Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 204: Ta Sẽ Bái Ngài Làm Lão Sư Phụ Tu




"Đúng vậy!" Tô Vũ gật đầu, thẳng thắn đáp: "Có thể bây giờ lão sư cảm thấy những vật này không quan trọng, nhưng mà khi lão sư ở giai đoạn khởi đầu, chẳng lẽ cũng cảm thấy chúng không quan trọng sao? Nếu hôm nay ta là Đằng Không, công pháp hay tinh huyết Vạn Thạch gì đó, ta cũng sẽ cảm thấy chúng chẳng là gì cả."
"Cơ hội mà lão sư nói có lẽ sẽ có được trợ giúp lớn với ta mai này... Nhưng mà, ở lúc cất bước liền thua người ta một bậc, tương lai... vậy liệu còn có bao nhiêu tương lai để mà nói?"
Tô Vũ hít sâu một hơi, "Trong lúc khảo hạch ta thi được tối thượng đẳng, chính là vì để đi được càng nhanh, đi được càng cao hơn người khác. Bằng không, khi ta nhập học, kiểm tra hạ đẳng rồi yên lặng phát triển, có khác biệt gì so với lời lão sư nói đâu?"
Bạch Phong nở nụ cười, mở miệng nói: "Kỳ thật ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ thi đạt tối thượng đẳng, lúc ấy chỉ cần ngươi kiểm tra thượng hạ hoặc là thượng đẳng, đối với ta đều là giống nhau, ngươi kiểm tra rất tốt, ta cũng có chút ngoài ý muốn... nhưng không nghĩ tới, ngươi cũng sinh ra dã tâm càng lớn hơn."
Nói xong, anh lại gật đầu: "Không sai, có dã tâm là chuyện tốt! Tu giả không có dã tâm, vậy cũng không thể đi xa."
Nói tới nói lui, cuối cùng Bạch Phong vẫn thở dài mà nói ra: "Bất quá ta thật sự không có nhiều đồ như vậy, kỳ thật những vật mà ngươi vừa liệt kê, trước kia ta có thể lấy ra tùy ý, hiện tại không có, tất cả đều ném vào sở nghiên cứu hết rồi."
"Những vật mà ngươi nói đó... Ta có thể cung cấp cho ngươi,《 Chiến Thần quyết 》bản tiến giai thì ta có thể giúp ngươi nghĩ cách sớm lấy về tay!" Bạch Phong dừng một chút, lại nói: "10 bản ý chí chi văn... Ta có khả năng bớt thời gian nghĩ biện pháp để thỏa mãn ngươi, không nhất định phải là ngay bây giờ."
"Còn về tinh huyết, ta cũng không có điểm công huân."
Bạch Phong nhìn Tô Vũ, cười tủm tỉm: "Nếu ngươi cảm thấy có thể, vậy thì ngày mai tới sở nghiên cứu của ta, nếu vẫn cảm thấy còn chưa đủ... Ngươi cũng có thể tự tìm đường đi, ta sẽ không nói gì. Thứ như điểm công huân... Nói thật, chúng không tính là gì."
"Có nhiều thứ không phải điểm công huân có khả năng mua được." Bạch Phong chân thành nói: "Rất nhiều người muốn vào sở nghiên cứu, thậm chí nguyện ý bỏ ra mấy vạn điểm công huân làm đầu tư, làm vé vào cửa, chúng ta đều cự tuyệt toàn bộ!"
"Ngươi đến, vậy ngươi có thể tiến vào sở nghiên cứu, dùng cái này để thay thế tinh huyết, ngươi cảm thấy có thể thì mọi chuyện đều dễ nói, nếu không thể vậy thì thôi!"
Nói xong, Bạch Phong quay người d khoát rời đi.
Có chút thú vị!
Trước đó anh nhận Tô Vũ, đó là bởi vì Tô Vũ có thiên phú, anh nghĩ Tô Vũ sẽ tiến giai nhanh, anh sẽ có khả năng sớm chuyển thành chính thức.
Còn những cái khác, anh thật ra cũng không quá để ý.
Anh đã gặp nhiều thiên tài lắm.
Cấp độ yêu nghiệt mà chẳng thể tiến vào Đằng Không cũng có, người có thể chân chính đi xa mới gọi là thiên tài, mới là yêu nghiệt, Tô Vũ hiện tại chẳng qua chỉ đang ở giai đoạn cất bước mà thôi.
Có thể trao đổi với Tô Vũ một hồi, anh cũng thấy có chút hứng thú.
...
Nhìn Bạch Phong rời đi.
Trên mặt Tô Vũ lộ ra một nụ cười, có nhiều thứ bản thân phải tự đi tranh thủ.
Theo học với Bạch Phong, kỳ thật đã xem như chuyện chắc chắn.
Liễu Văn Ngạn là lão sư vỡ lòng về Văn Minh đạo.
Bạch Phong lại là lão sư vỡ lòng về Thần Văn đạo.
Tô Vũ kỳ thật đã bị ấn lên dấu hiệu thuộc về hệ này, lúc này nếu đi theo người khác thì thật sự không thích hợp.
Dù cho người khác không ngại, trong lòng hắn cũng sẽ rất khó chịu.
Cho nên hắn chỉ có thể vì bản thân mà tranh thủ nhiều thứ hơn!
Hôm nay nếu không nói ra, Bạch Phong sẽ có khả năng không cho hắn bất cứ thứ gì.
Không nói đến những cái khác, bản《 Chiến Thần quyết 》tiến giai đã được Bạch Phong nguyện ý giúp hắn giải quyết, chỉ một điểm này thì đã bằng biết bao điểm công huân!
Học phủ ban thưởng công huân, hắn có thể tiết kiệm.
Còn về ý chí chi văn... Bạch Phong viết hay không thì chưa rõ, nhưng dù sao anh cũng đã đáp ứng, nhiều ít gì có mấy phần hi vọng.
Hít một hơi thật sâu, tâm tình Tô Vũ buông lỏng không ít.
Sau một khắc, vẻ mặt Tô Vũ hơi cứng đờ...
"Chỗ nghiên cứu của ngươi là ở đâu?"
Hắn thấy có chút bất đắc dĩ, Bạch Phong chạy cũng quá nhanh, sở nghiên cứu của ngươi rốt cuộc ở chỗ nào mới được chứ?
Tô Vũ thở dài, luôn cảm thấy Bạch Phong không quá đáng tin cậy!
Được rồi, về phòng rồi hắn lại hỏi Hạ Hổ Vưu vậy.
...
Một lát sau.
Tô Vũ xuất hiện ở Đúc binh học viện.
Hiện tại Triệu Lập cũng đã xong chính sự, thấy Tô Vũ tới thì ông vội vàng hỏi: "Tiểu tử, ngươi báo danh thần văn học viện rồi sao?"
"Vâng." Tô Vũ gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Triệu lão sư, trước đó Liễu lão sư đã dặn dò, mà Bạch lão sư cũng sớm đã ngỏ ý, lúc này ta không có khả năng chuyển sang học viện khác, bằng không thì không có cách nào ăn nói được cả."
"Tiểu tử này..." Triệu Lập thật sự có chút tiếc nuối, sau đó bất đắc dĩ mà nói: "Kỳ thật ta biết ngươi thích hợp với học viện bên ấy hơn, nhưng mà ta vẫn thấy tiếc! Tiểu tử nhà ngươi... sự tình lần trước ngươi đã làm việc quá hợp khẩu vị của ta, ta luôn cảm thấy ngươi có tiền đồ, năm nay mấy tên yêu nghiệt nhập học cũng chưa chắc so được với ngươi!"
"Tạ ơn lão sư coi trọng!"
Triệu Lập là nghiên cứu viên đầu tiên ngoài Liễu Văn Ngạn và Bạch Phong biểu thị thái độ xem trọng với mình, Tô Vũ cũng nhiều hơn mấy phần cảm kích.
Giờ phút này, Tô Vũ cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lão sư, học phủ nói có thể phụ tu, nếu ta báo danh vào đúc binh học viện, lão sư có nguyện ý nhận ta không?"
"Hửm?" Triệu Lập sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc nhìn về phía Tô Vũ, nửa ngày sau mới đáp: "Tiểu tử, ngươi không chủ tu đúc binh, nói thật... có nhiều thứ, ta chưa hẳn sẽ nguyện ý dạy cho ngươi!"
"Dạy cho một gia hỏa phụ tu, ta luôn cảm thấy quá lãng phí, cũng quá có lỗi với chính mình..."
Tô Vũ cười đáp: "Không sao, ta không quá quen thuộc với học phủ, người quen biết cũng rất ít, ta vừa mới nhận Bạch lão sư, ta luôn cảm thấy anh ta bận rộn nhiều việc, chưa chắc có quá nhiều thời gian để ý tới ta, cho nên ta càng hi vọng có thể hiểu rõ nhiều thứ hơn thông qua các vị lão nhân trong học phủ. Dù Triệu lão sư không nguyện ý dạy ta một chút thứ tuyệt mật mà tùy tiện chỉ bảo một ít gì đó, đều có thể trợ giúp rất lớn với ta rồi."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy ư?" Triệu Lập có chút buồn cười nói: "Ngươi phụ tu đúc binh, ta cũng sẽ không cung cấp tài nguyên miễn phí gì cho ngươi, phụ tu thì chỉ là học viên dự thính hi vọng ta cho ngươi tài nguyên gì đó là chuyện không có khả năng. Ta còn phải giữ chút vốn liếng, để lại cho đệ tử quan môn của ta."
"Không sao ạ." Tô Vũ cười nói: "Lão sư, kỳ thật ta cũng không có hi vọng phụ tu ra tên tuổi gì cả, chỉ là muốn hiểu rõ thêm về tu luyện mà thôi, còn hi vọng lão sư bỏ qua cho ta mới phải."
"Cái tên này..." Triệu Lập cười lớn, "Ngươi là học viên tối thượng đẳng, nguyện ý phụ tu đúc binh thì ta đương nhiên không có ý kiến! Ngươi đến Đúc binh học viện có thể trở thành học viên thực tập của ta, không tính là chính thức nhận môn sinh. Nếu ngươi không có ý kiến, ta đây liền báo cáo danh sách lên trên, ngươi có cần suy nghĩ thêm một chút không?"
"Tạ ơn Triệu lão sư!" Tô Vũ nói lời cảm tạ, sau đó mặt đầy cảm kích nói: "Thế là đã rất tốt rồi, có đôi khi ta có thể sẽ quấy rầy lão sư, hi vọng lão sư bỏ qua cho."
"Không sao, có vấn đề thì tùy thời hỏi ta!"
Triệu Lập cũng cười, mặc dù không thể nhận Tô Vũ thì có chút tiếc nuối nhưng Tô Vũ nguyện ý phụ tu Đúc Binh hệ, đây cũng xem là chuyện không tệ.
Còn chuyện hỏi một vài vấn đề thì cũng là việc nhỏ.
Thái độ của Tô Vũ đối với Triệu Lập hoàn toàn khác biệt so với Bạch Phong.
Bạch Phong là lão sư chủ tu của hắn, Tô Vũ nhất định phải biểu hiện ra giá trị của mình, thu hoạch được nhiều tài nguyên hơn, đạt được sự coi trọng lớn hơn, còn chuyện tôn kính hay không... kỳ thật không quan trọng lắm.
Hắn và Bạch Phong, càng nhiều hơn chính là quan hệ đôi bên cùng có lợi.
Còn về Triệu Lập thì lại khác.
Phụ tu dù sao chẳng qua chỉ là học viên từ bên ngoài đến, có thể moi được chút lợi ích thì tốt, người ta không cho ngươi thì ngươi cũng không thể nói gì.
Mà Bạch Phong nếu không cho mình chỗ tốt, vậy thì chính là không tận trách nhiệm của lão sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.