Vấn Tiên

Chương 52: Gọi ta là Lục Văn




“Mười lăm vạn!” Lục Văn vẫn giữ thái độ bình thản, dùng ngữ điệu đều đều nâng giá.
Đến lúc này thì ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, bao gồm cả người chủ trì Đoàn Minh Nhật lẫn thiếu nữ đang so kè giá cả với hắn đều hướng về phía Lục Văn.
Sự tò mò trong những đôi mắt kia không chỉ đơn thuần vì Lục Văn, thân là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ lại ra giá cao, vì thực ra ở phường thị của tông môn cỡ siêu cấp như Băng Vân Tông thì việc này không hiếm. Lý do chính yếu khiến mọi người tò mò là tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nhỏ nhoi kia mua bộ phi kiếm này làm gì? Nếu thực sự một kẻ chỉ mang tu vi cỡ đó mà sử dụng được bộ phi kiếm này thì hẳn nhiên kẻ đó có thần thức không hề tầm thường nếu không muốn nói là vượt xa tu sĩ cùng cấp.
“Mười bảy vạn! Vị đạo hữu này, vật kia thực sự rất phù hợp với tiểu nữ, xin hãy nhường, sau này có dịp nhất định sẽ báo đáp.”
Thiếu nữ kia sau một thoáng thất thần liền cắn cắn môi đoạn lại tiếp tục nâng giá đồng thời đánh mắt sang nhìn Lục Văn rồi hạ giọng đề nghị.
“Hai mươi vạn! Rất tiếc thứ này tại hạ cũng rất cần!” Lục Văn bất chấp việc có thể gây sự chú ý cho mọi người, cũng chẳng buồn quan tâm đến lời của thiếu nữ xinh đẹp kia, quyết tâm nâng giá đoạt lấy bộ phi kiếm này.
Lời hắn vừa dứt, cả đại sảnh liền im phăng phắc, thiếu nữ bên kia cũng không có nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, chẳng biết là đang suy nghĩ gì.
Sau một chốc không có ai lên tiếng, chủ trì họ Đoàn liền liếc nhìn Lục Văn một cái rồi cao giọng nói: “Nếu như không có ai ra giá cao hơn, bộ phi kiếm này sẽ thuộc về …”
“Hãy khoan. Xin Đoàn huynh xem qua thứ này đã!” Đúng vào lúc Đoàn Minh Nhật định tuyên bố chủ nhân mới của bộ phi kiếm là Lục Văn thì ở rìa đại sảnh, chỗ truyền tống trận bỗng có một quầng sáng xanh bừng lên đoạn một nam tử dáng khôi vĩ, tuổi chừng khoảng trên dưới ba mươi, tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ xuất hiện, nhanh chóng cắt ngang lời y.
Nói đoạn, nam tử kia nhanh chóng rảo bước đi phía đài cao ở giữa đại sảnh.
Vừa nhìn thấy nam tử kia, Đoàn Minh Nhật lại có vẻ như không dám có chút thất lễ, vội vàng tung mình đáp xuống đoạn nhanh chóng bước tới nghênh đón.
“Điền…Điền huynh đệ, có việc gì sao?” Đoàn Minh Nhật vừa rảo bước tới chắp tay nghênh đón, vừa cung kính hỏi.
Nam tử khôi vĩ họ Điền mỉm cười, môi hơi mấp máy như dùng Truyền âm thuật nói gì với y.
Đoàn Minh Nhật nghe xong thì thoáng sững lại rồi rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, xoay người hướng sáng phía Lục Văn, áy náy nói: “Vị đạo hữu này, Đoàn mỗ thành thực cáo lỗi, vị tiền bối sở hữu bộ phi kiếm này đột nhiên không muốn bán mà để lại cho hậu bố của ngài ấy. Việc này, aizz, như vậy đi. Đạo hữu nếu còn muốn mua món gì khác, xin cứ tự nhiên nói, nếu Đoàn mỗ có thì có thể tặng hoặc để lại với giá rất tốt cho đạo hữu.”
Lục Văn có chút bất ngờ, việc người tông phái lớn đổi ý ở một hội đấu giá là tối kỵ, điều này chẳng biết có đúng như Đoàn Minh Nhật giải thích không, có điều hắn dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận. Thoáng nghĩ ngợi một chút, Lục Văn bình thản đáp: “Đoàn huynh đã nói vậy hẳn có chỗ khó xử, như vậy đi, tại hạ đang muốn tìm đan phương dành cho Trúc Cơ kỳ, không biết đạo huynh có không?”
“Cái này… Ừm, dễ nói. Ta tặng huynh đệ một cuốn. Mời nhận.” Sau một thoáng suy nghĩ rất mau, Đoàn Minh Nhật mỉm cười, thoải mái đáp đồng thời lấy một tấm thẻ ngọc từ trong túi trữ vật ra, đoạn phất tay đưa nó về chỗ Lục Văn.
Hành động trông rất phóng khoáng này khiến vài người trong phiên đấu giá có chút bất ngờ nhưng rất nhanh họ cũng coi nó là bình thường, bởi dù sao Đoàn Minh Nhật cũng là người của tông phái lớn, cho đi một đan phương để giữ uy tín thì cũng chẳng hại gì.
Lục Văn cũng có chung suy nghĩ này nên không ngần ngại, thoải mái tiếp lấy tấm thẻ ngọc rồi bỏ vào túi trữ vật chờ về khách điếm sẽ xem sau.
Theo biến cố nho nhỏ này, phiên đấu giá cũng mau chóng kết thúc, mọi người tản ra mỗi người mỗi ngả.
Trở về khách điếm rồi, việc đầu tiên Lục Văn làm là mang tấm thẻ ngọc kia ra, thoáng xem xét một chút rồi áp nó lên trán, dùng thần thức xem nội dung bên trong. Theo từng dòng nội dung trong đó, sắc mặt hắn biến đổi rất đặc sắc, từ chờ mong sang ngạc nhiên rồi chuyển thành tức giận.
“Không lẽ ta gọi mười tám đời tổ tông nhà người lên ân cần thăm hỏi một lượt, tên khốn lươn lẹo.”
Lý do khiến hắn tức giận không phải vì nội dung trong tấm thẻ không đúng, mà là nó quá đúng. Đây thực sự là đan phương chế một loại đan dược tên Trấn Hải đan, dùng được cho cả Trúc Cơ kỳ lẫn Kim Đan sơ kỳ, tác dụng cũng rất mạnh, ngoài việc cung cấp linh khí hỗ trợ tu hành thì còn có tác dùng gia cường kinh mạch, khốn nỗi nguyên liệu nếu không phải hàng hiếm thì cũng là tuyệt tích từ lâu. Hoàn toàn là thứ gân gà, có cũng như không.
Cau có một lúc, Lục Văn nén cảm giác như bị lừa xuống, bình tâm mà suy nghĩ thì cũng khó trách Đoàn Minh Nhật bởi đan phương dù là cấp thấp thì cũng là thứ tông phái không dễ gì nhả ra ngoài. Nếu nhả ra miễn phí một cách tự nguyện cho người lạ thì nên tự hiểu rằng thứ đó vốn là đồ bỏ.
Thông suốt rồi, hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ tới nhiệm vụ của bản thân lần này. Bát Túc lộc mà hắn đi săn lần này khá giống Tinh Linh Yêu Hầu khi xưa, đều là những con thú phòng ngự yếu, công kích kém nhưng tốc độ di chuyển thì cực nhanh, khứu giác mẫn cảm lại sợ chết hơn thỏ. Nếu vây khốn được thì không khó để khống chế nên Lục Văn mới nhận nhiệm vụ này bởi hắn tự tin vào trận pháp của mình.
Có điều sau khi suy nghĩ nghĩ lại, Lục Văn đành phải loại bỏ cách dùng Dụ Yêu Thảo để thu hút con thú kia. Dụ Yêu Thảo lần trước đã kéo cả Song Sí Ngô Công tới, lần này ở Thương Lâm yêu thú cũng không chỉ có cấp hai, ai biết sẽ là thứ gì, thậm chí cả kẻ đồng đạo nữa thì hỏng bét.
“Không lẽ phải chạy đi rình mò? Quá hên xui, ể, không phải mình còn thứ này sao, thử một chút xem sao.” Nghĩ ngợi một hồi, Lục Văn bỗng bừng tỉnh đoạn móc cái yếm nhỏ màu đỏ từ trong ngực áo ra rồi truyền linh lực vào nó hòng xem nó có hóa lớn như cái hộp kia không.
Đáng tiếc đời không như mộng, cái yếm vẫn hình thức cũ chẳng hề có chút thay đổi.
“Đồ gia truyền, màu đỏ, coi nào coi nào.” Lục Văn không từ bỏ, đưa một ngón tay lên miệng cắn một cái rồi nhỏ một giọt máu lên yếm.
“Thiếu…chủ, ự, người…còn…sống. Lục gia… còn hy vọng!” Giọt máu vừa rơi lên chiếc yếm, tức thì một giọng nam già nua yếu ớt như sắp đứt hơi vang lên khiến Lục Văn thiếu điều ngã lăn ra đất.
“Ngươi…người là ai? Khoan đã, thiếu chủ, Lục thị? Ngươi biết về gia đình ta? Nói mau, cha mẹ ta là ai, giờ ở đâu?” Mất một khắc thất thần, Lục Văn vừa chỉ cái bóng mờ ảo tới độ khó phân biệt ngũ quan đồng thời xâu chuỗi những lời đứt đoạn kia lại rồi kích động hỏi dồn.
“Thiếu chủ, ta chỉ là một tàn hồn…lâu quá rồi. Thiếu chủ đừng để lộ thứ này ra ngoài, hãy cẩn trọng, đừng dễ dàng nói mình họ Lục…Lão gia…” Cái bóng kia dường như rất cố gắng muốn thêm điều gì đó nhưng có lẽ vì là tàn hồn lại quá lâu ở trong tấm yếm nên sức cùng lực kiệt, nói nửa chừng thì tan biến vào hư vô.
“Người còn chưa nói xong, cha ta làm sao!!! Đừng có đi!” Lục Văn vừa gào lên kích động vừa nhào tới chỗ cái bóng như muốn níu kéo nhưng thứ hắn chộp được chỉ là không khí.
Lục Văn như chết lặng, hắn cứ ngỡ cái thứ mong manh mới xuất hiện bất ngờ kia sẽ cho hắn biết thêm chút gì đó về gia đình hắn nhưng nó, à lão ấy lại biến tan nhanh như cơn gió. Ông trời cũng thật biết trêu đùa kẻ cô độc.
Mất một lúc khá lâu sau, Lục Văn mới định thần trở lại ghi nhớ kỹ những mới lão giả kia mới nói. Hắn tự phán đoán rằng tàn hồn đó rất có thể là nô bộc của gia đình hắn trước khi xảy ra một biến cố khiến thân phận hiện tại của hắn nếu để một thế lực nào đó biết được sẽ trở thành hiểm họa cho bản thân. Điều này giúp hắn càng vừa mông lung vừa quyết tâm.
“Ta tên Lục Văn, là cha mẹ ta đặt, các ngươi sẽ phải gọi ta bằng cái tên đó!!!” Hắn gằn giọng tự nói.

“Hàn tiền bối, đây là bản đồ sơ bộ Thương Lâm, có đánh dấu sẵn những địa điểm hay có yêu thú xuất hiện bao gồm lưu ý chủng loại. Chúc tiền bối thượng lộ bình an.” Một tạp dịch của cửa tiệm tạp hóa bên con lộ lớn đưa tấm bản đồ cho vị khách trẻ tuổi đồng thời không quên giải thích.
“Đa tạ!” Vị khách trẻ tuổi nhận tấm bản đồ, đưa mắt nhìn qua một lượt rồi lạnh nhạt nói một tiếng cáo từ rời cửa hàng.
Vị khách trẻ tuổi này là người mới tự mình nói rằng bắt kẻ khác phải gọi mình là Lục Văn. Nhiệt huyết nhất thời có thể khiến Lục Văn thêm quyết tâm nhưng không lấn át sự cẩn thận của hắn.
Tay sờ nhẹ lên túi trữ vật nơi có sẵn một gốc Dụ Yêu Thảo hỏa hầu tám trăm năm, Lục Văn mỉm cười sải bước về phía cổng bắc phường thị rồi rất mau mất bóng…
….
“Sao chưa thấy gì ta? Đã một ngày rồi.” Từ một cành cây cổ thụ cao chừng ba mươi trượng có tiếng nói nhỏ vang lên, kỳ lạ là ở cành cây đó trông chẳng thấy ai.
Ở chỗ cách cây cổ thụ chừng hơn năm mươi trượng, trên một thảm cỏ xen lẫn vài bụi cây nhỏ là một gốc Dụ Yêu Thảo đã tỏa mùi tanh nồng đặc trưng. Ở quanh đó nếu là cao thủ tầm mắt tốt sẽ thấy có vài điểm sáng mờ mờ rất khó nhận ra thỉnh thoảng lại chớp động.
Cứ thế lại qua hai canh giờ nữa, cành cây kia chợt có chút rung động kèm giọng nói vang lên pha chút hưng phấn: “Cuối cùng cũng tới rồi!”
Ở phía bãi cỏ phía xa xa, hai con thú một đực, một cái có cái đầu như ngựa một sừng, dưới bụng mỗi con có tới tám chân, cũng chính là Bát Túc Lộc đang cố nên kích động từ hai hướng khác nhau thận trọng dò dẫm tiến về phía Dụ Yêu Thảo.
Càng tới gần chúng càng như phát cuồng, cuối cùng chẳng còn kiêng dè gì nữa mà lao như gió về phía gốc linh thảo.
Phừng! Chỗ bãi cỏ một cái lồng tám cạnh mờ mờ như có như không bỗng xuất hiện bao kín cả hai con yêu thú.
Vèo! Sau một khắc, từ trên cành của cây cổ thụ, một làn gió bay vụt về phía trận pháp bay nhanh về phía bãi cỏ. Làn gió đó đó khi tới cách chỗ cái lồng kia hơn trượng thì dừng lại rồi một thanh niên dần dần xuất hiện như từ hư vô chui ra.
Nói từ hư vô chui ra bởi trước đó hắn hoàn toàn vô hình, lúc tới mới lộ dần cái đầu, cuối cùng hiện rõ chính là Lục Văn, có khác là sau lưng hắn vận một áo choàng bào màu đỏ rất quen mắt.
Không một khắc chậm trễ, Lục Văn vỗ túi trữ vật tề xuất cả bốn thanh phi kiếm đoạn miệng lẩm nhẩm chú ngữ tối nghĩa đồng thời hai tay liên tục đánh pháp quyết hóa lớn bốn thanh phi kiếm, điều khiển chúng lao vào trong trận pháp tấn công hai con yêu thú.
Bát Túc Lộc có sừng là nguyên liệu chế đan rất tốt, may mắn cho Lục Văn, hai con yêu thú này mới trưởng thành nên sừng con non, giá trị lại càng cao.
Nói ra cũng tội nghiệp hai con yêu thú, nếu không bị vây bởi trận pháp bày sẵn của Lục Văn thì chúng dư sức cho hắn chạy mấy ngày cũng không kịp, chỉ tiếc giờ ưu thế tốc độ của chúng hoàn toàn vô nghĩa.
Chỉ mất chưa tới một khắc, bốn thanh phi kiếm theo cách Lục Văn vận dụng Vô Cực kiếm quyết dễ dàng xử lý cả hai.
Lục Văn mỉm cười thu tay cất bốn thanh phi kiếm vào túi trữ vật đồng thời đánh mấy pháp quyết giải trận pháp rồi toan cất bước tới thu dọn xác hai con yêu thú thì điều hắn không mong muốn nhất xuất hiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.