Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1388: Phệ Thần Bán Hoàng




Trong cổ ốc, Cục lông nhỏ khựng lại, bị phát hiện rồi!
Hương Hương cũng quá không kính nghiệp!
Ta còn chưa bại lộ, ngươi thế mà lại làm lộ mất.
Mà giờ khắc này, bên ngoài dường như có tiếng phá phòng mở cửa, Cục lông nhỏ mở to hai mắt, thôi được rồi, không có thời gian tán gẫu cùng Liệp Thiên các, Liệp Thiên các đều là đồ đần, căn bản không có cách nào giải quyết vấn đề.
Nó mở to mắt nhìn về phía cửa lớn, hình như cửa phòng thật sự bị mở ra.
Cách cánh cửa mà Cục lông nhỏ đều cảm nhận được áp bách và mối nguy tử vong mạnh mẽ, có vẻ rất nguy hiểm.
Con mắt nó không ngừng chuyển động, chạy đi chỗ nào được bây giờ?
Còn chuyện trong phòng tử khí nồng đậm thì Cục lông nhỏ hoàn toàn không bận tâm, tử khí cũng là một loại nguyên khí nghịch chuyển. Nó không sợ nguyên khí, dĩ nhiên cũng không sợ tử khí.
Khi Cục lông nhỏ hóa thành trạng thái thần văn thì chẳng thèm e ngại những thứ này.
Nhưng hiện tại, bên ngoài dường như có thứ lợi hại hơn xuất hiện.
Làm sao bây giờ?
Cục lông nhỏ rất sốt ruột, nó đâu có muốn chết.
Nó muốn tìm Hương Hương hỗ trợ, lại không cách nào liên hệ, nghĩ nghĩ, cuối cùng nó đành phải liên hệ với Liệp Thiên các.
"Cứu mạng, tìm... tìm Tô Vũ cứu mạng... Ta đưa tiền!"
Cục lông nhỏ không gọi Hương Hương, Hương Hương không cho phép mình gọi hắn là Hương Hương, mà gọi như thế thì người ta cũng không biết.
Nó phải cầu viện, tìm Liệp Thiên các để cầu viện.
Vừa cầu viện, Cục lông nhỏ vừa kêu Đại Đại cứu mạng, Đại Đại cứu mạng... Cục lông nhà ngài sắp toi rồi nè!
...
Ngay một khắc này.
Ở một nơi trong Cổ giới.
Trên cây Thiên Nguyên cao có một Cục lông lớn đang chìm trong trầm tư.
Bỗng nhiên, trước mặt nó hiện ra một bọt nước nhỏ.
Cục lông lớn mở mắt, nó vừa mới nghĩ đến đâu rồi nhỉ, đúng rồi, nó đang nghĩ đến việc liệu có nên đi tới Nhân cảnh đón tiểu gia hỏa kia về hay không...
Bỗng nhiên nó sững sờ, ơ, tiểu gia hỏa không ở trong Nhân cảnh nữa à?
Lại xem xét hình ảnh trước mặt, đây là đâu?
Cục lông lớn trừng mắt nhìn, phán đoán một thoáng, hình như thấy được tử khí...
"Thánh thành?"
Nó thì thào một tiếng, sao tiểu gia hỏa lại chạy đến đó rồi?
Đây là tòa Thánh thành nào?
Cầu cứu sao?
Thánh thành... Thánh thành... Có cái gì đó đang tới...
Nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ có chút tràn lan, rất nhanh, bong bóng trước mặt càng ngày càng nhiều!
Cục lông lớn lại bừng tỉnh, vừa rồi nghĩ đến đâu nhỉ?
Đúng, nghĩ đến Thánh thành, tiểu gia hỏa đang ở Thánh thành, thật là xa a!
Cục lông lớn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên, thời gian bốn phía nghịch chuyển giống như về tới lúc trước, trở về quá khứ, thời gian không ngừng chuyển đổi, không ngừng đảo lộn...
Nghịch chuyển đến một ngày!
Cục lông lớn xuất hiện phía trên tòa thành cổ.
"Không phải tòa này..."
Cục lông lớn tiếp tục nghịch chuyển, Cục lông nhỏ không có ở đây, không phải cái này, nó nhớ được bản thân trước kia hẳn là đã từng đi qua.
Tiếp tục nghịch chuyển!
Rất nhanh, một tòa cổ thành hiển hiện.
Thiên Diệt!
"Chính là cái này nhỉ?"
Cục lông lớn thì thào một tiếng, bỗng nhiên nó bay vào trong thành, giờ phút này, cổ thành vẫn xem như phồn hoa, Cục lông lớn bay về hướng phủ thành chủ.
Một lát sau, nó bay đến hậu điện phủ thành chủ.
Tượng đá!
Lúc này tượng đá đã có ở đó rồi.
Tượng đá đột nhiên mở mắt nhìn về phía Cục lông lớn.
Cục lông lớn cũng nhìn tượng đá.
Liếc nhau chốc lát, tượng đá mở miệng nói: "Phệ Thần Bán Hoàng đường xa nhảy vọt thời không tới đây, có gì muốn làm sao?"
Cục lông lớn suy nghĩ một chút, "Ngươi là... thôi được rồi, các ngươi đều là một dạng, ta không biết, ta muốn làm gì nhỉ... Ta muốn..."
Cục lông lớn nghĩ hồi lâu mới nhớ ra cái gì đó, "Hài tử nhà ta ở đây... sau đó, sau đó... Có đồ vật muốn giết nó, ngươi cứu nó... Ta không muốn ra ngoài."
"Hả?"
Tượng đá mở mắt nhìn về phía Cục lông lớn, "Phệ Thần Bán Hoàng nhảy vọt thời không tới chỉ vì chuyện này?"
"Đúng vậy!"
Tượng đá im lặng, đột nhiên nhắm mắt, không nói thêm gì nữa.
Ầm ầm, hình ảnh phá toái, thời gian lại nghịch chuyển.
...
Cùng lúc đó.
Trong phủ thành chủ, tượng đá bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt dị dạng nhìn về một phương hướng, trong đầu hiện ra một đoạn kí ức xa xưa.
Tượng đá thấy thật cạn lời!
Đệch!
Vị Phệ Thần Cổ tộc kia điên rồi à?
Mẹ nó, không có chuyện gì làm tự nhiên lại nhảy vọt thời không mấy trăm năm, chỉ vì để thông báo cho ta rằng tiểu gia hỏa nhà ngươi đang gặp nguy hiểm?
Ánh mắt tượng đá rơi vào nơi nào đó, sau một khắc, thần quang bùng nổ, ầm ầm một tiếng, một vệt thần quang che trùm lên trên cánh cửa.
Ba đầu Tử Linh đang phá cửa bỗng nhiên dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía phủ thành chủ, một lát sau, ba đầu Tử Linh lựa chọn rời đi.
Mà tượng đá thì nhìn thoáng qua gian phòng, phảng phất như nhìn thấu cổ ốc, nó thấy được Cục lông nhỏ, đây không phải Phệ Thần Cổ tộc do Tô Vũ mang tới sao?
Là huyết mạch của Phệ Thần Bán Hoàng ư?
Cũng phải, Phệ Thần Cổ tộc có số lượng quá ít, không nghĩ tới lão Bán Hoàng già khú đế mà còn để lại huyết mạch, nó còn tưởng rằng là huyết mạch của Phệ Thần Cổ tộc khác cơ.
Tượng đá lại nhắm mắt, nó thấy hết sức phiền toái.
Bọn gia hỏa này thật phiền.
Phệ Thần Bán Hoàng đại khái là già thật rồi, cảm giác như trí nhớ đều đang suy yếu, một mực ở lại Phệ Thần Cổ Giới không thể rời đi, hay là không muốn rời đi?
Tượng đá thầm nghĩ về việc này.
Những phiền toái ấy phải kịp thời trừ khử.
Nó hiện tại hết sức phiền lòng, một lũ hỗn đản đều đang giày vò cái gì đâu, ta đã hóa đá mà còn không để cho ta bớt lo.
...
Một hồi cứu viện xuyên qua thời gian cứ như vậy đã hoàn thành mà không một ai biết được.
Duy chỉ có Cục lông nhỏ không cảm nhận được mối nguy nữa nên nó lại tiếp tục quấy rối Liệp Thiên các. Liệp Thiên các chỉ ước gì gia hỏa nắm giữ điểm bảng của Tô Vũ bị Tử Linh đánh chết cho rồi, thực đáng ghét!
Lúc này Tô Vũ cũng thu được tin tức mà Liệp Thiên các chuyển đạt.
Hắn hơi ngoài ý muốn, lúc bấy giờ mới nhớ tới Cục lông nhỏ.
Gặp nguy hiểm?
Sau đó hắn lại nghĩ miên man, ở cổ thành, truyền âm phù đều bị tử khí làm cho vô phương truyền âm. Liệp Thiên các lại có thể truyền tin, khó trách hệ thống tình báo của Liệp Thiên các cường hãn như vậy, chuyện trong cổ thành, người bên ngoài chưa hẳn đã biết.
Nhưng Liệp Thiên các đại khái có thể thu vào tin tức trước tiên.
"Phải ra ngoài sao?"
Tô Vũ có chút bận tâm, đi ra ngoài gặp trúng ba đầu Nhật Nguyệt Tử Linh kia liệu có lập tức bị giết?
Được rồi, hắn phải đi ra xem một chút!
Một mực ở lại đây thì cũng là ngồi chờ chết!
Chờ vạn tộc cường giả tới thì mình muốn đi đều đi không được.
Còn chuyện trên bảng danh sách, Đạo Thành đánh giết Sơn Hải lục trọng... Tô Vũ đương nhiên đoán được y giết người nào. Ngân Khải chết rồi, Đạo Thành cũng có thể phá Sơn Hải. Hắn chẳng để tâm, giết thì giết đi.
Vừa vặn, giết sạch Huyền Khải nhất tộc ở nơi này, để bọn hắn đối nghịch với mình.
Một vị Nhật Nguyệt, 6 vị Sơn Hải, hai vị thiên tài bỏ mạng, chúng đại khái phải khóc thét.
Huyền Khải giới chưa chắc đã mạnh mẽ bằng Đại Hạ phủ.
Chuyện này rất bình thường, Nhân tộc vốn không yếu, Đại Hạ phủ lại là cường phủ, nếu Đại Hạ phủ chết một vị Nhật Nguyệt sáu vị Sơn Hải thì đại khái cũng phải đau thịt. Lần trước Tô Vũ phục sát đám đơn thần văn hệ, Đại Hạ phủ còn rất đau lòng kia kìa.
Chính là hắn muốn khiến Huyền Khải tộc cũng đau lòng!
Lần sau để cho các ngươi chết càng nhiều hơn!
Tô Vũ hít sâu một hơi, tiêu hao hàng loạt Thiên Nguyên khí, hoàn toàn khôi phục hết thương thế do tử khí lưu lại, rất nhanh hắn lại nghịch chuyển nguyên khiếu, tử khí tràn lan, hắn muốn đi ra ngoài!
Còn về bảng danh sách của Cửu Huyền, hắn không mang theo mà ném bỏ lại ngay tại chỗ.
Kể cả nhẫn trữ vật của những người khác hắn cũng đều lục soát một lần, không thấy còn điểm bảng nào thì mới yên tâm, hắn không muốn bị Liệp Thiên các giám sát hành tung.
Đi ra xem tình hình thế nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.