Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 227: Bị Nhốt Bên Ngoài Những Hai Lần




Về tới phòng ngủ của mình, Hạ Hổ Vưu lấy máy nhắn tin nhanh chóng gọi đến một số, cười ha hả nói: "Người anh em, có hứng thú với tư liệu của Tô Vũ không?"
"Tư liệu mới ra lò, chắc chắn chưa ai biết!"
"Cái gì? Tân sinh vừa vào học không đáng để tìm hiểu? Ta nói này đại ca, mỗi tháng thậm chí mỗi ngày thiên tài đều đang tiến bộ, ngươi cảm thấy tư liệu mấy tháng trước còn hữu dụng ư?"
"Thế này đi, ta cho ngươi tư liệu, nếu ngươi cảm thấy vô dụng thì không cần trả tiền, Hạ Hổ Vưu ta biết giữ chữ tín! Nếu ngươi cảm thấy có ích, 10 điểm công huân, nếu thấy không đáng thì cho ngươi đập quán của ta!"
"..."
Sau khi trao đổi với người bên kia một hồi, Hạ Hổ Vưu lộ ra nét vui mừng.
Kiếm lời rồi!
Bán cho một người đã được 10 điểm, tài liệu này có khả năng bán cho tối thiểu 10 người.
Đương nhiên, bán nhiều sẽ không còn đáng giá.
Những tên kia sẽ chia sẻ tin tức với nhau!
Bất kể thế nào, lần này cậu sẽ kiếm được một khoản lớn.
"Cảm tạ Tô Vũ, cảm tạ Bạch Phong!"
Hạ Hổ Vưu cảm tạ một hồi, nếu không phải Bạch Phong hôm nay nổi bão, thì hệ của Tô Vũ cũng sắp bị mọi người lãng quên rồi.
Lần này thì hay rồi, không ít người cảm thấy hứng thú với Bạch Phong và Tô Vũ.
Cậu không thể giao dịch tư liệu của Bạch Phong, sợ sẽ bị Bạch Phong đánh chết.
Nhưng người ta không mua được của Bạch Phong thì vẫn có của Tô Vũ mà!
Hạ Hổ Vưu cảm tạ một hồi, tính toán việc rút ngắn quan hệ, bây giờ Bạch Phong ra tay bỗng nhiên bộc phát ra thực lực cường đại, rất nhiều người trong học phủ đều chú ý đến sư đồ bọn hắn, mai đây hai sư đồ này sẽ trở thành cái cây rụng tiền của mình!
"90 điểm... Cùng lắm bán tinh huyết cho hắn với giá 90 điểm đi!"
Hạ Hổ Vưu quyết tâm, coi như đầu tư, hẳn là sau này có thể kiếm lời.
...
Cùng lúc đó.
Dưỡng Tính viên, khu hạng nhất.
Hạ Thiền nhíu mày mở cửa, Trần Khải cẩn thận từng li từng tí đi vào, hít sâu một hơi, mở miệng gọi: "Hạ... Hạ sư cô."
Gọi thật miễn cưỡng!
Hạ Thiền là học sinh của Chu phủ trưởng, xem như sư muội của Hồ Văn Thăng, hắn phải gọi nàng là sư cô, dĩ nhiên nếu là khác biệt phe phái thì không cần gọi như vậy, gọi tên là được.
"Có việc gì?"
Hạ Thiền lạnh lùng đáp, cũng không để ý việc thực lực của đối phương mạnh hơn nàng.
"Hạ sư cô, hẳn là ngươi đã biết chuyện ngày hôm nay, Tô Vũ cướp đi tinh huyết Phá Sơn Ngưu thuộc về ta..."
Hạ Thiền nhíu mày, "Hồ sư huynh thua thì phải trả!"
Trần Khải cắn răng, thấp giọng nói: "Ta biết, nhưng nếu không phải Bạch Phong cố ý gây chuyện, sư phụ sẽ không lãng phí tinh huyết..."
"Ngươi tìm ta để nói cái gì?"
"Ta... Ta biết Tô Vũ còn một cơ hội vào bí cảnh chữ “Nguyên”, nếu hắn muốn đột phá thì chắc chắn sẽ đến đó, ta không còn cơ hội vào đó nữa, Hạ sư cô... Có thể giúp ta được không, đừng cho Tô Vũ cơ hội đột phá Thiên Quân, bằng không... Hắn nhất định sẽ dùng hết số tinh huyết kia!"
Trần Khải vội vàng nói: "Đương nhiên ta sẽ không để Hạ sư cô làm không công..."
Hạ Thiền trực tiếp đóng cửa!
Bịch một tiếng, Trần Khải bị nhốt bên ngoài.
Thật ngây thơ!
Nàng thiếu cái gì sao?
Vì sao lại phải giúp Trần Khải?
"Hạ sư cô, giúp ta một lần đi mà, hoặc là giúp hắn sớm Dưỡng Tính cũng được, lúc đó ta sẽ có cơ hội lấy lại những thứ kia, hắn Dưỡng Tính rồi thì ta có thể tính sổ với hắn, cũng không thể để hắn trở thành Thiên Quân, không thì số tinh huyết ấy sẽ bị dùng hết..."
Trần Khải có chút nóng nảy.
Y chỉ ước gì Tô Vũ lập tức Dưỡng Tính, học phủ không coi trọng thân thể chiến lực, chỉ coi trọng ý chí lực mạnh hay yếu.
Y vốn đã là Dưỡng Tính, nếu mà Tô Vũ cũng tiến tới giai đoạn Dưỡng Tính thì như vậy y mới có thể quang minh chính đại tìm Tô Vũ tính sổ.
Nhưng hiện tại thì không được!
Cho nên, y cần Tô Vũ Dưỡng Tính trước rồi mới đến Thiên Quân, bằng không Tô Vũ dùng hết tinh huyết kia, y sẽ không còn biện pháp nào nữa!
"Hạ sư cô, đây cũng là ý của sư tổ...” Trần Khải bỗng nhiên cắn răng nói: "Hệ của Tô Vũ vẫn luôn bất hòa với chúng ta, ngăn cản Tô Vũ cũng là ý của sư tổ, chúng ta mất đồ thì phải lấy về, bằng không sẽ khiến người khác chê cười..."
Y còn chưa dứt lời, bên trong, Hạ Thiền đã lạnh lùng quát: "Ngu xuẩn! Ngây thơ! Chúng ta đợi đến khi Tô Vũ tới giai đoạn Thiên Quân Dưỡng Tính rồi sẽ đi trấn áp hắn, không cần ngươi hao tâm tổn trí! Ngươi muốn tinh huyết Phá Sơn Ngưu thì tự nghĩ biện pháp đi, kẻ tầm thường như ngươi cũng xứng sai khiến ta ư?"
"Cút!"
Hạ Thiền quát lạnh một tiếng, tràn đầy khinh miệt!
Nực cười, nàng sẽ bị kẻ tầm thường này giựt dây chắc?
Yêu nghiệt cái gì?
Người có năng lực đánh bại kẻ cùng cảnh giới, tất cả mọi người cùng thời đại, đó mới gọi là yêu nghiệt!
Nếu ngay cả chút tự tin ấy cũng chẳng có thì còn tự xưng mình là yêu nghiệt cái gì chứ.
Tô Vũ tiến giai Thiên Quân thì sao, Dưỡng Tính thì sao, nếu Tô Vũ không thể đạt tới cảnh giới Thiên Quân, không thể tiến vào giai đoạn Dưỡng Tính, đó mới thật sự là vô nghĩa!
Ỷ mạnh hiếp yếu có gì tài ba?
Dùng tinh huyết Phá Sơn Ngưu chú thể ư?
Như vậy mới phải!
Nếu tinh huyết chú thể bình thường thì nàng còn chướng mắt đây này, Hạ Thiền lại nói: "Tinh huyết Phá Sơn Ngưu cho hắn là vừa đẹp, kẻ tầm thường như ngươi dùng tinh huyết nào thì cũng vậy thôi, đỡ mất công phí phạm ý tốt của Hồ sư huynh!"
"..."
Trần Khải nghiến răng thật chặt!
Khinh người quá đáng!
Trần Khải xoay người rời đi, y vốn tưởng rằng nể tình cùng một hệ, Hạ Thiền sẽ đáp ứng, vả lại y còn nhắc đến Chu Minh Nhân rồi, nào ngờ kết quả Hạ Thiền vẫn là thái độ này!
"Tiện nhân! Không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ phải nhận hậu quả!"
Trần Khải thầm mắng, không có ngươi thì ta vẫn có thể đi tìm người khác!
Lát sau, y lại gõ cửa nhà thứ hai.
Kết quả... lần này y trực tiếp bị đánh bay ra ngoài!
Ngô Lam mắng to: "Cút! Phế vật, tiểu nhân, dám bảo ta vận dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy! Ngô Lam ta thiên tư tung hoành, cho dù chướng mắt Tô Vũ thì cũng sẽ dùng thực lực chân chính để nghiền ép hắn! Phế vật nhà ngươi cút xa một chút!"
"Tức chết ta rồi!"
"Phế vật, quả nhiên phế vật thì chẳng ra gì!"
"Thế giới của thiên tài, loại phế vật như ngươi sao có thể lý giải, nếu không phải ta nể mặt Hồ trợ giáo, hôm nay ta đã đánh cho ngươi ra bã rồi!"
"..."
Hung hăng càn quấy, ương ngạnh!
Không khác gì Hạ Thiền!
Không, nàng ta còn hung hăng càn quấy hơn.
Ngô Lam rất tức giận, Trần Khải đang sỉ nhục nàng.
Nàng là loại người đó sao?
Dù Tô Vũ có là Thiên Quân thì thế nào, ta kém Tô Vũ chắc?
Chính diện giao thủ nàng cũng có thể đánh cho Tô Vũ kêu cha gọi mẹ, phải xin lỗi nàng, phải giải thích lúc trước không nên càn rỡ trước mặt nàng!
Nàng hừ một tiếng, đóng cửa lại!
Ngô Lam không thèm để ý đến Trần Khải, cũng không thèm quan tâm sự phẫn nộ của y, kẻ tầm thường có tư cách gì tham gia vào cuộc cạnh tranh giữa những thiên tài chúng ta, cút xa một chút, loại người này nên bị đuổi khỏi học phủ, cũng không biết soi lại mình trong gương đi!
Năm ngoái sát hạch y chỉ đạt thành tích trên trung bình mà thôi, mà ta là người giỏi nhất!
Đóng cửa lại, Ngô Lam lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo!
Người lọt vào mắt ta chỉ có người thứ hạng cao và yêu nghiệt, trung bình ư... Không xứng!
...
Ngoài cửa, khuôn mặt Trần Khải tràn đầy khuất nhục!
Y không ngờ kết quả sẽ là như vậy!
Y... Bị đuổi ra ngoài!
Còn bị mắng một trận!
Không phải có tin đồn, tại Nam Nguyên Tô Vũ đã đắc tội nữ nhân này sao?
Trần Khải phẫn nộ, thậm chí y đã muốn tát chết Ngô Lam, nữ nhân này còn ghê gớm hơn Hạ Thiền, nàng ta nói chuyện quá khó nghe!
Dù sao Hạ Thiền cũng là Thiên Quân, trong khi Ngô Lam cũng mới chỉ là Khai Nguyên cảnh, có tư cách gì để vênh mặt như thế.
Ngay sau đó, y bỗng nghĩ đến Ngô Kỳ, nghĩ đến truyền thuyết đáng sợ kia... Trần Khải âm thầm suy ngẫm, được rồi, y sẽ không so đo với Ngô Lam, dù sao thì y cũng không thể chọc đến tỷ tỷ Ngô Kỳ của nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.