Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 158: Không Nỡ Rời Đi




Tô Vũ đơn giản thu thập mấy bộ y phục, mang theo mấy quyển ý chí chi văn, giắt thêm đao vào trong lưng quần, sau đó nhanh nhẹn ra khỏi cửa.
Mà ở bên ngoài, Trần Hạo cũng vừa lúc tiến tới, cậu ta toét miệng cười vui vẻ, "A Vũ, đi thôi! Cha ta đang ở dưới lầu, hôm nay ông ấy sẽ lái xe đưa chúng ta tới học phủ."
Địa điểm tập trung của các học viên là tại Nam Nguyên học phủ.
Trần Khánh Hòa xin nghỉ làm một hôm để đưa nhi tử đi, rõ ràng là cũng không nỡ rời xa cậu.
Tô Vũ cũng không nói gì, nhấc lên rương hành lý nhỏ liền muốn ra khỏi cửa.
Trần Hạo nhìn thấy hắn mang theo ít đồ như thế thì nhịn không được hỏi: "A Vũ, ngươi chỉ mang một cái rương thôi à?"
"Sao vậy, ta còn đang thấy nó vướng víu đây." Tô Vũ lắc đầu, không thèm để ý, chỉ là lúc quay đầu nhìn thoáng qua phòng ở, bỗng nhiên hắn có chút không nỡ rời đi.
Hắn đã sống ở đây mười tám năm, bây giờ lại sắp phải rời khỏi.
Đi lần này... Cũng không biết lần sau trở về là lúc nào.
Từ nhỏ hắn đã cùng phụ thân sống nương tựa lẫn nhau, mấy tháng trước phụ thân đã rời nhà ra khỏi Nam Nguyên, bây giờ chính hắn cũng sắp sửa nối bước y, trong nhà không còn nhân khí như ngày xưa, giờ phút này lộ ra vẻ tĩnh mịch vô cùng.
"A Vũ, không nỡ bỏ à?" Trần Hạo cười hì hì, thẳng thắn thừa nhận: "Ta thì ngược lại, không có chút tiếc nuối gì, chỉ ước sao ngay lập tức được tới Đại Hạ phủ. Ta nghe nói Đại Hạ phủ phồn hoa ghê gớm lắm! Khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là cửa hàng, ăn uống, đạo quán... Cái gì cũng đều nhiều hơn so với Nam Nguyên chúng ta!"
Tô Vũ trêu ghẹo đối phương: "Còn có một chuyện quan trọng nữa, bên kia không có ngươi cha cả ngày đánh ngươi, có đúng không?"
Trần Hạo ngượng ngùng, sau một khắc bỗng rầu rĩ đáp: "Cha ta mà không đánh ta thì cũng sẽ không ban thưởng tiền tiêu vặt."
"Tiện!"
Tô Vũ thật sự câm nín, chỉ muốn mở miệng mắng chết tên bằng hữu ngốc nghếch kia. Xem ra nỗi tiếc nuối lớn nhất của tên này chính là không còn cơ hội kiếm tiền ngày ngày.
Kỳ thật trong khoảng thời gian vừa qua, Trần Hạo ít nhiều cũng có tiến bộ.
Đáng tiếc, Khai Nguyên thất trọng vẫn là kém một chút, hiện tại mới chỉ là Khai Nguyên lục trọng.
Giai đoạn Khai Nguyên dù sao chỉ có thể bị động hấp thu nguyên khí, lãng phí quá nhiều, mặc dù mỗi lần Tô Vũ tụ tập nguyên khí đều kêu Trần Hạo qua hưởng ké, thế nhưng cậu ta vẫn chưa kịp mở ra khiếu huyệt thứ bảy.
Lần nữa nhìn thoáng qua căn phòng lạnh lẽo sau lưng, Tô Vũ nhẹ nhàng thở hắt ra, quay người, đóng cửa, khóa chặt lại cánh cửa gỗ nặng nề.
...
Dưới lầu.
Trần Khánh Hòa đang sôi nổi trò chuyện với mấy vị hàng xóm ở trong cùng cư xá, thấy Tô Vũ và Trần Hạo xuống lầu thì mỉm cười hỏi: "Tiểu Vũ, không mang nhiều thêm mấy bộ y phục à?"
"Không sao đâu Trần thúc, học phủ có phát đồng phục, ta đã mang mấy bộ quần áo, giặt xong mặc lại cũng được."
Tô Vũ nói xong liền chào hỏi với các vị lão nhân gia một tiếng, thăm hỏi vài câu.
Mấy vị thúc thúc, bá bá cũng đầy mặt thổn thức, Vương đại thúc ở lầu dưới nhà Tô Vũ cảm khái nói: "Thời gian trôi qua nhanh quá, mới chớp mắt đây mà hai đứa nhỏ đã chuẩn bị rời nhà đi tới cao đẳng học phủ rồi, trước kia Tiểu Vũ và Tiểu Hạo đều hệt như hai đầu củ cải, lăng xăng chạy tới chạy lui trong phố, bây giờ thì đã trưởng thành. Tiểu Vũ, nếu cha ngươi ở nhà, nói không chừng hôm nay sẽ khóc đó."
"Khẳng định, Tô Long vừa làm cha lại vừa làm mẹ, y nuôi lớn Tiểu Vũ bằng này cũng không dễ dàng gì."
Mấy người đàn ông ngươi một câu ta một câu thầm cảm khái, mà Tô Vũ đứng bên cạnh chỉ yên lặng cười cười, cũng không tiếp lời.
Hàn huyên vài câu, cuối cùng dưới sự thúc giục của Trần Khánh Hòa, Tô Vũ cùng Trần Hạo liền lên xe để kịp tới trường.
Trần Khánh Hòa một bên lái xe, một bên căn dặn: "Trên đường đi, các ngươi nhớ phải cẩn thận một chút, dã ngoại có thể xuất hiện yêu thú, hết thảy phải nghe lời Hạ đại nhân, không được tùy tiện một mình chạy loạn."
"Cha à, cha đã nói bao nhiêu lần rồi mà."
Trần Hạo hơi mất kiên nhẫn, cha cậu đúng là quá dông dài.
Trần Khánh Hòa quát: "Bớt nói nhảm, ngươi lại muốn bị đánh rồi có phải không? Trên đường đi nhớ phải nghe lời Tiểu Vũ, đi theo thành vệ quân cùng Long Võ vệ, đừng có tự ý chạy lung tung! Đến Đại Hạ phủ rồi thì cũng phải thành thật một chút cho ta, qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ tìm cơ hội đến Đại Hạ phủ nhìn ngươi."
"Cha, cha đi làm gì a, nhiều nguy hiểm lắm!" Trần Hạo vội vàng nói: "Một mình lên đường rất nguy hiểm, cha vẫn nên ở nhà đợi đi, ta có thời gian liền trở lại thăm mọi người."
"Bớt nhiều lời!" Trần Khánh Hòa mắng: "Ngươi đúng là đồ không có đầu óc. Nhớ kỹ, cách mỗi ba tháng, Nam Nguyên bên này sẽ tổ chức thành vệ quân đi đón các ngươi một lần, khi đó muốn về thì mới có thể trở về nhà! Bình thường không cho phép chạy loạn!"
"Hoặc là thăm hỏi tin tức bên phía Hạ thị thương hội bên kia, xem bọn hắn có an bài chuyến đi nào về Nam Nguyên hay không, nếu như có thì đi theo Hạ thị thương hội trở về cũng được, tuyệt đối đừng một mình tự quay về, có biết chưa?"
Trần Khánh Hòa vẫn không thể nào yên tâm nổi, tiếp tục dặn dò Trần Hạo đủ điều.
Thời đại này, nơi ngoại thành đã không còn an toàn.
Dù cho quân đoàn hằng năm đều tổ chức binh lính đi tiêu diệt rất nhiều yêu thú cũng như phản tặc, thế nhưng vẫn không ai dám vỗ ngực tự xưng nói đó bảo đảm an toàn.
Các học viên đi tới Đại Hạ phủ, nếu muốn về Nam Nguyên thăm gia đình thì chỉ có thể đi theo thành vệ quân hoặc Hạ thị thương hội. Một mình lên đường thì chẳng khác gì đi tìm đường chết.
Đương nhiên, nếu thực lực của ngươi đủ lợi hại, vậy thì không cần cố kỵ những thứ này, mấu chốt ở chỗ các học viên hầu hết đều là Khai Nguyên cảnh, quá lắm cũng chỉ là Thiên Quân sơ kỳ, nào có ai mà mạnh mẽ...
Nghe hai cha con đối thoại, trong lòng Tô Vũ mơ hồ có chút hâm mộ.
Tô Long đã ra chiến trường, bằng không hôm nay cha hắn khẳng định cũng sẽ hệt như Trần thúc, thậm chí có khi còn lải nhải dông dài hơn.
Trần Hạo vừa qua loa đáp lấy lệ với Trần Khánh Hòa, vừa lôi kéo Tô Vũ, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, đắc ý khoe thanh đao trong tay cậu.
Đây cũng là một thanh chế thức Quân Đao, Tô Vũ nhìn thoáng qua, không sai biệt lắm so với đao của hắn, có lẽ là cùng một lò đúc ra.
"A Vũ, ta cũng có binh khí nhập giai!"
Trần Hạo vui vẻ khoe, mà Trần Khánh Hòa đang ở đằng trước lái xe, nghe thấy thế liền quát: "Binh khí là để cho ngươi bình thường sử dụng, không phải dùng để lấy ra khoe khoang!"
Trần Hạo bĩu môi, ta khoe một chút thì đã làm sao?
A Vũ mua cây đao kia xong rất hiếm khi để lộ ra cho cậu thấy, khiến thời gian trước cậu thèm thuồng gần chết, thật vất vả chính mình mới có một thanh, đương nhiên phải khoe khoang cho sướng miệng rồi.
Tô Vũ chỉ cười cười, không thèm để ý tới Trần Hạo.
Hắn nhìn ra con đường bên ngoài cửa sổ, đây chính là đoạn đường quen thuộc ngày ngày tới trường. Quả thật càng nhìn lại càng có chút hoài niệm.
Rất nhanh, xe đã ngừng bánh.
Bọn họ đã đến Nam Nguyên học phủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.