Vấn Tiên

Chương 41: Trận chiến trong sơn cốc




Lục Văn ở ngoài trận vẫn không ngừng rót thêm linh lực vào Định Thần Tác, hắn không có muốn có chút sơ sót, nhanh chóng diệt sát con khỉ này.
Bên trong trận, con khỉ nhỏ bị Định Thần Tác xiết cho đau đớn khắp người, tiếng kêu chi chi đã nhỏ đi lại đứt quãng nhưng vẻ hung hăng trong ánh mắt vẫn không thay đổi.
Xiết thêm nửa khắc nữa, cảm nhận được khí tức của con khỉ đã suy yếu đi không ít, vẻ hung hăng của nó cũng đã bị cơn đau làm tan mất, thay vào đó là vẻ thống khổ, Lục Văn dứt khoát thu lại Định Thần Tác, lấy ra Trấn Sơn Tháp, quyết định ra một kích quyết định diệt sát nó.
Vừa thấy ngọn tháp nhỏ bay lên đỉnh động, hóa thành cự tháp đồng thời Lục Văn đang đánh pháp quyết muốn thu lại trận, con khỉ nhỏ trong trận như cảm nhận nguy hiểm cận kề nhưng lại chẳng có cách nào phá trận, năng lực của nó đã suy yếu đi rất nhiều.
Đang khi Lục Văn sắp thu lại trận đồng thời điều khiển Trấn Sơn Tháp đập tới thì con khỉ trong trận lại làm ra hành động khiến hắn suýt chút bật cười, nó đang chắp tay cúi cúi đồng thời đưa đôi mắt tròn xoe màu đen mơ hồ có ngấn nước nhìn chăm chăm như cầu xin hắn.
“Ồ, con khỉ này có vẻ hiểu chuyện đây, thế nào rồi con khỉ kia, muốn ta tha cho sao? Nếu có thì gật đầu xem!” Sát ý trong đầu Lục Văn hoàn toàn bị tính trẻ con thình lình nổi lên thay thế, thử hỏi con khỉ trong trận kiểu trêu chọc nó.
Chẳng hiểu con khỉ này có hiểu điều hắn nói hay không nhưng thấy vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt đầy sát ý của Lục Văn nay không còn mà hắn còn có vẻ cười cười nên nó cũng có vẻ như có chút hy vọng, lại chắp tay cúi cúi vái vái, biểu lộ vẻ thần phục.
Thấy con khỉ này ngoài sự đáng yêu, thông minh lại có năng lực cũng không nhỏ, hơn nữa nhìn nó thì hẳn tuổi cũng chưa tính là lớn mà đã có năng lực như thế, tương lai nếu có được cơ duyên hẳn sẽ phát triển đến khó mà đo đếm, nghĩ thế hắn nẩy ra ý thu phục nó làm linh thú cho mình, vừa có trợ thủ lại có thứ gì đó làm cuộc sống của hắn bớt cô tịch, dù sao thì nhờ khi trước hắn tốn một lần dùng phù bảo Định Thần Tác diệt sát tên đệ tử Vạn Thú Môn nên cũng biết chút ít phương thức thu phục linh thú.
“Được rồi, ta sẽ không lấy mạng ngươi nhưng phải hạ ấn ký, lập huyết khế nhận chủ, nếu đồng ý thì gật đi nào.” Suy xét xong, Lục Văn lại hỏi nó.
Con khỉ nghe thế lại vái vái.
Lục Văn trông thấy thế, hai tay mười ngón đan vào nhau đoạn đưa hai bàn tay rời ra rồi lại chụm lại, kết thành một ấn ký cổ quái hình như cái lồng vuông vức màu vàng kim ở trên không khí, tiếp đó hắn lẩm nhẩm liên tục những chú ngữ trầm thấp rồi đánh mấy đạo pháp quyết lên ấn ký cổ quái khiến nó tỏa ánh vàng kim rực rỡ chiếu sáng cả một đoạn động.
Đợi khi ấn ký đạt đến một độ sáng nhất định, Lục Văn há miệng phun một ngụm tiên huyết vào ấn ký rồi lại đánh mấy đạo pháp quyết nữa lên, ấn ký từ màu vàng kim chuyển sang màu đỏ máu trông như huyết ngục vậy.
“Đi!”
Lục Văn cuối cùng vung một tay điểm một cái về phía con khỉ, ấn ký theo động tác của hắn bay xuyên qua trận pháp, đập lên đầu con khỉ rồi nhanh chóng như chìm vào trong đầu nó.
Con khỉ tuy có vẻ đau đớn lẫn không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn cắn răng chịu để hắn hạ huyết khế này lên người.
“Phù đã xong, để thử xem có được không!” Lục Văn dùng thần thức thử câu thông với con khỉ, bảo nó giơ hai tay lên đầu.
Tức thì con khỉ kia quả nhiên giơ hai tay lên nhưng đôi mắt thì không quên lừ lừ nhìn hắn một cái.
“Ha ha, quả nhiên thành công, tốt lắm, từ giờ hãy đi theo ta.” Lục Văn mừng rỡ, khuôn mặt hơi tái trở nên hồng hào trở lại, tay đánh pháp quyết thu lại pháp trận đồng thời lấy ra túi linh thú, ra lệnh cho khỉ nhỏ chui vào trong đó.
Con khỉ không cam lòng lắm nhưng hiển nhiên không dám cự lại hắn, ngoan ngoan chui vào trong túi linh thú, bậm bục đấm túi vài cái, cuối cùng im lặng lại rồi sau nửa khắc Lục Văn chỉ còn nghe tiếng ngáy của nó.
“Con khỉ này quả là thứ ham ngủ mà, không biết có ngủ mà quên chiến đấu không đây.” Lục Văn thấy nó mới đây còn hung hăng rồi làm vẻ đáng thương tinh nghịch mà giờ đã ngủ được thì không khỏi lắc đầu cười khổ, đúng là chủ tớ không giống nhau gì cả.
Tuy thế thì hắn vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng, hài lòng và có phần thích chí vì mới đọc một lượt phương thức thu phục linh thú ghi trong cuốn sách lấy được từ tên đệ tử Vạn Thú Sơn kia mà đã có thể thực hiện hoàn hảo, thu phục thành công con khỉ mạnh mẽ này.
Đang không giấu được nụ cười đắc ý thì hắn sực nhớ ra điều gì, tức tốc thu dọn mọi thứ rồi nhanh chân đi sâu vào trong động, tới điểm cuối kia thu lấy tất cả Hỏa Chi Hoa.
“Ừm, vì ngươi thủ hộ cho loại linh thảo này lại thích phun lửa dọa người, vậy thì gọi ngươi là Hỏa Nhi!” Lục Văn lẩm nhẩm.
Làm xong hết thảy, hắn mang theo Hỏa Nhi thận trọng di chuyển tìm một chỗ kín đáo với nhiều cổ thụ và nằm cách xa các điểm mà trong bản ghi chép của hắn có nói là có linh thảo.
Lấy ra nhuyễn kiếm ra, động chân tay một chốc hắn đã dọn được một cái hốc lớn trong một gốc cây to đến năm mươi ngươi ôm mới hết, lập một pháp trận nhỏ che giấu rồi mới yên tâm chui vào trong đó, cả chủ lẫn tớ cùng ngủ một giấc.
Trong hơn hai ngày tiếp đó, Lục Văn không rời hốc cây to, hắn muốn để Hỏa Nhi khôi phục lại trạng thái tốt nhất rồi mới tranh thủ mười ngày cuối kiếm càng nhiều linh thảo càng tốt.
Hiện tại trong tay hắn, ngoài thông tin mà hắn đã ghi nhớ kỹ càng do tông môn cung cấp thì còn có thẻ ngọc của mấy nạn nhân của hắn trước đây nên tự nhiên số điểm có thể tìm được linh thảo được là không ít.
Mục tiêu của hắn lại chỉ là cây non nên cũng không cần quá gấp mà đâm đầu vào những cuộc chiến không cần thiết.
Hai ngày này hắn cũng định cho Hỏa Nhi ăn một viên đan dược mà hắn chưa biết tên kia nhưng nghĩ lại thì thể chất của nó khác Nhân tộc, ăn vào không biết có hậu quả gì không nên lại loại đi suy nghĩ này, kiên trì chờ nó khôi phục lại.

Trong một sơn cốc nhỏ ba mặt là vách núi dựng đứng, trông từ xa như là một ngôi nhà xây dở, còn thiếu một bức tường vậy.
“Ha ha, tiểu tử Tiêu Dao Các, khôn hồn thì buông tay chịu trói, bổn đại gia có lẽ sẽ phát thiện tâm mà tha cho ngươi một mạng, nếu không…hắc hắc.” Một nam tử to lớn, mặt mũi đầy râu ria, vận y phục đệ tử Vạn Thú Sơn đang điều khiển một con yêu thú có hình dạng như chó màu đỏ máu lại có ba cái đầu, cao đến cả nửa trượng, phía bên cạnh cách gã vài thước còn có một gã nam tử nho nhã nhưng khuôn mặt thì da tái môi thâm mắt trắng dã, vận y phục Chính Khí Môn.
Cả hai tên đều mang tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười đang hợp sức vây công một nam tử tuổi chừng khoảng hai mươi, mặt mày kiên nghị, ngũ quan đoan chính vận trang phục đệ tử Tiêu Dao Các.
Bên cạnh y còn có một con rối hình hổ đang há cái miệng lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
“Ha ha, muốn ta buông tay chịu chết, nằm mơ!” Nam tử Tiêu Dao Các lạnh nhạt đáp đồng thời tay tiếp tục vung cây quạt trong tay phóng ra một phong nhận khổng lồ về phía gã đệ tử Vạn Thú Sơn đồng thời còn điều khiển khôi lỗi hổ phóng ra một cột sáng về phía gã đệ tử Chính Khí Môn.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, được, Chung huynh, chúng ta cùng lên diệt tên này.” Gã đệ tử Vạn Thú Sơn vung một pháp khí trung phẩm hình tấm thuẫn tròn đỡ phong nhận kia, đoạn nói một câu rồi không quên ra lệnh cho con chó ba đầu kia lao đến tấn công khôi lỗi hổ.
Gã đệ tử Chính Khí Môn bên kia thì như không thèm để ý đến cột sáng, tay rút ra một tấm gương lục giác màu bạc, truyền linh lực rồi đánh mấy đạo pháp quyết lên đó, tức tức tấm gương tỏa ánh sáng chói lóa rồi cũng phóng ra một cột sáng màu bạc bắn thẳng về phía cột sáng của khôi lỗi hổ.
Chỉ nghe một tiếng “xoạt, phành” thì cột sáng màu bạc từ tấm kính đã đánh tan cột sáng của khôi lỗi kia đồng thời phóng thẳng tới người nó khiến nó bị cắt phăng mất đầu, khi vừa ngã xuống thì đã bị cái đầu giữa con chó ba đầu ngạm chặt rồi dùng hai chân trước xé làm đôi.
Nam tử Tiêu Dao Các thấy cảnh này, nội tâm trầm xuống, dứt khoát ném tiếp mấy tấm bùa cấp thấp cho tự nổ rồi xoay người bỏ chạy.
“Hắc hắc, muốn chạy sao, Chung huynh, săn thỏ nào.” Tên đệ tử Vạn Thú Sơn cười hắc hắc xong lại có vẻ như thích thú, quay qua kêu gọi đồng bọn tham gia màn rượt đuổi.
Cùng lúc đó, trên một mỏm đá ở vách núi phía trái hướng ra phần không có vách núi thứ tư chắn, một thanh niên anh tuấn, trắng trẻo đang lặng lẽ quan sát màn chiến đấu ở dưới sơn cốc với vẻ đăm chiêu.
Người này đúng là Lục Văn.
Lúc này đã là ngày thứ năm từ khi hắn rời hốc cây. Trong năm ngày này, hắn một đường hữu kinh vô hiểm, với sự hỗ trợ của Hỏa Nhi, đã dễ dàng diệt sát được sáu, bảy con yêu thú cấp hai lợi hại, đoạt được không ít linh thảo trong đó chủ dược Trúc Cơ Đan lại thêm ba gốc và hơn mười cây con loại này.
Hôm nay hắn định tới sơn cốc này để tìm kiếm thêm Ý Dĩ Thảo bởi linh thảo này đang bị lệch số so với hai loại kia, không ngờ lại gặp trận chiến này.
Quan sát hồi lâu, thấy nam tử Tiêu Dao Các này có thể vừa phóng phong nhận lại có thể điều khiển khôi lỗi khiến hắn, sau một hổi cân nhắc đột nhiên nói:
“Hỏa Nhi, đi thôi, cứu người áo tím trắng kia!”
Lời này vừa dứt hắn liền không che dấu gì, lao từ trên vách núi xuống, di chuyển rất nhanh về phía ba người đồng thời mở túi linh thú, ra lệnh cho Hỏa Nhi đi ra hỗ trợ hắn.
“Không cần lo lắng, là ta đến giúp!” Lục Văn vừa thấy ánh mắt kinh hãi khi thấy hắn đột ngột xuất hiện chắn ngang đường của nam tử Tiêu Dao Các, liền nói để trấn an đối phương.
“A, đa tạ huynh đệ, ta đối phó tên áo trắng, tên còn lại nhờ huynh đệ xử lý.” Nam tử Tiêu Dao Các thoáng quan sát Lục Văn, trước hơi thất vọng vì hắn chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng mười nhưng khi đảo mắt nhìn qua Hỏa Nhi đang vắt vẻo trên vai hắn thì lập tức lộ ra vẻ vui mừng, luôn miệng đa tạ rồi “hào phóng” nhường tên khó chơi Vạn Thú Sơn cho hắn.
Lục Văn không để ý chuyện này lắm, từ ban nãy hắn đã quan sát trận chiến này, tên Vạn Thú Sơn ngoài việc có con chó ba đầu thực lực tương đương đệ tử luyện khí kỳ tầng mười thì pháp khí sử dụng toàn là trung, hạ phẩm nên hắn hiển nhiên không ngại.
Sau khi ra lệnh cho Hỏa Nhi công kích con chó ba đầu, hắn liền thi triển hộ thể cương khí rồi lấy ra một thanh tiểu kiếm là pháp khí thượng phẩm, biến nó hóa lớn nửa trượng rồi lập tức công kích tên đệ tử Vạn Thú Sơn.
Gã đệ tử Vạn Thú Sơn này không rõ là nghèo hay tự phụ vì có con chó ba đầu nên chẳng có nổi món pháp khí thượng phẩm nào, thấy Lục Văn dùng pháp khí thượng phẩm tấn công thì có chút luống cuống, thi triển hộ thể cương khí rồi mặc thêm bộ giáp rồi né tránh chứ không dám đón đỡ trực tiếp.
Phía bên kia, Hỏa Nhi sau khi nhảy khỏi vai hắn, xuống đất rồi vẫn còn ngáp ngủ, mắt lờ đà lờ đờ không thèm nhìn con chó ba đầu, bộ dáng trông có vẻ không coi đối thủ vào đâu cả.
Con chó ba đầu nhìn thấy con khỉ này khinh thường nó như thế, mặc kệ thua kém thực lực vẫn nhảy bổ về phía con khỉ.
Hỏa Nhi chỉ ngoảnh đầu, há miệng phun ra một cột lửa, tức thì mùi chó thui bay ngập khắp sơn cốc, đồng thời xác con chó ba đầu vàng ruộm rơi bịch xuống đất, hiển nhiên đã chết không thể chết lại.
Chiến đoàn cuối cùng cũng đang diễn ra theo chiều hướng có lợi cho phe Lục Văn, gã Chính Khí Môn kia dù có pháp khí thượng phẩm là tấm gương nhưng khi phải đối mặt với nam tử Tiêu Dao Các, lúc này đã móc ra thêm một con khôi lỗi như chim ưng đang bay từ trên cao bắn xuống mấy tia sáng, còn y thì dùng quạt phóng phong nhận khổng lồ về phía gã khiến gã cực kỳ chật vật, liên tiếp thối lui.
Mà Hỏa Nhi sau khi nướng chin con chó ba đầu kia thì không dừng lại chút nào, có phần hăng hái xông lên, phun lửa cùng chủ nhân tấn công gã Vạn Thú Sơn.
Ngọn lửa của nó đến Lục Văn mặc giáp là pháp khí thượng phẩm e cũng chịu không nổi chứ đừng nói chỉ là pháp khí bậc trung, chỉ thời gian hơn mười hơi thở thôi, cả hộ thể cương khí lẫn giáp trụ của gã đều có dấu hiệu sắp chịu không nổi khiến gã phải phân tâm, truyền linh lực duy trì khiến cây phi đao trung phẩm đang đối chọi với phi kiếm của Lục Văn, vốn đã yếu thế, nay liền bị phi kiếm chém đứt đôi.
“Phá!” Lục Văn quát một tiếng, cây kiếm liền hóa lớn cả trượng, hóa thành một cây cự kiếm chém thẳng xuống đầu gã này.
“Rắc…rắc…xoẹt!” Ba âm thanh đứt quãng vang lên.
Gã Vạn Thú Sơn tuy gắng gượng nhưng dưới thế công của chủ tớ Lục Văn thì cũng chỉ có trụ nổi thêm thời gian hai, ba hơi thở liền bị hắn dùng cự kiếm chém làm đôi, thân thể đổ vật xuống mặt đất, máu chảy ra nhuộm đỏ cả một mảng.
Lục Văn lắc lắc đầu, thu túi trữ vật lẫn túi linh thú của gã này lại rồi ra lệnh cho Hỏa Nhi phun lửa thiêu xác gã thành tro.
Bên kia, chiến cuộc cũng đã đến hồi kết, gã Chính Khí Môn sau một đoạn thời gian chống đỡ, rốt cuộc cũng chống không nổi, bị chém đứt ngang người, chết không nhắm mắt.
“Tại hạ Hàn Anh Thái, là đệ tử Tiêu Dao Các, đa tạ huynh đệ đã ra tay cứu trợ, không biết huynh đệ xưng hô thế nào?” Nam tử Tiêu Dao Các thu lại túi trữ vật của gã Chính Khí Môn xong liền quay sang phía Lục Văn, chắp tay thi lễ, hỏi.
“Tại hạ Lục Văn, Liệt Dương Tông!” Lục Văn ôm quyền, mỉm cười đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.