi vào một dãy số, không đợi bên kia mở miệng ông đã cấp tốc nói: "Đám Bạch Phong sắp không chịu được nữa rồi, ngươi giúp bọn hắn một chút đi!"
"Ngươi đang mở miệng cầu xin ta?"
"Nói nhảm, ai van cầu ngươi, ngươi giúp đám Bạch Phong chứ không phải giúp ta, muốn giúp hay không thì tùy, cúp đây!"
Phù một tiếng, đã ngắt kết nối.
Liễu Văn Ngạn thở dài, như vậy không tính là ta cầu ngươi, là chính ngươi muốn giúp, đúng, chính là như vậy, ngươi không giúp ta, mà là đám Bạch Phong!
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Trong một khoảng sân rộng trong Tu Tâm các, Ngô Nguyệt Hoa phì cười buông điện thoại, "Đến chết vẫn sĩ diện, không sớm thì muộn ngươi cũng phải khóc cầu ta!"
...
Lại là một đêm khổ tu.
Ngày hôm sau, mùng 6 tháng 8.
Sáng sớm, Tô Vũ tới ký túc xá nam sinh khu bình thường, khuôn mặt mang theo nụ cười hiền hòa, gõ cửa từng gian phòng.
"Hồ Minh đồng học, sáng hôm nay ngươi có khóa học, đừng quên!"
Hồ Minh vừa rời giường nghe vậy thì ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng lại, nhớ ra đây là ai, đây không phải là lớp trưởng ngày hôm qua vừa nhậm chức sao?
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh! (Được cưng chiều mà sợ hãi)
"Lớp trưởng, sao ngươi lại đích thân đến đây..."
Thiên tài thượng đẳng, thế mà sáng sớm lại tới gọi cậu ta lên lớp, mặt trời mọc từ phía Tây sao?
Tô Vũ cười chất phác nói: "Hôm qua ta đã hỏi rồi, kỳ thật lớp trưởng có nhiệm vụ hỗ trợ nhắc nhở mọi người, tránh việc mọi người bỏ qua chương trình học. Cho nên ta đến đây sớm, lại sợ các ngươi còn chưa dậy, vừa rồi nghe thấy chỗ các ngươi có âm thanh nên mới đến gõ cửa."
"Lớp trưởng, việc này hơi mất công, sau này không cần gọi chúng ta nữa, chúng ta sẽ tự dậy mà!"
Hồ Minh vội vàng nói cảm ơn, mấy người khác trong phòng ngủ cũng đều bò dậy.
Dù cho không có lớp, lúc này bọn họ cũng vội vàng nói: "Lớp trưởng, ngươi cũng nên ngủ thêm đi, sáng sớm đã đến thế này, chúng ta ngại quá."
"Không sao." Tô Vũ cười hì hì: "Các ngươi không chê ta phiền là được, nếu có ai muốn xin nghỉ thì sớm báo cho ta, ta sẽ xin nghỉ giúp mọi người, tại học phủ này, trốn học sẽ bị ghi lại."
"Các ngươi làm việc của mình đi, ta tới gian khác xem sao..."
Tô Vũ khoát tay, đi về hướng gian phòng ngủ khác.
Hắn gõ cửa từng phòng!
Ai có khóa, hắn đều thông báo một tiếng.
Hôm qua, hắn đã có lịch trình từng khóa của những học viên bên này.
Lúc này là giờ đi học, không ít người đã dậy, một vài viên học ban sơ cấp đều kinh ngạc, dò hỏi người bên cạnh: "Đây là trưởng lớp trung cấp ư?"
"Đúng vậy, còn là thiên tài tối thượng đẳng đấy!"
"Thế sao lại không đi lớp cao cấp?"
"Ý chí lực không đủ mạnh, nhưng cảnh giới là Khai Nguyên cửu trọng, còn nắm giữ thần văn, là thiên tài từ Nam Nguyên..."
"Mới sáng sớm mà hắn đã tới gọi các ngươi lên lớp?"
"..."
Các học viên vẫn còn đang ngơ ngác.
Lớp trưởng... Có phải quá tận chức tận trách rồi không?
Tô Vũ không nghĩ nhiều, thông tri đồng học buổi sáng có khóa xong, hắn đứng trong hành lang mở miệng thông báo: "Đồng học buổi chiều có khóa đừng quên đi học, đến lúc đó ta sẽ đến gọi mọi người, đừng mang nhầm sách vở..."
Tô Vũ nói: "Ta đến từ Nam Nguyên thành nhỏ bé, chưa gặp nhiều thứ, có nhiều chỗ cũng không hiểu, nếu mọi người cảm thấy không ổn, có thể trực tiếp nói cho ta biết."
Trong đám người, Lưu Võ hôm qua lôi kéo làm quen với Tô Vũ vội vàng cười nói: "Lớp trưởng, ngươi có trách nhiệm quá đấy! Thật ra làm lớp trưởng qua loa đại khái để kiếm chút điểm công huân thôi, không cần phải suốt ngày đi gọi chúng ta đâu, ngươi nên tu luyện ý chí lực lên Dưỡng Tính để tiến vào lớp cao cấp mới đúng."
Tô Vũ mỉm cười, đáp: "Không sao. Rất nhiều thứ ta còn chưa rõ, về sau hi vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Lưu Võ cười ha ha nói: "Lớp trưởng thật khiêm tốn!"
Mỗi người một câu, Tô Vũ đi theo học viên lớp sáng đến lầu dạy học.
Đúng là một đám người đông đúc!
600 người, sáng hôm nay tối thiểu 200 người có khóa, hơn trăm nam sinh.
Bên nữ sinh, Tô Vũ không đi thông tri.
Hắn tìm Lưu Nguyệt để nhờ nàng hỗ trợ thông báo.
Trên đường, Tô Vũ gặp đại đội nữ sinh, hắn liền vẫy tay chào hỏi: "Chào mọi người, ta là Tô Vũ, ta không tiện qua bên phòng ngủ nữ sinh quấy rầy, ta nhờ bạn học Lưu Nguyệt hỗ trợ, nếu quấy rầy đến mọi người, vậy cho ta xin lỗi..."
"Lớp trưởng, ngươi khách khí quá!"
Có nữ sinh tủm tỉm cười bảo: "Lần đầu tiên ta biết học phủ còn có lớp trưởng tận tụy như thế đấy! Sáng hôm nay người ở phòng ngủ sát vách chúng ta đều choáng váng, không ngờ còn có phục vụ báo thức đây này!"
"Đúng vậy, lớp trưởng, ngươi có thiên phú cao như vậy, còn khiêm nhường như thế, thế chúng ta phải sống thế nào đây?"
"..."
Mọi người xôn xao nói chuyện, vô cùng nhiệt tình.
Thiên tài cách bọn họ khá xa.
Nếu thiên tài kiệt ngạo, đó là chuyện đương nhiên, mọi người cũng không thèm để ý.
Nhưng nếu thiên tài bình dị hòa đồng, lúc này mọi người sẽ vô ý thức trở nên thân cận.
Thậm chí còn cảm thấy được sủng mà sợ!
Tô Vũ có thiên phú tối thượng đẳng còn hiền hoà như thế, bọn họ có tư cách gì để kiêu ngạo?
Bọn họ không phải đám yêu nghiệt kia, cũng không phải đám thiên tài thượng đẳng cảm thấy cái danh tối thượng đẳng của Tô Vũ là hư danh, cho dù khảo hạch có vấn đề hay không có vấn đề, thì Tô Vũ cũng là đối tượng bọn hắn nên sùng bái.
Tô Vũ vẫn luôn mỉm cười, hắn nghĩ cuối cùng hắn lại sống thành bộ dáng mà hắn chán ghét!
Lưu Hồng, ngươi chờ đó cho ta!
Qua tháng này rồi thì ngươi hãy cứ đợi đấy.
Những học viên xung quanh quá ngây thơ, kẻ luôn cười đều không phải là người tốt, các ngươi không hiểu sao?
Trong đám người, Khổng Thịnh không kiên nhẫn, thấp giọng nói: "Còn đi hay không, sắp muộn rồi!"
Lỗ tai Tô Vũ hết sức nhạy cảm, hắn lập tức nhìn về phía Khổng Thịnh, bày ra dáng vẻ áy náy đáp: "Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người! Khổng Thịnh, mặc dù tại Nam Nguyên chúng ta có hiểu lầm nhỏ, nhưng ta chân thành hi vọng hiểu lầm giữa chúng ta có thể giải trừ, đều cùng một lớp, không chừng về sau còn là chiến hữu đấy."
Tô Vũ vờ vịt nói: "Ta chân thành xin lỗi vì những lời đã nói ở Nam Nguyên, ta không nên nói những lời kia, khiến cho các ngươi bị phạt, lúc ấy ta nghĩ các ngươi tới gây chuyện, cho nên lời nói có hơi quá khích, thật xin lỗi!"
Khổng Thịnh đỏ mặt!
Bên cạnh, có vài học sinh cũng tới Nam Nguyên thi, dĩ nhiên biết rõ chuyện đã xảy ra, hiện giờ lại nghe Tô Vũ chủ động nhận lỗi liền bất mãn thay hắn: "Lớp trưởng, nói xin lỗi y làm gì? Bọn y tới Nam Nguyên để cướp danh ngạch của ngươi, có ai mà không biết! Cái thứ không biết xấu hổ, vậy mà hiện tại còn đối nghịch với lớp trưởng!"
"Đúng đấy, thiên phú trung đẳng, chạy đi Nam Nguyên cướp danh ngạch, đáng đời!"
"..."
Lúc đó không ít học viên Đại Hạ phủ bên này đều biết tình huống, những người kia chạy tới Nam Nguyên là vì muốn cướp danh ngạch của Tô Vũ, kết quả chứng minh, bọn hắn là đám vô dụng.
Bây giờ nghe Tô Vũ lại chủ động nói xin lỗi, những người này lập tức bất bình.
Có học viên không biết tình hình bắt đầu hỏi thăm, sau khi biết chuyện thì dồn dập khinh bỉ nhìn về phía Khổng Thịnh.
Cái thứ không biết xấu hổ!
Thế mà lớp trưởng còn nói xin lỗi y, loại người này nên bị đánh chết mới đúng!
Vẻ mặt Khổng Thịnh bất giác đỏ lên, đang có nhiều người như vậy, giờ phút này y cũng không tiện phản bác điều gì, nếu không về sau y đừng nghĩ tiếp tục tồn tại trong lớp học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.