Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 105: Bài Thi Thứ Ba




Trên lầu.
Tô Vũ đã nghe năm lần, triệt để chép lại hoàn chỉnh bản công pháp này.
Giống như hắn cũng có vài học viên, người không nhiều lắm, tính gom vào một chỗ cũng chưa tới 10 người.
Trong trường thi số 5, 660 học viên, đến bây giờ hoàn chỉnh lặng yên viết ra đại khái chỉ vài người như thế, giám thị Lão Tạ có chút thất vọng, bất quá cũng không tính ngoài ý muốn, điều duy nhất khiến cho người ta có chút bất ngờ đại khái là một số học viên ngũ trọng lục trọng của Đại Hạ phủ đến bây giờ còn chưa thể viết ra.
Lão Tạ tuyệt đối không bận tâm học viên khác còn đang lắng nghe, mở miệng nói: "Những ai đã viết hết, nguyện ý tham gia khảo hạch Khai Nguyên ngũ trọng trở lên thì đi theo ta!"
Ông vừa dứt lời, mấy người Tô Vũ đã lục tục đứng dậy.
Điều này khiến cho mấy học viên bên cạnh phát hoảng, có vài người vừa mới đi từ bên ngoài vào, kết quả người ta đều đã bỏ đi khảo hạch tầng cao hơn rồi.
Tiếp tục ở đây nghe, hay là đi tham gia sát hạch ngũ trọng trở lên?
Nếu lại giống như bây giờ, lại làm trễ nãi vòng sát hạch tiếp theo thì phải làm sao?
"Phân phối thời gian, tinh lực cùng thể lực hợp lý..."
Có vài người lóe lên lời dặn dò của giám khảo trước đó, vài học viên khẽ cắn răng, không do dự nữa, nhanh chóng đứng dậy đi tham gia khảo hạch ngũ trọng trở lên!
Thính lực sát hạch, 60 điểm.
Nếu ở đây tiếp tục nghe thì sẽ chậm trễ thật lâu, vẫn nên đi tranh thủ những điểm khác, đối với một số học viên ngũ trọng trở lên mà nói, đây là chọn lựa hết sức khó khăn.
Nghe thời gian lâu, bọn họ đầu váng mắt hoa, nếu tiếp tục như thế, sát hạch phía sau có khả năng chẳng thể kiếm điểm, tổn thất ấy sẽ quá lớn.
Khai Nguyên thất trọng, nếu qua cửa thì một trọng chính là 50 điểm, có thể bù cho điểm bị mất trước đó.
Phía trước Lão Tạ đi đầu dẫn đường, trên mặt lộ ra một nụ cười ẩn ý.
Lấy hay bỏ, có đôi khi chọn lựa rất khó.
Cao đẳng học phủ sát hạch cũng không phải là đơn thuần xem thực lực, xem thiên phú, còn có cả những cái khác.
Quyết đoán, sức phán đoán, cân nhắc trong cái được và mất... Đây đều thứ các học viên trẻ tuổi phải tự mình nắm bắt, nếu đơn thuần xem thực lực thì đâu cần đến sát hạch, dứt khoát so xem ai cảnh giới cao thì người đó thắng là được rồi.
Cảnh giới cao hiển nhiên cũng có thể chiếm tiện nghi ở đây, nếu mấy ải trước vượt qua hoàn mỹ thì Khai Nguyên tam trọng thi đậu Chiến Tranh học phủ cũng không phải là không được.
"Nam Nguyên vẫn hơi yếu một chút, nếu học viên tứ trọng ngũ trọng nhiều hơn một chút, vậy lần này người Đại Hạ phủ tới cuối cùng chỉ sợ còn không bằng Nam Nguyên."
Lão Tạ nghĩ đến chuyện này nhưng cũng chưa quên quan tâm vài học viên xuất sắc mà lúc trước y đã nhắm tới.
Tô Vũ biểu hiện cũng không tệ, ải thứ nhất đổi một lần bèn cấp tốc có quyết định, 8 môn sát hạch đều qua nên được 80 điểm, có lẽ lần này sẽ có điểm số cao nhất toàn trường.
"Ta thật sự chờ mong điểm sát hạch chung cuộc của tiểu tử đó, có thể sánh với mấy thiên tài ở Đại Hạ phủ hay không..."
Toàn phủ thống nhất sát hạch, nội dung và quá trình như nhau, điểm số ra sẽ công bằng như nhau, Tô Vũ có thể kiểm tra nhiều hay ít điểm thì chẳng liên quan gì tới việc hắn có phải người Nam Nguyên hay không.
Lão Tạ thật sự có chút chờ mong kết quả, Nam Nguyên đại khái chỉ có Tô Vũ đủ sức so sánh với thiên tài của Đại Hạ phủ, những người khác thì không cần thiết, đơn thuần là chênh lệch cảnh giới rất lớn, kiến thức cơ bản tự nhiên cũng sẽ có khoảng cách.
...
Khai Nguyên lục trọng và thất trọng, mở ra khiếu huyệt trên mắt.
Học viên Nam Nguyên mở khiếu mắt hầu như là không có, trước mắt ngoài Tô Vũ thì không thấy ai khác, ở trường thi số 5 đi theo Lão Tạ ngoại trừ Tô Vũ thì cơ hồ đều là người của Đại Hạ phủ.
Giờ phút này, bốn phía Tô Vũ đều là người tới từ Đại Hạ phủ.
Tô Vũ kỳ thật có chút hiếu kỳ, vừa khéo hắn nhìn thấy học viên đã đổi đề với hắn ban sáng, bèn thấp giọng dò hỏi: "Khai Nguyên lục trọng thất trọng của Đại Hạ phủ chẳng lẽ đều không có cách nào thi đậu sao?"
Hình như hơi khoa trương quá rồi?
Lục trọng thất trọng dù cho ở Đại Hạ phủ thì xác suất thi đậu cũng rất lớn chứ?
Nam sinh bị hỏi ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ Lão Tạ bên kia, thấy y không quay đầu bèn nhỏ giọng đáp: "Lục trọng thất trọng ở Đại Hạ phủ không tính hàng đầu, bất quá cũng xem như trung đẳng, xác suất đậu không nhỏ, bất quá cảnh giới không phải điểm duy nhất."
Nam sinh nhỏ giọng giải thích: "Đợi chút nữa ngoại trừ sát hạch cảnh giới cơ sở thì còn sát hạch chuyên sâu, ngươi biết không?"
"Ừm, ngự thú, xạ kích, hai môn sát hạch mỗi năm nhất định đều phải kiểm tra."
Tô Vũ gật đầu, bất quá vẫn nghi hoặc như cũ, "Cái này liên quan gì với chuyện ở hay không ở Nam Nguyên sao?"
"Đương nhiên là có quan hệ!" Nam sinh thở dài đáp, "Ngự thú và xạ kích cũng là mục thêm điểm, ở Đại Hạ phủ người tinh thông quá nhiều, chúng ta đi thi khẳng định xếp cuối, chẳng thể thêm điểm, dưới tình huống bình thường, xếp hạng phía trên mới có điểm cộng."
"Tại Đại Hạ phủ, những Khai Nguyên bát cửu trọng đều chiếm hàng đầu, chúng ta liền không có hy vọng. Đến Nam Nguyên... Nam Nguyên tuy nhỏ, nhưng ngươi biểu hiện tốt một chút, sẽ dễ thêm điểm hơn."
Tô Vũ khẽ gật đầu, bất quá lại hỏi một câu, "200 điểm trở lên cơ hồ là chắc suất, điểm kiểm tra dù nhiều nhưng ngoại trừ đứng thứ nhất thì xếp thứ hạng khác có gì đặc biệt à?"
"Xem ra ngươi không hiểu mấy chuyện này rồi!" Nam sinh lắc đầu, "Nếu ngươi đã đi theo, vậy nói rõ ngươi đã là Khai Nguyên ngũ trọng trở lên, ngươi phải biết 200 điểm là có thể vào Chiến Tranh học phủ, nhưng vào thì cũng có phân biệt đẳng cấp. Các đại học phủ sẽ chia học viên ra làm chín cấp!"
"Hạ hạ, hạ trung, hạ thượng... Mãi cho đến ưu tú nhất!"
Nam sinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hạ đẳng sinh ở trong học phủ có đãi ngộ kém nhất, không có lão sư chuyên chỉ đạo, vào học rồi kỳ thật cũng rất khó khăn, chỉ treo được cái danh học viên Chiến Tranh học phủmà thôi. Tối thiểu phải đạt tới trung đẳng sinh mới có cơ hội tiếp xúc nhiều thứ hơn."
"Dưới 300 điểm đều là hạ đẳng sinh!"
"Cho nên nhất định phải kiểm tra từ 300 điểm trở lên mới tính là chân chính tiến vào Chiến Tranh học phủ."
Nam sinh đồng tình nhìn thoáng qua Tô Vũ, nói: "Chiến Tranh học phủ ngoại trừ khóa văn hóa, sát hạch cảnh giới thì quan trọng nhất chính là sát hạch thực tiễn, thêm điểm cũng rất nhiều, sát hạch thực tiễn được thêm điểm không khác lắm so với Văn Minh học phủ sát hạch thần văn."
"Cho nên chúng ta mới đến Nam Nguyên, hy vọng có thể kiểm tra khá hơn một chút, xếp hạng cao hơn một chút, nhiều ít gì có thể thêm điểm, tại Đại Hạ phủ, người như chúng ta cơ hồ không có hi vọng thêm điểm."
Tô Vũ hiểu rõ, khẽ gật đầu, lại nhìn lướt qua nữ sinh phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Lục trọng thất trọng cạnh tranh có áp lực lớn, thế bát trọng thì sao? Bát trọng trở lên nên tính là thiên tài rồi, làm sao cũng tới bên này?"
Hắn có thể cảm nhận được, nữ sinh phía trước có nguyên khí hội tụ chung quanh, điều này đại biểu rằng đối phương tối thiểu đã là Khai Nguyên bát trọng.
"Bát trọng?" Nam sinh này cũng không phải là muốn thi vào Văn Minh học phủ nên không biết rõ về Ngô Lam, theo ánh mắt Tô Vũ nhìn qua, chần chờ đáp: "Ta không rõ lắm, chẳng lẽ là vì muốn giành hạng nhất Nam Nguyên? Khai Nguyên bát trọng tại Đại Hạ phủ cũng là thiên tài, có lẽ nàng ta chỉ có cảnh giới, phương diện khác rất kém cỏi, cho nên mới tới Nam Nguyên cầu an ổn."
Tô Vũ cũng không hỏi nữa, giờ phút này, mọi người đã đến một chỗ trường thi khác.
...
Lão Tạ nhìn các học viên đi theo sau mình, bình tĩnh thông báo: "Lục trọng và thất trọng sát hạch tổng cộng 80 điểm, cơ sở sát hạch rất đơn giản, tay mắt lanh lẹ là được! Trong phòng này, chút nữa sẽ bắn 100 viên cầu, trong đó 80 viên màu đỏ, 20 viên màu trắng."
"Bắt được một viên màu đỏ tính một điểm, bắt một viên màu trắng trừ một điểm, các ngươi cần dùng tốc độ nhanh nhất để đón, nếu không cách nào kịp thời nhận biết thì cứ bắt hết toàn bộ, nhiều ít gì cũng có thể đạt được 60 điểm, miễn cho bỏ qua hàng loạt viên màu đỏ."
Trước mắt tổng cộng có 5 căn phòng nhỏ.
Người tới cũng chỉ khoảng 10 học viên, hai lượt sát hạch là xong.
Lão Tạ bổ sung: "Thời gian bắn ra rất ngắn, hai phút đồng hồ mà thôi, khoảng cách một giây bắn một viên! Nhắc nhở lần nữa, phân phối thể lực cùng tinh lực hợp lý, các ngươi phải biết, có đôi khi từ bỏ còn khó hơn cả kiên trì! Nếu như các ngươi tiêu hao quá nhiều thể lực ở đây, ta lo lắng các ngươi sẽ không tiếp tục sát hạch được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.