Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 220: Bạch Phong Khiêu Chiến Hồ Văn Thăng




Hồ Văn Thăng lạnh lùng đáp: "Bạch Phong, ngươi nghĩ ta ngớ ngẩn à? Ngươi thua cũng chẳng mất gì, ta thua lại phải bồi thường, ngươi chưa tỉnh ngủ sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Không thế nào cả!" Hồ Văn Thăng bình tĩnh nói: "Ta thắng thì đưa ta trăm giọt máu huyết trong Tu Tâm các lần trước!"
Bạch Phong biến sắc!
Anh lạnh lùng nói: "Hồ Văn Thăng, ngươi quá tham lam!"
"Không phải ta tham, là tự ngươi tìm tới cửa!" Hồ Văn Thăng bình tĩnh đáp: "Bạch Phong, hai năm qua ta vẫn luôn khổ tu chờ đợi cơ hội tiến giai Lăng Vân, ta không muốn đấu với ngươi, ngươi cũng không phải đối thủ của ta..."
"Kẻ yếu khiêu khích cường giả thì cần phải trả cái giá thật lớn!"
Bạch Phong bật cười, "Không có trăm giọt, chỉ có một giọt thôi! Nếu ngươi thắng, ta đưa ngươi một giọt! Nếu ngươi có năng lực thì tự nghiên cứu đi!"
"Thật chứ?"
Trong nháy mắt Hồ Văn Thăng sinh ra hứng thú!
Kỳ thật y không để Bạch Phong mới Đằng Không thất trọng vào trong mắt, dĩ nhiên không phải không coi trọng chút nào.
Nếu tên này dám đến, nhiều ít gì cũng có mấy phần chắc chắn.
Nhưng một giọt máu huyết ẩn chứa kỹ năng thiên phú... Y cần thứ này!
Giá trị quá cao!
"Được, ngàn giọt tinh huyết chủng tộc bách cường thì đừng nghĩ, ta không có nhiều như vậy, nếu ta thua, trăm giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu Thiên Quân cảnh thì thế nào?"
"Phá Sơn Ngưu?” Bạch Phong có vẻ không vừa ý, "Chủng tộc xếp thứ 99 trong trăm chủng tộc mạnh nhất, ngươi cầm ra mà không thấy ngại à?”
Hồ Văn Thăng nhíu mày, "Đây là tinh huyết tốt nhất để Thiên Quân chú thể, thân thể Phá Sơn Ngưu mạnh mẽ, cũng là tinh huyết thích hợp để Nhân tộc tôi luyện thân thể, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước..."
Hồ Văn Thăng dứt lời, trong biệt thự phía sau, một thanh niên lập tức đổi sắc mặt.
Hắn chính là học sinh của Hồ Văn Thăng!
Trăm giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu này là Hồ Văn Thăng chuẩn bị để hắn chú thể.
Hắn đã là Thiên Quân thất trọng, trước khi đến Thiên Quân cửu trọng thì vẫn có hi vọng chú thể thêm một lần nữa.
Dù là Hồ Văn Thăng, để thu thập trăm giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu Thiên Quân cảnh cũng phải hao phí một năm, nhiều khi thứ đó dùng tiền cũng không đổi được, chủ yếu là bách cường chủng tộc có quá ít Thiên Quân cảnh.
Phần lớn sinh linh xuất hiện trên chiến trường Chư Thiên đều là Đằng Không, một số nhỏ là dưới Đằng Không.
100 giọt tinh huyết, ít nhất phải đánh giết mười đầu Phá Sơn Ngưu Thiên Quân cảnh.
Chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu!
Nói thực, thứ đó thậm chí còn hiếm hơn máu huyết của Đằng Không cảnh.
Hắn vốn rất hưng phấn, hắn chờ lão sư phá quan xong sẽ giúp hắn đúc lại thân thể.
Nào biết Bạch Phong bỗng dưng tìm tới cửa!
Nhưng ngẫm đi ngẫm lại, thanh niên kia nhẹ nhàng thở ra, không sao, lão sư đã là Đằng Không cửu trọng, Bạch Phong mới chỉ Đằng Không thất trọng, không cần quá lo lắng.
...
Bạch Phong có vẻ không vừa ý, suy nghĩ một chút, anh miễn cưỡng đáp: "Được, coi như ngươi được lợi! Kẻ như ngươi cũng chẳng có nổi thứ tốt gì!"
Hồ Văn Thăng bình tĩnh, thản nhiên đáp trả: "Văn Minh sư không cường đại ở ngoài miệng."
"Bớt nói nhảm đi, lão tử thấy ngươi là khó chịu!” Bạch Phong cười lạnh khoa trương: "Đừng tỏ vẻ Thánh Nhân trước mặt ta, nếu không phải cơ hội vào bí cảnh của ta bị ngươi dùng âm mưu lấy đi, thì ngươi dám hung hăng càn quấy ư!"
Hồ Văn Thăng không biện giải, chỉ cười nhạt nói: "Mỗi người thành công đều dựa vào thủ đoạn, chính ngươi ngu xuẩn làm mất cơ hội mà dám oán ta ư?"
Mấy năm trước, hai người cùng giai.
Một lần có cơ hội vào bí cảnh, y thất trọng, Bạch Phong lục trọng.
Về sau, y dựa vào cơ hội tiến vào bí cảnh ấy mà thu được cơ duyên lớn, thăng cấp đến thẳng cửu trọng, mãi gần đây, Bạch Phong mới miễn cưỡng phá vỡ hàng rào thất trọng, khoảng cách không xa lại bị kéo dài chỉ trong nháy mắt.
"Cũng đúng... Vậy dựa vào thủ đoạn đi!"
Bạch Phong cười lạnh, ngay sau đó anh bay lên trời, lớn giọng quát: "Lên đây, không đấu lôi đài, phiền những đồng liêu khác thủ hộ nơi này một lúc, miễn việc hư hỏng phải bồi thường!"
"Ha ha ha, được, yên tâm đấu đi, chúng ta sẽ bảo hộ!"
Có người nhanh chóng đáp ứng!
Ngay sau đó từng đạo kim quang bùng nổ, biệt thự lập tức được bao vào vòng thủ hộ.
Tô Vũ ngước đầu nhìn quanh, thậm chí còn trông thấy Triệu Lập, giờ phút này lão gia tử cũng vui vẻ đứng hóng chuyện trên một tòa biệt thự không xa, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
Dường như ông cảm nhận được tầm mắt Tô Vũ, sau đó trường kiếm màu vàng kim của Triệu Lập bay tới bao lấy Tô Vũ, Tô Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã xuất hiện bên cạnh Triệu Lập.
Triệu Lập cười bảo: "Nhìn kìa, xem Bạch Phong đấu pháp với Hồ Văn Thăng, hai tiểu tử này đã lâu không giao thủ, xem ra hôm nay Bạch Phong sẽ dùng thứ tốt áp đáy hòm rồi, bằng không sao dám đến tìm Hồ Văn Thăng đòi đấu pháp?"
Tô Vũ có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng hắn cảm thấy hiện tại lại không phải cơ hội, đành im miệng yên lặng nhìn lên bầu trời.
Mà ở bên kia, Hồ Văn Thăng đã bay lên không trung.
...
Trên không, hai người lâm vào thế giằng co.
Ngoài cơ thể Hồ Văn Thăng lộ ra từng tầng kim quang, mặc dù y cảm thấy Bạch Phong không phải đối thủ của y, nhưng năm đó hai người đã đấu rất nhiều lần, dù Bạch Phong thua nhiều thắng ít, nhưng cực kỳ khó dây dưa.
Bây giờ chênh lệch hai cảnh giới không phải đại cảnh giới, hai người đều ở Đằng Không hậu kỳ, y cũng không dám tùy tiện khinh thường.
Kim quang hộ thể!
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện trong tay y.
Mà Bạch Phong vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Chờ đối phương chuẩn bị xong, lúc này Bạch Phong mới cười lạnh nói: "Ếch ngồi đáy giếng, đúng là hạng người ếch ngồi đáy giếng! Hôm nay để ta cho các ngươi biết, hệ đa thần văn không phải là kẻ tầm thường như các ngươi có thể so!"
Lời này vừa nói ra, không ít người xì tiếng khinh miệt!
Bạch Phong thật ngông cuồng!
Phải biết rằng, đa thần văn nhất hệ chỉ có vài người, anh ta nói vậy khác gì mắng chửi toàn bộ học phủ!
"Xuỵt cái gì mà xuỵt, vốn là tầm thường, còn không cho phép người khác nói thật!"
Sau đó, anh nhìn về phía Tô Vũ, quát: "Đồ đệ, hôm nay lão sư dạy ngươi một khóa, trong chư thiên vạn giới, thiên tài vĩnh viễn là thiên tài, kẻ tầm thường... Dù mang danh thiên tài thì vẫn chỉ là kẻ tầm thường!"
"Ra!"
Anh quát to một tiếng, hơn mười đạo kim quang bùng nổ từ trong cơ thể.
Trong nháy mắt kim quang hội tụ!
"Phế vật cút cho ta!"
Ầm ầm một tiếng, tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến.
Hồ Văn Thăng cũng gầm nhẹ một phen, trường kiếm phát ra tia sáng chói mắt, khí thế vô cùng kinh người, một kiếm phá không mà ra!
Trước mặt Bạch Phong, đạo kim quang kia cực kỳ cường hãn, ầm một tiếng trực tiếp chém nát trường kiếm!
Đập tan!
Hồ Văn Thăng dùng kiếm tấn công, giờ phút này trường kiếm vỡ nát, trong nháy mắt y đã phun ra một ngụm máu, vẻ mặt ảm đạm!
Y còn chưa kịp làm gì, kim quang đã xé rách hư không lao tới!
Phù một tiếng, kim quang bao phủ cơ thể Hồ Văn Thăng biến mất!
Trong nháy mắt, toàn thân Hồ Văn Thăng thấm đẫm máu tươi, trực tiếp rơi xuống đất bịch một tiếng!
Yên tĩnh!
Tĩnh lặng!
Trên không, vẻ mặt Bạch Phong trắng bệch, nhưng anh chỉ nhếch mép cười lạnh, vô cùng tiêu sái lướt đi, thanh âm ngông nghênh truyền tới: "Thế giới của thiên tài há là loại người tầm thường có thể tham dự! Mau chóng đưa đồ tới cho ta, nếu ta muốn giết ngươi, một chiêu mà thôi! Phế vật!"
Im ắng!
Hồ Văn Thăng dưới mặt đất vẻ mặt ảm đạm, toàn thân đều là máu, y ngơ ngác nhìn phía trước, thật lâu sau vẫn không nói gì.
...
Bốn phương tám hướng tĩnh lặng chỉ chốc lát.
Ngay sau đó, có tiếng người xì xào vang lên, phá vỡ bầu không khí đông cứng hiện tại: "Thần văn dung hợp! Mười tám thần văn dung hợp! Hắn vẽ ra mười tám thần văn, toàn bộ dung hợp!"
"Khá lắm, cái tên mãi không qua Đằng Không thất trọng, ta cho rằng hắn đã không còn cơ hội, ai ngờ hắn lại dung hợp thần văn thành công!"
"Thật đáng sợ!"
"Hồ Văn Thăng không phải đối thủ của hắn, Ngô Kỳ cũng không đấu lại hắn, chỉ có Hạ Ngọc Văn có hi vọng đấu một trận... Cái tên này thật giỏi nhẫn nại!"
"Không phải là nhịn giỏi, là hắn chướng mắt Hồ Văn Thăng mà thôi, đối thủ của hắn chỉ có Hạ Ngọc Văn, hắn cảm thấy đấu không lại Hạ Ngọc Văn nên vẫn luôn lười ra tay, hiện tại thì chắc chắn rồi!"
"Sắp có trò hay để nhìn rồi!"
"Đúng là rất hay, Hạ Ngọc Văn đi chiến trường Chư Thiên tìm cơ hội đột phá Lăng Vân, nếu không đột phá trở về, chắc chắn sẽ đấu một trận với Bạch Phong!"
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên!
Giờ khắc này, Bạch Phong trong mắt mọi người cao lớn sừng sững!
Một chiêu miểu sát Hồ Văn Thăng Đằng Không cửu trọng!
Hồ Văn Thăng còn không có cơ hội phản kháng, thế thì rốt cuộc y là thiên tài... hay chỉ là kẻ tầm thường?
Hồ Văn Thăng tầm thường sao?
Tuyệt đối không phải!
Vậy chỉ có thể chứng tỏ rằng, Bạch Phong là yêu nghiệt, yêu nghiệt chân chính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.