Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 207: Nhất Hệ Của Bọn Ta Là Phe Phái Gì?




Buổi chiều.
Hạ Hổ Vưu tới.
Gõ cửa rồi vào cửa, Hạ Hổ Vưu lo lắng phàn nàn ngay: "Học phủ điên rồi, gần đây điên cuồng đả kích chợ đen, may mắn ta mang ít đồ, bằng không hôm nay có khả năng sẽ bị sa lưới!"
Tô Vũ không quan tâm chuyện này, nếu chợ đen thật sự bị dẹp bỏ thì cùng lắm hắn tới học phủ hối đoái, chỉ là đắt hơn một chút mà thôi.
"Đồ đâu rồi?"
"Ở chỗ này đây!"
Hạ Hổ Vưu lôi mũ quả dưa của mình ra, bên trong nhét không ít thứ.
Tô Vũ im lặng, cái tên này thật là giỏi giấu đồ.
"Ngươi nói là để ngươi dùng, chẳng lẽ còn có thể bắt ngươi được chắc?"
Hắn mới không tin lời Hạ Hổ Vưu, nào có nghiêm khắc như vậy, nếu thật sự đến mức ấy thì mọi người cũng chẳng có cách nào tu luyện, tùy tiện mang ít đồ đều tính là giao dịch chợ đen hay sao?
"Ngươi không hiểu đâu..." Hạ Hổ Vưu cười ha hả: "Học phủ có giám sát, biết người nào có thể là kẻ mang hàng buôn bán, người của Hạ gia chúng ta là mục tiêu trọng điểm, bị tra được thì cũng phiền toái."
"Giao dịch đi!" Tô Vũ không nhiều lời, nhanh chóng tiếp nhận đồ vật, tổng cộng cũng chỉ có hai chiếc lọ.
Một bình tinh huyết, một bình Nguyên Khí dịch.
Tinh huyết thì dễ phân biệt, trong tinh huyết đều có một ít đặc thù của yêu thú, dĩ nhiên cũng cần đề phòng làm giả.
Tô Vũ cảm ứng một thoáng, năng lượng rất nồng nặc.
So với tinh huyết Thiên Quân cảnh trước đó thì mạnh hơn nhiều, hẳn là Vạn Thạch cảnh.
Một con Thiết Dực điểu màu vàng kim hiện ra bên trong tinh huyết.
Nguyên Khí dịch thì khó phân biệt hơn.
Tra xét một thoáng để xác định là đồ thật, Tô Vũ lúc này mới lấy ra thẻ công huân giao dịch cho Hạ Hổ Vưu.
Chuyển đi 30 điểm công huân, Tô Vũ còn thừa lại 110 điểm công huân.
Số công huân mà học phủ ban thưởng đã về tay, điều này cũng làm cho Tô Vũ có mấy phần lực lượng, trong thời gian ngắn hẳn là đủ dùng.
Hạ Hổ Vưu liếc nhìn thẻ công huân của Tô Vũ, vụng trộm nhìn lướt qua số dư còn lại, trong lòng vui lên, còn có 110 điểm, không tệ a!
Cái tên này không đổi công pháp sao?
"Tô Vũ, ngươi muốn có Chiến Thần quyết bản tiến giai không?"
Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng dụ dỗ: "Ta có thể tìm cho ngươi con đường khác để đổi, giá cả rất rẻ."
Tô Vũ cau mày đáp: "Không cần! Thứ như công pháp vẫn là học phủ đáng tin cậy hơn!"
Công pháp từ bên ngoài đến, thật giả khó mà bảo đảm.
Hắn sẽ không dễ dàng dùng công pháp do bên ngoài truyền vào.
Huống chi, hắn sẽ sớm có thôi, là do Bạch Phong cho, thế nên không cần bận tâm tới vấn đề này.
Hạ Hổ Vưu có chút tiếc nuối, bất quá cũng không thèm để ý, cậu cười bảo: "Được rồi, không nói tới nó nữa, vậy ngươi còn cần cái gì khác thì tùy thời cứ việc nói với ta!"
"Tạm thời thì không cần! Cám ơn ngươi"
Tô Vũ chuẩn bị tu luyện, hai ngày nay nhập học, bởi vì không có tinh huyết và Nguyên Khí dịch nên tốc độ hắn tu luyện không nhanh, đều có chút trễ nải.
Nói xong, Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, vội hỏi: "Đúng rồi, ngươi biết sở nghiên cứu của Bạch Phong trợ giáo ở đâu không?"
"Hả?" Hạ Hổ Vưu nhìn về phía hắn, ánh mắt sáng lên, "Ngươi được phép tiến vào sở nghiên cứu rồi à?"
"Không, chỉ là hỏi một chút thôi."
"Đừng gạt ta!" Hạ Hổ Vưu kích động nói: "Khẳng định là thật! Tô Vũ, hợp tác một lần thế nào? Đầu cơ trục lợi một tí tài nguyên trong sở nghiên cứu..."
"Cút!" Tính cách Tô Vũ khá tốt, nhưng lúc này cũng không nhịn được mắng một tiếng, tức giận nói: "Xéo đi! Đừng nói nữa!"
Cái tên này điên rồi!
Dù cho Tô Vũ không biết tầm quan trọng của sở nghiên cứu thì cũng hiểu rõ đầu cơ trục lợi tư liệu có bao nhiêu phiền toái, một khi kết quả quan trọng bị lộ ra, hắn có thể sẽ mất mạng.
Cái tên này chính là thương nhân lòng dạ hiểm độc!
Hạ Hổ Vưu ngượng ngùng nói: "Đừng mà, ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi dám bán ta còn không dám mua đây. Bị biết được thì Hồng Đàm đại sư có thể giết người, ta cũng không dám mua đâu."
Nói xong, Hạ Hổ Vưu lại có chút hâm mộ: "Tô Vũ, sở nghiên cứu của Hồng Đàm đại sư rất trâu bò! Dĩ nhiên, mấy chục năm qua kết quả không nhiều, bất quá vài thập niên trước, chậc chậc, nó cực kỳ nổi danh trong Văn Minh học phủ đấy!"
"Hết sức nổi danh ư?" Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: "Nổi danh như thế nào?"
"Lấy một thí dụ..." Hạ Hổ Vưu cười ha hả giải thích: "Ví dụ như nói về một môn học bây giờ đi, dung hợp đặc tính thần văn! Sớm từ vài thập niên trước, Nhân cảnh bên này vẫn đang nghiên cứu dung hợp thần văn, bất quá trước đó chẳng qua là thô bạo ép thần văn dung hợp!"
"Nhưng tại vài thập niên trước, Hồng Đàm đại sư đưa ra thành quả nghiên cứu mới, dung hợp đặc tính hoặc nên nói là chuyển di!" Hạ Hổ Vưu nghiêm túc kể lại: "Đơn giản mà nói thì tức là một thần văn có khả năng có nhiều đặc tính, thế nhưng trong đó có một vài đặc tính không có ích gì, ngược lại quấy nhiễu những đặc tính khác, trước kia, thần văn như thế cơ hồ đều bị phế bỏ."
"Nhưng năm đó Hồng Đàm đại sư đưa ra một phương án, tiến hành chuyển di đặc tính mà không phải là thô bạo dung hợp thần văn! Tỉ như thần văn chữ "Đao" có đặc tính là sắc bén, dạng thần văn này rất thuần túy, rất ngầu! Nhưng nếu nó lại kèm thêm một loại đặc tính tỉ như dễ dàng bị phá vỡ thế thì liền xong đời rồi!"
Hạ Hổ Vưu cảm khái: "Sắc bén là đặc thù mạnh mẽ, nhưng thần văn sắc bén đến mấy mà khi bám vào trên binh khí lại xuất hiện đặc tính dễ vỡ thì hoặc là sẽ bị hủy đao, hoặc là đao khí còn chưa chém ra, đao khí liền tự phá toái, ngươi nói xem thần văn này có phải hệt như phế vật rồi hay không?"
Tô Vũ gật đầu, trầm giọng nói: "Cho nên chút đặc tính ấy là có thể chuyển di?"
"Vài thập niên trước thì không được." Hạ Hổ Vưu giải thích: "Bất quá bây giờ thì có thể, dĩ nhiên, độ khó rất cao, cũng dễ dàng khiến thần văn bị hủy, nhưng mà tối thiểu là có cơ hội, đây là một trong những nghiên cứu nổi bật năm đó của Hồng Đàm đại sư, rất là kinh người!"
"Năm ấy tuổi tác của Hồng Đàm đại sư chắc không lớn lắm hả?" Tô Vũ chần chờ nói: "Vài thập niên trước là bao nhiêu năm trước? Hồng đại sư năm nay chắc là khoảng 70 tuổi nhỉ?"
"Đúng thế, năm đó ông ấy còn rất trẻ..." Hạ Hổ Vưu cười nói: "Cho nên ông đã trở thành nghiên cứu viên cao cấp đã rất nhiều năm, cũng có quan hệ với lần tuyên bố kết quả kia, dĩ nhiên đó không đơn thuần là nghiên cứu của một mình ông. Năm ấy Hồng đại sư kế thừa một bộ phận thành quả nghiên cứu của phủ trường đời thứ năm... sau đó tiếp tục cải tiến ra được."
Tô Vũ nhíu mày, rất nhanh hắn lại hỏi: "Hồng đại sư và phủ trưởng đời thứ năm có quan hệ gì vậy?"
"Ngươi không biết à?" Hạ Hổ Vưu kinh ngạc vô cùng: "Ông ta là học sinh của phủ trưởng đời thứ năm, Liễu Văn Ngạn chấp giáo cũng thế, ngươi không biết sao?"
"Ta chưa từng hỏi qua." Tô Vũ trả lời đại khái một câu, nhưng hắn cũng rất lưu tâm.
Đương nhiên càng quan trọng hơn vẫn là sở nghiên cứu bên này, Tô Vũ không nghĩ tới, năm đó thế mà còn có kết quả nghiên cứu như vậy.
Chuyển di đặc tính!
Cái này rất lợi hại!
Thần văn rất quan trọng, bất kỳ người nào phác họa ra một thần văn, uẩn dưỡng chúng đều cần thời gian và cơ duyên, một khi đặc tính không tốt vậy thì chẳng khác nào đồ bỏ, lãng phí thời gian lãng phí cơ duyên. Chỉ khi nào có thể thay đổi đặc tính, thần văn mới có thể càng phối hợp với bản thân hơn.
Tô Vũ thở hắt ra, không hỏi vấn đề này nữa, chỉ bảo: "Nói địa điểm cho ta là được."
"Địa điểm thì rất dễ tìm, ngay tại căn cứ nghiên cứu phía nam Tu Tâm các, bên kia còn có mấy sở nghiên cứu khác. Sở nghiên cứu của Hồng Đàm đại sư gọi trung tâm nghiên cứu Văn Đàm, ngươi đi đến khu đó là có thể thấy."
"Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm?"
Tô Vũ có chút hiếu kỳ, cái chữ "Văn" này là thần văn hay là Liễu Văn Ngạn thế?
Khẽ gật đầu, Tô Vũ lại bảo: "Bạch Phong lão sư nói, bên chỗ hắn rất nghèo, tài nguyên đều ném hết vào sở nghiên cứu, là thật sao?"
"Cái này hả... Thật đó!" Hạ Hổ Vưu gật đầu đáp: "Nhất hệ của họ... Không, hiện tại nên nói là nhất hệ của các ngươi rất nghèo! Một sở nghiên cứu thiếu chút nữa đã kéo sụp các ngươi, vốn dĩ không đến mức như thế, năm đó một thần văn dung hợp đặc tính, các ngươi liền thu được hàng loạt tài nguyên nhập vào."
"Kết quả... Cũng không biết Hồng Đàm lão sư nghĩ như thế nào, nhất định muốn nghiên cứu cái khác, kết quả mấy chục năm rồi tài nguyên đổ vào vô số, lại một mực không có thành quả, hiện tại cũng nghèo sắp không có cơm mà ăn..."
Hạ Hổ Vưu tiếc nuối nói: "Bằng không, các ngươi sẽ vẫn là hệ rất giàu có."
"Nhất hệ của bọn ta..." Tô Vũ chần chờ bảo: "Ngươi một mực gọi như vậy, ta lại không hiểu, nhất hệ của bọn ta lại là phe phái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.