Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 214: Phòng Mảnh Vỡ




"Thần văn, trên Sơn Hải cảnh có hi vọng truyền thừa, vĩnh cửu cụ hiện, vĩnh viễn lưu truyền!"
"Thần văn bỏ đi cùng loại với sản phẩm Văn Minh Chí, sau khi Văn Minh sư vạn tộc tử vong, để lại tàn phá thần văn, không thể sử dụng, không hoàn toàn tiêu tán, toàn bộ được cất giữ trong “Khu thần văn bỏ đi”, chủ yếu dùng cho đặc tính chuyển di dung hợp."
"Khu thần văn bỏ đi” trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm phần lớn có nguồn gốc từ vạn tộc, một số ít bắt nguồn từ sản phẩm đặc tính dung hợp thất bại.
"Đặc tính chuyển di dung hợp là thành quả nghiên cứu đắc ý nhất của trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, kết quả tỉ lệ thất bại quá cao, đã ngưng vận hành, chỉ có lý luận truyền thừa, không tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người nữa, chương trình học đặc tính dung hợp của học phủ chỉ là tri thức lý luận sơ bộ liên quan đến thí nghiệm này."
"..."
Trong sách giới thiệu kỹ càng, giới thiệu tình huống thí nghiệm đặc tính chuyển di dung hợp năm đó.
Từng có không ít án lệ thành công.
Nhưng tỉ lệ thất bại vẫn nhiều hơn nhiều!
Nếu thất bại, thần văn không bị phế đi thì biển ý chí cũng sụp đổ, hoặc là thần văn xuất hiện bài xích, đặc tính bài xích, thất bại rất nhiều.
Cho nên từ vài thập niên trước, đặc tính di dời và dung hợp đã bị phong ấn.
Bây giờ kỹ thuật này không còn được tiến hành nữa.
Môn học đó của học phủ cũng chỉ là chút tri thức lý luận đơn giản mà thôi, mục đích là để học viên tham khảo, trên thực tế hiện tại Hồng Đàm không còn tiếp nhận đơn xin đặc tính dung hợp và chuyển di của bất kỳ ai.
Đương nhiên, là học viên trong hệ của Hồng Đàm, Tô Vũ có thể học tập sâu môn kỹ thuật này.
Nhưng trong cuốn sổ tay《 Những Điều Cần Biết Về Sở Nghiên Cứu 》 cũng có yêu cầu, không được nhận thỉnh cầu thí nghiệm nhân tộc, có thể dùng vạn tộc để tiếp tục thí nghiệm, tăng cao xác suất thành công, nếu xác suất thành công cao hơn 90% mới có thể tiến hành thí nghiệm trên nhân tộc.
Những năm qua Hồng Đàm bận bịu với hạng mục mới, đề tài đó vốn vẫn có người nghiên cứu, nhưng từ khi mọi người rời đi gần hết, kỹ thuật dung hợp chuyển di cũng được phong tồn.
"Kỹ thuật tốt như vậy mà bị bãi bỏ, thật là đáng tiếc!"
Tô Vũ cảm thấy rất tiếc nuối, dĩ nhiên hắn cũng hiểu rằng, chắc chắn là hạng mục mới quan trọng hơn cái này, cho nên Hồng Đàm mới không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Có lẽ hiện tại Bạch Phong cũng không có tinh lực để tiếp tục nghiên cứu.
Nhưng chỉ sợ trong học phủ vẫn có ai đó đang nghiên cứu, mặc dù kỹ thuật bị phong tồn, nhưng trung tâm nghiên cứu Văn Đàm đã giao tri thức lí luận và tài liệu cho học phủ, việc học phủ vẫn không ngừng đầu tư cho trung tâm nghiên cứu những năm qua có quan hệ không nhỏ với kỹ thuật này.
"Khu thần văn bỏ đi..."
Tô Vũ nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm kia, hắn không đi vào, mặc dù hắn có chút hứng thú với thần văn bỏ hoang, nhưng hiện tại hắn càng cảm thấy hứng thú với hai phòng khác hơn.
...
Đứng ngoài phòng Mảnh vỡ, Tô Vũ hít sâu một hơi, quét thẻ học sinh để kích hoạt cửa ra vào.
Đập vào mắt hắn là vô số mảnh vỡ xương cốt và da thú chồng chất như núi!
Những thứ này đều từng có ý chí.
Ý chí lực tiêu hao vượt quá giới hạn, những vật trước mắt hắn đều hết tác dụng, Tô Vũ khó có thể tưởng tượng được nơi đây đã từng làm hỏng bao nhiêu bản ý chí chi văn, đây quả thật là một con số khổng lồ!
Rốt cuộc là bao nhiêu điểm công huân đã bị lãng phí?
Tô Vũ thở dài một hơi, cẩn thận bước vào bên trong, dường như hắn đụng phải một bức tường vô hình nào đó, không khí gợn sóng một hồi, sau đó Tô Vũ bước qua, chính thức ở trong phòng Mảnh vỡ.
Vách tường gợn sóng vừa tan biến liền ầm ầm một tiếng, biển ý thức của Tô Vũ run rẩy chuyển động.
Hai thần văn như tỉnh lại từ cơn ngủ mê, không ngừng rung động.
Vẻ mặt Tô Vũ tái nhợt, ý chí lực bùng nổ, đối kháng với ý chí lực tràn lan xung quanh.
Hắn vẫn còn đứng cách núi mảnh vỡ xương cốt và da thú kia một đoạn, nhưng Tô Vũ đã cảm nhận được áp lực như núi đang áp bách đè nén hắn!
Tô Vũ không biết nơi này có phân chia khu vực.
Từng đạo thần văn cấm chế cô lập núi mảnh vỡ với thế giới bên ngoài, hắn mới tiến vào khu vực thứ nhất, nếu thực lực không đủ, ý chí lực không mạnh, hắn không có cách nào để phá vỡ tầng hàng rào thứ hai.
Dù thế Tô Vũ cũng cảm thấy không chịu nổi!
Mồ hôi nhỏ giọt xuống!
Vẻ mặt hắn trắng bệch, ý chí lực không ngừng tiêu hao, hắn có thể cảm nhận được ý chí lực đang mất dần đi một cách rõ ràng!
So với lúc hắn quan sát mảnh vỡ xương cốt kia thì cảm giác này mãnh liệt hơn gấp nhiều lần.
Không phải là một ý chí lực đơn thuần, mà là rất nhiều loại hình ý chí lực không đồng nhất tụ hợp lại cùng nhau, trùng kích biển ý thức của hắn.
Không có tri thức truyền thừa, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện mấy chữ viết lộn xộn không quen biết, rồi lại tan biến trong chớp mắt, hóa thành ý chí lực, công kích Tô Vũ liên tục.
"Thật hỗn tạp!"
Tô Vũ không cảm ứng tri thức truyền thừa nữa, những thứ đó đều là phế phẩm, đã hỏng rồi, nếu hắn tiếp tục cảm ứng thì sẽ điên mất.
Cảm thụ ý chí lực không ngừng tiêu hao, Tô Vũ kịch liệt thở dốc.
Đây là tác dụng của phòng Mảnh vỡ sao?
Độ chứa đầy 30%, giờ khắc này như con thuyền cô độc trên biển, ý chí lực từ bốn phương tám hướng không ngừng đánh thẳng vào Tô Vũ khiến hắn như nước chảy bèo trôi, có cảm giác có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Một lát sau, Tô Vũ cảm thấy ý chí lực của mình rỗng tuếch, giờ phút này, biển ý chí hơi chấn động một cái, ý chí lực tân sinh xuất hiện.
Đây không phải kết quả do sách họa mang tới, mà là bản thân biển ý chí tạo thành.
Khi ý chí lực tiêu hao vượt quá giới hạn, sẽ có một ít ý chí lực khác được sinh ra.
Đây chính là bí quyết để Văn Minh sư tự cường hóa chính mình!
Tô Vũ vốn chuẩn bị lùi ra ngoài, nhưng hiện tại đã nếm được ngon ngọt, hắn lại tiến lên một bước, hắn không định đi mà muốn tiếp tục đối kháng, hắn muốn xem thử ý chí lực của mình có thể cường hóa thêm hay không!
Lúc bấy giờ, Tô Vũ cảm nhận được thống khổ như kim đâm, ý chí lực mỏng manh của hắn đang quật cường đối kháng với ý chí lực tán loạn bốn phương tám hướng xung quanh, khiến hắn cực kì thống khổ.
Cảm giác này như khi hắn lạc trong giấc mộng, lần lượt bị những quái vật kia giết chết!
Tô Vũ kiên trì, hắn cảm thấy mình còn chưa tới cực hạn, theo sổ tay 《 Những Điều Cần Biết Về Sở Nghiên Cứu 》của Bạch Phong thì khi cảm nhận đầu mình sắp nổ tung, hắn nhất định phải lập tức rời khỏi đây, đó là biểu hiện của sự tiêu hao quá mức, thời điểm biển ý chí rung chuyển kịch liệt, nhất định phải đi.
Thế nhưng Tô Vũ vẫn chưa cảm nhận được loại cảm giác này, bằng không hắn sẽ không mạo hiểm.
Nếu hiện tượng đó chưa xảy ra, vậy chứng tỏ hắn còn có khả năng tiếp tục.
Sau mười phút, Tô Vũ đau đớn tới nỗi trào cả nước mắt ra rồi!
"Ta... vẫn chưa tới cực hạn sao?"
Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy hình như cực hạn của mình quá cao?
Đau quá, đau đến mức hắn nghĩ mình sắp chết.
Thống khổ hơn khi bị giết chết chục lần, nhưng vì sao hắn vẫn không cảm nhận được biển ý thức rung chuyển?
...
Tô Vũ không biết, cũng không nhìn thấy, trong lúc này, sách họa kim sắc kia tràn lan ra từng tia năng lượng mỏng manh củng cố biển ý thức của hắn.
Biển ý thức vốn đã rung chuyển, nhưng mỗi lần có dấu hiệu, sách họa màu vàng kim liền hơi động đậy một thoáng, biển ý thức lại trở nên vững chắc.
Cho nên... cực hạn của Tô Vũ thật sự vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Nhưng sự thống khổ thì lại vượt quá sức chịu đựng.
Một người không có cực hạn, không ngừng đang theo đuổi cực hạn, chịu đựng cơn đau kịch liệt!
Tô Vũ vẫn muốn chờ biển ý thức rung chuyển, chờ cái cảm giác không chịu được nữa kia thì mới đi ra, nhưng rõ ràng là hắn không đợi được!
Sau 15 phút, Tô Vũ nằm sấp trên mặt đất, nước mắt chắn đi khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ.
Là ta... Không đủ cứng cỏi sao?
Hay là vì ta không đủ tàn nhẫn với chính mình?
Trước kia ta chưa bao giờ đến cực hạn ư?
"Ta luôn cho rằng mình đang giãy dụa bên rìa cực hạn, nhưng hiện tại thì sao... Ta chưa bao giờ ép mình đến tuyệt cảnh có phải không?"
Tô Vũ muốn bật khóc, chẳng lẽ mỗi lần bị giết, bị nuốt, bị cắn chết trước đó đều không phải là cực hạn?
Hay là sự nhẫn nại của hắn mạnh mẽ hơn hắn nghĩ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.