Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1371: Thần Văn Thơm Thơm Nhất




Lúc bây giờ, Tô Vũ đang cực kỳ vui vẻ.
Còn chuyện tử khí xâm nhập vào hắn trong thời gian dài sẽ làm thụ thương thì cũng không tính là sự tình gì lớn.
Lúc này nếu hắn nguyện ý vứt bỏ Cục lông nhỏ, kỳ thật còn có thể vô thanh vô tức bỏ chạy.
Ra khỏi thành, đại khái tất cả mọi người sẽ chấn động!
Chờ một ngày nào đó phá vỡ phòng lại không phát hiện Tô Vũ mà chỉ phát hiện một Cục lông nhỏ, có lẽ Cục lông đã chết... sau lại dẫn tới một vị Bán Hoàng, đây cũng có thể nói là lựa chọn tốt nhất.
Thế nhưng Tô Vũ không định làm vậy.
Hắn làm tất cả những chuyện này không phải là vì muốn bỏ trốn!
"Thoải mái quá!"
Không để mắt đến đau đớn do tử khí xâm nhập, miễn không chết là được, người sống giả người chết, nhiều ít gì cũng phải đánh đổi một số thứ.
Giờ khắc này, Tô Vũ quay đầu nhìn về phía căn phòng ở hướng đối diện.
Bởi vì Đạo Thành đã giết một con Tử Linh, trước phòng của họ cũng có vài đầu Tử Linh.
Tô Vũ thoáng biến mất, hắn không xoay quanh phòng của Cục lông nhỏ nữa, cấp tốc du đãng bên đường, hắn có kỹ năng độn thuật, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên tan biến, như vật mới mang đến cảm giác hệt như Tử Linh.
Phòng của Đạo Thành lại có thể mở cửa.
Lá gan rất lớn!
Tử Linh sẽ bị lực lượng vô hình ngăn cản nhưng người thì không!
Chính mình bất chợt giết vào... Bọn gia hỏa này đều không có chỗ chạy, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là mình có thể giết bọn hắn.
Thật vất vả mới ẩn giấu được một lần, Tô Vũ không muốn bại lộ quá nhanh.
Dựa theo thời gian, những người này sẽ có kẻ nên ra khỏi thành!
Kì hạn ba ngày đã sắp đến!
Dù sao cũng phải có người rời đi, có người lưu lại giám sát hắn, người nào sẽ rời đi nhỉ?
Có lẽ Thành Khải và Đạo Thành sẽ không đi!
Khả năng cao là Cửu Huyền, Ngân Khải và...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Vũ chợt bị thu hút bởi tấm vẽ chân dung chưa hoàn chỉnh của Phần Khải ở trên vách cửa... Tô Vũ nhìn lướt qua thì líu lưỡi, đây là định chuyển đổi thành cư dân cổ thành rồi sao?
Hẳn là còn chưa tới thời gian nhỉ?
Vậy tối nay tên này sẽ còn ném ra ngoài thêm một viên ngọc phù?
Ta nhặt ngọc phù của ngươi, có phải là ngươi không thể chuyển đổi thành công... Sau đó, ngươi cứ tưởng rằng mình thành công rồi, thế là lại tự hại chết bản thân?
Ý nghĩ này đã có từ trước khi Tô Vũ thấy con nai kia, chẳng qua là lần này càng thêm rõ ràng mà thôi.
Phần Khải... Có lẽ hắn có thể thử khiến cho tên này tự bị bản thân hại chết xem sao!
Lúc này, Tô Vũ mới thật sự có cảm giác trời cao mặc chim bay thoải mái, ta không cần người khác cứu ta, chính ta sẽ tự cứu mình!
Ta không chỉ không cần người khác cứu mà ta còn muốn giết sạch mấy tên khốn kiếp này!
Dám vây giết Tô Vũ ta, vậy thì phải trả giá đắt.
Chính diện đánh giết thì dĩ nhiên là hắn không giết được Thành Khải, nhưng nếu một con Tử Linh nhỏ yếu bỗng nhiên tập kích gã thì sao?
Có hi vọng chứ?
Dưới tình huống Sơn Hải cửu trọng không đề phòng thì Sơn Hải tam trọng có thể tung một đao chém chết được không?
Rất khó nói!
Dưới tình huống thông thường, Sơn Hải cửu trọng khẳng định vẫn sẽ có cảm giác nguy hiểm, có lẽ là cần phải dùng thần văn chữ “Tĩnh” che giấu loại cảm giác này của gã.
Đại Chu vương... Không phải người tốt!
Tô Vũ bỗng nhiên dâng lên ý niệm này.
Thần văn chữ “Tĩnh” đến từ ông ta còn đáng sợ hơn cả chữ “Âm”. Đây quả thực là thần văn dùng cho tập kích tốt nhất, che giấu năng lực cảm ứng phát giác mối nguy của cường giả, thần văn này thật đáng sợ!
Thứ này càng trâu, càng đáng sợ hơn ẩn thân hay độn thuật.
Đây cũng là nguyên nhân mà Thần Văn sư đáng sợ hơn nhiều so với Chiến giả.
...
Tô Vũ hóa thân thành Tử Linh, du đãng trên đường phố, sắc trời đã dần dần tối xuống.
Rất nhanh sẽ đến ngày thứ ba Tô Vũ vào thành.
Hắn du tẩu khắp nơi nên thấy được rất nhiều người.
Thấy được An Mân Thiên, được lắm, muốn giết!
Thấy được Thiên Đạc, tốt, vô cùng muốn giết!
Thấy được Tần Phóng,... thôi được rồi, tên này không thể giết, nhưng sao hắn lại mò tới đây?
Tô Vũ chưa kịp xem tình báo mà Liệp Thiên các cung cấp, ban nãy kích động với phát hiện chuyển đổi nguyên khí quá nên hắn đã để lại hết cho Cục lông nhỏ rồi, tên kia cứ lo vui vẻ trò chuyện tâm sự với Liệp Thiên các đi. Tô Vũ đã dạy cho nó làm sao để nói chuyện phiếm, nhàn rỗi không có việc gì mà.
Chia ra mỗi người một việc là được, tránh cho nó ở một mình quá buồn chán.
...
Cùng lúc đó.
Tại Liệp Thiên các.
Người đeo mặt nạ sắp sụp đổ mất, bởi vì phía trên điểm bảng liên tục xuất hiện mấy hàng chữ vô cùng khó hiểu.
"Hỏi một chút nè, làm sao có thể ăn được thần văn thơm nhất?"
"..."
"Trả lời đi, làm sao mới có thể ăn no được?"
"..."
"Mau trả lời ta, ta có thể mua một thần văn rất thơm, rất thơm không?"
"..."
Người đeo mặt nạ vô lực nhìn về phía trưởng lão, "Trưởng lão, có phải Tô Vũ điên rồi hay không?"
Hắn tìm mình để mua thần văn thơm thơm!
Ngươi chết luôn đi!
Cái tên này có bị bệnh không thế, thần văn nào là thần văn thơm với chẳng không thơm cơ chứ?
Ta làm sao mà biết!
Thần văn chỉ có đẳng cấp, đặc tính, chẳng lẽ thần văn còn có loại thơm ngọt hay thối hoắc à, cái này ta thật không biết đáp lại kiểu gì.
Vô Diện trưởng lão trầm mặc một hồi mới mở miệng đáp: "Hỏi loại vấn đề nhàm chán này thì cứ kệ hắn, hắn điên rồi, chắc là do áp lực quá lớn!"
Đồ điên!
Có bệnh!
Thơm con mẹ ngươi á!
...
Bên trong tòa thành cổ.
Tô Vũ giờ phút này vừa du đãng vừa đau đầu xoắn xuýt.
Xoắn xuýt chuyện gì?
Xoắn xuýt chính là sau khi hắn giết người xong, thứ hạng trên bảng danh sách lại tiếp tục tăng lên, vậy thì chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này, lập tức nói cho người ta biết kẻ vừa giết người là mình hay sao?
Đến lúc đó, hắn liền bại lộ.
"Tận lực chọn giết kẻ yếu trước!"
Tô Vũ du đãng ở trong thành, cũng không nóng nảy, từ từ đến cũng tốt.
Tranh thủ diệt trừ một vài gia hỏa nơi đây!
Thân phận của Tử Linh tương đối an toàn, dù sao cũng không có mấy người dám dò xét Tử Linh, tự tìm phiền toái cho chính mình.
Giờ phút này, sắc trời lần nữa ảm đạm xuống.
Thoáng chốc đã đến ngày thứ ba kể từ khi Tô Vũ vào thành.
Tô Vũ tiếp tục du đãng khắp nơi, muốn dò la một chút xem trong cổ thành còn có kẻ địch của mình, chẳng hạn như gia hỏa Tiên tộc hay Huyền Khải tộc nào không.
Mấy ngày nay, thành nội giới nghiêm.
Thiên Hà Thành chủ đã ban lệnh cảnh cáo những cư dân và kẻ ngoại lai nơi đây, không có việc gì thì đừng tùy tiện đi ra ngoài, thế nên hiện tại kẻ dám lang thang bên ngoài đều không phải là người tốt.
Du đãng hồi lâu, cuối cùng Tô Vũ bắt gặp được một kẻ không tính là người quen.
Ma Nhĩ Ba!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.