Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 211: Nhiệm Vụ Của Ta Là Gì?




Hiện tại Tô Vũ mới biết suy nghĩ của mình lúc trước ngây thơ thế nào, nếu bây giờ hắn tiếp tục ở ký túc xá bình thường, vậy thì đừng nghĩ tới chuyện tu luyện, tốc độ thôn phệ nguyên khí nhanh như vậy, người trong tòa nhà đều sẽ nhìn chằm chằm hắn.
Thái độ của Trần Phong rất thân thiện, đối với thiên tài như Tô Vũ, quân hộ vệ đều hết sức tôn trọng.
Nghe vậy, Trần Phong cười nói: "Được, chuyển đi hay không thì đây cũng chỉ là đề nghị của ta. Khu cao đẳng thích hợp với thiên tài như ngươi hơn, còn là nhà riêng, không bị người khác quấy rầy, nơi đây người đến người đi, ít nhiều gì cũng có chút bất tiện."
Dứt lời, y lại khách khí nói: "Ta thấy hình như Tô đồng học cũng tu luyện Chiến Thần quyết, nếu có gì không hiểu, có thể xuống lầu trao đổi với ta, quân hộ vệ chúng ta cũng tu luyện Chiến Thần quyết."
Đương nhiên, bọn hắn đều tu luyện phiên bản bình thường.
Tô Vũ nói lời cảm tạ lần nữa!
Trần Phong không quấy rầy Tô Vũ, y tạm biệt hắn rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Tô Vũ nhìn y rời đi rồi lại nhìn bốn phía một chút, có gian phòng mở cửa, có người thăm dò nhìn ra, có người đang nhìn Tô Vũ bên này.
Thấy Tô Vũ, những người kia chỉ mỉm cười, gật gật đầu ý chào một cái, sau đó liền đóng cửa.
Không ai nói gì!
Người ta tu luyện nhanh, hấp thu nguyên khí lợi hại, đồ đần đều biết điều đó đại biểu cho cái gì, đây chính là thiên phú!
Mặc dù quấy nhiễu bọn hắn tu luyện, nhưng hôm nay là lần đầu tiên, ảnh hưởng không lớn, lúc này người nào dám nói xấu thì chính là tự tìm phiền toái.
Đương nhiên nếu Tô Vũ cứ làm thế trong thời gian dài, cho dù hắn có thiên phú cao hơn nữa, nhưng làm phiền người khác tu luyện mãi thì bọn họ sẽ không còn giữ thái độ tốt được nữa.
Là thiên tài thượng đẳng duy nhất trong tòa nhà số 3 này, Tô Vũ rất được mọi người quan tâm.
Tô Vũ nhẹ gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, rồi đóng cửa lại.
Sau khi hắn đóng cửa, trên hành lang có vài vị học viên đi ra, chỉ trỏ gian phòng của Tô Vũ, khe khẽ bàn luận.
Thiên tài thượng đẳng thật lợi hại!
Ngày đầu tiên tu luyện đã gây ra động tĩnh không nhỏ.
...
Trong phòng, Tô Vũ cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Xem ra phải dọn đi thật rồi!
Nhưng đêm nay tu luyện cũng khiến hắn cảm thấy thoải mái tràn trề!
Nguyên khí nồng đậm, tốc độ cực nhanh.
Khiếu huyệt thứ 6 mở ra, hắn cảm giác khiếu huyệt thứ 7 cũng sắp mở, có khả năng lần sau sẽ thành công.
Chờ cái thứ 8 mở ra, bản《 Chiến Thần quyết 》 bình thường đã đến cực hạn, hắn có thể lựa chọn đột phá, trở thành tu giả Thiên Quân nhất trọng.
Đương nhiên, Tô Vũ vẫn chờ bản tiến giai, vậy thì phải mở ra 12 khiếu huyệt mới được.
"Đại Hạ phủ..."
"Nam Nguyên..."
Tô Vũ cảm khái một tiếng, hai nơi quá khác nhau, nếu đêm nay hắn ở Nam Nguyên, hắn phải dùng tối thiểu một giọt Nguyên Khí dịch mới được, kết quả chỉ ở khu bình thường này, hắn đã không cần thôn phệ Nguyên Khí dịch.
Nếu không có người khác, nơi đây hoàn toàn đủ cho hắn tiếp tục tu luyện.
Khó trách ở Đại Hạ phủ Vạn Thạch nhiều như mây!
Tu giả Thiên Quân cảnh tốn mấy chục năm, cho dù không có thiên phú, độ khó để tu luyện tới Vạn Thạch cũng không quá lớn.
"Nếu cha mình định cư tại Đại Hạ phủ, chỉ sợ từ mười năm trước đã là Vạn Thạch."
Tô Vũ nghĩ đến cha mình, Nam Nguyên quá ít nguyên khí, khi cha hắn đến Chiến trường Chư Thiên thì mới có thể đột phá Vạn Thạch, đáng tiếc.
...
Ngày thứ hai, Tô Vũ dậy thật sớm.
Hai ngày này là thời gian học viên chọn lựa học viện, tạm thời không lên lớp, các học viên có đủ thời gian để làm việc khác.
Tô Vũ thay trang phục thống nhất của học phủ.
Phải dùng tiền để mua bộ đồ hắn đang mặc, tận 5000 khối mà chỉ có tổng cộng 4 bộ quần áo.
Thay chế phục học phủ xong, Tô Vũ nhìn mình trong gương, không tệ, có chút phong phạm của Văn Minh sư, chế phục là kiểu áo bào, chỉ sợ sẽ thấy bất tiện khi chiến đấu.
Đương nhiên là nói khi chiến đấu bình thường mà thôi, còn với Văn Minh sư, nhất là những học viên ở đây, bộ trang phục này gần như không có ảnh hưởng gì.
Không mấy Văn Minh sư dùng tay chân để chiến đấu!
Bọn họ chỉ cần bùng nổ thần văn, ném thần phù, phi văn binh, ngự sử yêu thú... xác suất để tự mình xuất chiến rất ít.
Thưởng thức y phục của mình xong, Tô Vũ cất bước ra cửa.
...
Học phủ rất lớn.
Tu Tâm các cách Dưỡng Tính viên rất xa, sở nghiên cứu của Bạch Phong ở đằng kia, Tô Vũ đi gần 20 phút mới nhìn thấy một tòa lầu các cao lớn sừng sững phía trước.
Đó là Tu Tâm các!
Địa điểm đặc biệt của Văn Minh học phủ!
Đại bộ phận nghiên cứu viên cao cấp của học phủ đều ở đó, khu vực này không chỉ có một tòa lầu các, mà là có cả một khu vườn, lầu các là Tu Tâm các, thường ngày có hội nghị hay việc lớn thì đều được thảo luận trong đó.
Tô Vũ hâm mộ quan sát, đó không phải nơi hắn có thể đến.
Ở đó, Lăng Vân Sơn Hải một đống lớn, Đằng Không cũng không có tư cách tùy tiện tiến vào.
Tô Vũ đi vòng một đoạn đường ngắn, sau đó hắn đến căn cứ nghiên cứu phía nam.
...
Học phủ có rất nhiều căn cứ nghiên cứu, ngoài Tu Tâm các ra thì đây là căn cứ nghiên cứu thứ hai, bên trong không chỉ có một sở nghiên cứu.
Ngoài cổng có quân hộ vệ trông coi.
Tô Vũ tự giới thiệu rồi lấy thẻ học viên ra đưa cho bọn họ kiểm tra, quân hộ vệ quét xong liền cho đi.
Tiến vào căn cứ, trong đó không có nhiều người.
Nhưng họ qua lại rất vội vã, xem ra mọi người đều bề bộn nhiều việc.
Ven đường, vài người trung niên mặc trang phục chấp giáo nhỏ giọng thảo luận gì đó, Tô Vũ nghe mơ hồ câu được câu mất, chỉ cảm thấy những điều bọn họ nói đều rất lạ lẫm, rất xa xôi!
Tô Vũ chậm rãi bước tiếp, sau đó, hắn thấy một tòa cao ốc hơi cũ nát.
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm!
Tìm được rồi!
Tô Vũ vội vàng đi tới, ngoài cổng không có ai ngăn cản hay trấn giữ, nhưng cửa lớn đóng chặt, giống như lâu rồi không có người tới, thậm chí Tô Vũ còn thấy mạng nhện giăng đầy trên đó.
Tô Vũ im lặng, chỗ này bị bỏ hoang sao?
Bạch Phong không ở đây à?
Tô Vũ đang chuẩn bị gõ cửa, cửa sắt bỗng nhiên mở ra.
Bạch Phong sắc mặt trắng bệch đi ra, thấy Tô Vũ thì anh khẽ gật đầu, "Tới rồi thì vào đi!"
Tô Vũ không dám nhiều lời, mau chóng theo vào.
Cửa lớn chậm rãi đóng lại!
Bên trong không tối tăm ảm đạm như Tô Vũ tưởng tượng, mà ngược lại còn cực kì sáng sủa.
Sau cánh cửa là một thông đạo thật dài, Bạch Phong vừa đi vừa ngáp, đoạn nói: "Lần sau đến đây thì ngươi trực tiếp quét thẻ mà vào, ta cho ngươi quyền hạn mở cửa, đợi chút nữa ta mang ngươi đi dạo, có nhiều chỗ không cấp quyền cho ngươi, ngươi đừng đi lung tung, sẽ chết người đấy!"
"Đừng chủ quan nghĩ bây giờ sở nghiên cứu chỉ có một mình ta, lão sư đã bỏ ra mấy chục năm để bố trí, Sơn Hải cảnh dám xông vào thì cũng không trụ nổi!"
"Sở nghiên cứu có tổng cộng sáu khu vực..."
"Khu thí nghiệm chính, khu thí nghiệm phụ, khu giam giữ, phòng tài liệu, khu sinh hoạt, phòng kho..."
Hình như Bạch Phong rất mệt mỏi, giọng điệu của anh ta rất yếu ớt: "Ta cho ngươi quyền hạn ở ba khu vực: Khu thí nghiệm phụ, khu sinh hoạt, phòng kho, ba khu vực khác thì ngươi không thể đi vào, vào đó bị thần văn giết chết thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi..."
"Phòng thí nghiệm chính đang tiến hành nghiên cứu hạng mục trọng tâm trong mấy năm nay, tạm thời ngươi còn không có tư cách tham dự."
"Khu sinh hoạt, bình thường chúng ta nghỉ ở đó, phòng kho... Trước kia rất chật chội, giờ chắc chỉ có chuột, ngươi đừng hy vọng tìm được thứ gì tốt."
"Khu giam giữ... trước đây nhốt một vài Hung thú yêu tộc, hiện tại đã chết gần hết, ngươi cũng không thể đi vào, bên trong vẫn còn mấy con yêu thú trên Đằng Không, không cẩn thận thì sẽ bị nó giết chết."
"Phòng tài liệu thì ta không cần nói..."
Bạch Phong tùy tiện giới thiệu một hồi, hai người đã đi hết thông đạo.
Tô Vũ yên lặng nghe, giờ phút này, phòng khách xuất hiện trước mắt hắn, Tô Vũ nhìn thấy TV, ghế sô pha, bàn ăn, rõ ràng đây là khu vực sinh hoạt.
"Lão sư...” Tô Vũ nói khẽ: "Ý của ngài là, về sau ta sẽ thường xuyên đến sở nghiên cứu ư?"
"Không sai!"
"Vậy nhiệm vụ của ta là gì?"
"Nhiệm vụ của ngươi..." Bạch Phong quay đầu, xấu xa cười nói: "Quét dọn vệ sinh, dọn dẹp phòng kho, tham dự một vài thí nghiệm không quan trọng, biết nấu cơm không? Nếu có thì nấu đi, ăn ngoài quá xa!"
"..."
Tô Vũ im lặng, ngươi tìm học sinh hay tìm bảo mẫu đấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.