Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 218: Đừng Hiểu Lầm, Ta Không Nhòm Ngó Đồ Của Ngài!




"..."
Bên kia im lặng một lát, sau đó tiếng rống giận dữ truyền đến: "Cút!"
Mẹ nó, không ngờ nói lâu như vậy là để lừa tiền!
Làm ta còn tưởng rằng ngươi gây ra chuyện gì phiền toái!
"Thật mà, sư huynh, ta thật sự phát hiện..."
"Tút tút tút!"
"..."
Điện thoại bị dập máy.
Bạch Phong thống khổ thốt lên: "Thật đó, vì sao không tin ta, ta có khả năng sáng tạo ra một thần văn kinh thiên động địa, thậm chí không kém hơn thần văn của sư tổ... Sư tổ?"
Bạch Phong lập tức choáng váng!
"Sư bá... Sư bá sẽ không truyền... thần văn kia cho Tô Vũ chứ?"
Bạch Phong rất muốn đập đầu vào tường cho tỉnh táo!
Rốt cuộc là thần văn của mình, hay là thần văn của sư tổ đây?
Sư bá có truyền thần văn cho Tô Vũ hay không?
Giờ khắc này, sắc mặt anh biến đổi bất định, bắt đầu coi trọng chuyện này!
Bạch Phong cắn răng, quyết tâm gọi vào một dãy số.
Một lát sau, thanh âm không ổn định truyền đến từ đầu dây bên kia, "Ai đấy?"
"Là ta, sư bá..."
"Hửm?" Âm thanh của Liễu Văn Ngạn không ổn định, tín hiệu quá kém, ông nghi hoặc hỏi: "Gọi ta làm gì?"
"Sư bá, cái kia... Tô Vũ, cái kia... cái thần văn mà sư tổ truyền thừa..."
"Cút!" Liễu Văn Ngạn tức giận bùng nổ: "Ngươi cũng để mắt tới đồ của lão tử à? Đây là thứ ngươi có thể nghĩ tới sao? Ngươi muốn sư phụ ngươi thanh lý môn hộ đúng không? Họ Bạch kia, nhiều năm như vậy, có Sơn Hải cảnh để mắt tới ta thì thôi, nhưng ngay cả ngươi mà cũng muốn cướp đồ của lão tử ư?"
"Lần trước ngươi đến đây ta đã thấy ngươi không thích hợp rồi, quả nhiên là ngươi có âm mưu!"
"Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi!"
"Ngươi chờ đấy, ngươi nghĩ ta không thu thập được ngươi đúng không?"
"Nghe nói ngươi lừa sư phụ ngươi rời đi, hóa ra là vì nguyên nhân này... Ngươi giỏi lắm, ngươi xong rồi, bắt đầu từ hôm nay, đám Sơn Hải cảnh ở Văn Minh học phủ bên kia sẽ lần lượt tới tìm ngươi, ngươi chờ đó cho ta!"
"Tút tút tút..."
Bạch Phong choáng váng.
Ta... Ta làm sao?
Ta chỉ muốn hỏi một chút thôi mà!
Ta chỉ là tò mò thôi.
Sư bá... Điên rồi à?
Sao lại muốn trừng trị ta?
Cái gì gọi là Sơn Hải cảnh sẽ tới tìm ta... Trong nháy mắt Bạch Phong cảm thấy không rét mà run, có phải ta đã tự rước lấy phiền phức hay không?
Anh gọi điện lần nữa, lần này điện thoại không ai nhấc máy!
"Đệt mợ!"
Bạch Phong mắng một tiếng, tín hiệu vẫn không thông!
Ta đã làm gì?
Không phải ta chỉ tò mò tại sao Tô Vũ lại trâu bò như thế thôi sao?
Sư bá có cần phải làm vậy không?
"Ta... Ta phải giải thích cho ông ấy hiểu, ta không có nhòm ngó đồ của sư tổ mà..."
Bạch Phong sắp hoảng loạn đến điên rồi, không phải mà, sư bá, ngài nghe ta nói rõ lí do đã!
"A a a!"
Bạch Phong phát cuồng, hôm nay làm thế nào mà cả đám đều xuyên tạc ý tứ của ta vậy?
Sư huynh cảm thấy mình tìm hắn vay tiền, sư bá cảm thấy mình ngấp nghé thần văn của ông, ta... ta không nghĩ gì cả mà!
...
Dưới lầu.
Nghe thấy tiếng rống mơ hồ trên lầu hai, Tô Vũ liền sợ hãi ngừng nhai, trong lòng lo lắng tự hỏi, "Chẳng lẽ... Ta tiêu hao quá nhiều ý chí lực và tinh huyết khiến Bạch Phong bất mãn ư?"
Hôm qua hắn vào 6 lần, có phải là đã gây ra tốn kém quá mức cho phòng nghiên cứu nên chọc giận vị này không?
Nếu không, đang êm đẹp anh ta gầm thét làm gì?
Tô Vũ lo lắng, anh ta sẽ không đuổi mình đi chứ?
Giờ khắc này, Tô Vũ không nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, mà là nghĩ tới việc làm thế nào để lưu lại, nơi đây là một bảo địa, hắn không nỡ rời đi!
"Đừng đuổi ta... Cùng lắm thì... một ngày ta vào đó ít đi mấy lần vậy!"
Tô Vũ rất lo lắng, luôn cảm thấy mình có nguy cơ bị đuổi đi.
….
Qua một hồi lâu, Bạch Phong mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống.
Anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như người vừa mới gào thét ban nãy không phải là mình.
Bạch Phong liếc nhìn Tô Vũ, anh nghiêm giọng nhắc nhở: "Trừ lão sư ra, không được tiết lộ chuyện tu luyện ra ngoài! Dù là thần văn hay công pháp, trừ khi thỉnh giáo người khác, không thì không cần báo cáo với bất kỳ ai!"
Tô Vũ gật đầu.
Bạch Phong căn dặn: "Bởi vì đây là Văn Minh học phủ, Văn Minh sư nắm giữ rất nhiều khả năng, vậy nên chỉ cần không cẩn thận thì điều cơ mật sẽ bị tiết lộ, bị kẻ khác nhằm vào, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết!"
Nói xong, Bạch Phong nhìn hắn một cái, cấp tốc ra lệnh: "Thu thập một chút rồi đi theo ta!"
Tô Vũ không có gì nhiều để mang theo, hắn cất bản Hoàng giai đao của mình vào túi rồi đi theo Bạch Phong cùng ra khỏi sở nghiên cứu.
...
Bên ngoài, trời sáng sủa, không khí trong lành.
Hôm nay thời tiết rất đẹp.
Bạch Phong vừa đi vừa nói: "Mấy ngày nay khi ngươi tu luyện, nếu biển ý chí có vấn đề gì thì phải lập tức dừng lại!"
"Vâng."
"Khi ngươi đến Dưỡng Tính, nhớ phải nói cho ta biết."
"Được."
Tô Vũ không nhiều lời, đi một hồi, hắn mới thấp giọng hỏi: "Lão sư, bản《 Chiến Thần quyết 》tiến giai..."
"Đừng nóng vội, nếu thuận lợi thì buổi chiều sẽ lấy được cho ngươi."
Bạch Phong vừa đi vừa thầm mắng, lão tử còn không có đây!
Không tìm được đám Hồ Văn Thăng, Lưu Hồng coi tiền như rác kia thì tiền đâu ra?
Chờ bắt được Hồ Văn Thăng rồi, chúng ta muốn cái gì có cái đó!
Anh không nhịn được mà nghĩ đến Tô Vũ, cái tên này phác hoạ thần văn rất nhanh, ý chí lực tiến bộ cũng rất nhanh, nhìn bộ dáng có vẻ khai khiếu cũng nhanh...
Trước đây anh từng nói một năm sau mới để hắn khiêu chiến Bách Cường bảng... xem ra bây giờ phải quan sát lại đã!
...
Tô Vũ theo Bạch Phong đi sâu vào trong học phủ.
Càng đi càng ít người hơn.
Nơi xa xa xuất hiện một tòa biệt thự độc lập.
Tô Vũ biết đây là đâu, đây là khu dân cư dành cho giáo viên công nhân viên chức, không xa Dưỡng Tính viên, nhưng Dưỡng Tính viên cũng rất lớn.
Đằng sau khu dân cư của giáo viên và công nhân viên chức là khu dân cư của học viên vạn tộc.
"Về nhà sao?"
Tô Vũ suy đoán, Bạch Phong muốn dẫn mình về phòng à?
Bạch Phong không nói chuyện, anh tiếp tục đi về phía trước, lúc đi qua cửa phòng bảo vệ, Bạch Phong thản nhiên nói: "Trong học phủ, chúng ta có mấy kẻ đối đầu, chưa đến mức sinh tử chi tranh, nhưng... nếu có thể khiến cho đối phương gặp xui xẻo thì cứ làm đi! Tương tự, đối phương cũng sẽ không nương tay với chúng ta!"
"Nói chung, đều là cạnh tranh cùng cảnh giới, ai chiếm ưu thế hơn thì có thể lấy thêm được một chút tài nguyên!"
"Tài nguyên là thứ có hạn chứ không phải vô hạn, có đôi khi vì một giọt tinh huyết Thần Ma, ta muốn, hắn cũng muốn, dù cho mọi người đều có điểm công huân, đẳng cấp công huân cũng giống nhau, nhưng chưa chắc ngươi đã có khả năng mua được, còn phải xem ngươi thắng thế trước đối phương hay không!"
"Hệ mà chúng ta theo đuổi là một phần của Thần văn hệ, gọi là đa thần văn dung hợp hệ, không nhiều người, thậm chí còn có nguy cơ phải giải tán, thế nhưng... Chúng ta đủ mạnh!"
"Bây giờ ngươi còn chưa đến Dưỡng Tính, cho nên tranh đấu cấp bậc Dưỡng Tính trở lên ta sẽ giúp ngươi giải quyết!"
"Khi ngươi đến Dưỡng Tính rồi, lúc đó người cùng giai đoạn Dưỡng Tính tranh với ngươi, ta không sẽ quản."
Bạch Phong nói tiếp: "Đó là chuyện của ngươi, ta không nói nữa, sau này ngươi sẽ tự biết. Mà trong học phủ này, ta cũng có mấy kẻ đối đầu..."
"Lưu Hồng?"
Tô Vũ nhẹ giọng nhắc đến một cái tên.
Bạch Phong cười nhạt, "Lưu Hồng ư? Có lẽ vậy! Nhưng Lưu Hồng xếp dưới ta, yếu hơn ta, vậy thì không tính là đối đầu, đối thủ của ta không phải hắn, ngươi biết Hồ Văn Thăng không?"
"Ta từng thấy trên sổ tay giới thiệu bảng xếp hạng." Tô Vũ gật đầu.
"Chính là y, Đằng Không cửu trọng, là học sinh của phó phủ trưởng, năm đó cùng giới với ta, người thứ hai trên Bách Cường bảng, năm đó vị trí đệ nhất luôn bị Hạ Ngọc Văn chiếm cứ, khi xưa ta luôn đứng thứ tư, thứ ba là Ngô Kỳ."
Bạch Phong hít sâu một hơi, "Ta và y tranh giành rất nhiều năm, tranh cơ hội trở thành trợ giáo, tranh Thần Ma huyết chú thể, tranh cơ hội chuyển chính thức, tranh cơ hội vào bí cảnh, tóm lại là đã đấu rất nhiều năm..."
"Ta vốn lười, không muốn tiếp tục đấu với y nữa, nói thật, mấy năm qua ta không gặp y, tên kia quy củ cứng nhắc, không thể coi là yêu nghiệt."
Tô Vũ âm thầm líu lưỡi, khẩu khí thật lớn.
Người ta là Đằng Không cửu trọng, ngươi mới chỉ là Đằng Không thất trọng.
Thời kì còn trong Bách Cường bảng, ngươi chỉ xếp thứ tư, người ta vẫn luôn đứng thứ hai, ngươi còn dám xem thường người ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.