Vấn Tiên

Chương 38: Trần Khôn




Lục Văn lúc này mới nhìn kỹ lại thiếu nữ áo tím xém chút nữa đã làm hắn gặp phải hiểm cảnh này.
Chỉ thấy nàng này thực sự rất xinh đẹp, da trắng môi đỏ, gương mặt thanh tú tuy tái nhợt nhưng vẫn toát lên vẻ thoát tục, thân hình bị bộ y phục đệ tử che lấp đi nhưng không che đi được những đường cong uyển chuyển, duy có đôi mắt to tròn thì vẫn còn mang nét hốt hoảng bởi trận chiến mới rồi.
Thấy thái độ lạnh nhạt của Lục Văn lại chứng kiến hắn chỉ bằng tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười mà trảm sát hai kẻ khiến bản thân phải chạy trối chết nên nàng có phần sợ hãi, vội vã hé môi anh đào, chắp chắp tay nói:
“A, thì ra là Lục huynh, khi nãy tiểu muội thật không phải biết phải làm sao, ả nữ nhân kia có cái đỉnh quá lợi hại nên tiểu muội mới… Dù sao cũng là tiểu muội làm liên lụy, mong Lục huynh đừng trách.”
“Hừ, chuyện qua rồi bỏ đi! Ta chỉ muốn hỏi đạo hữu ả nữ nhân Chính Khí Môn kia là người lai lịch ra sao? Ta không tin đệ tử bình thường lại có pháp khí lợi hại thế này!”
Lục Văn sau khi kiểm tra một lượt số pháp khí trong đỉnh lẫn túi trữ vật của tên đệ tử Phần Thiên Cốc lẫn nữ tử áo trắng Chính Khí Môn xong, phát hiện ra toàn là thứ pháp khí cấp thấp, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, xoay sang truy vấn thiếu nữ áo tím.
Phải biết rằng trước giờ Lục Văn mua pháp khí thượng phẩm như người ta mua rau, sau đấy vì ít giao du mà có gặp thì lại gặp toàn những người kiểu như Hoàng Sơn Quân, nhấc tay là tặng ngay pháp khí thượng phẩm hay Lưu Vân, trong túi toàn là pháp khí không tồi nên sinh ra ảo tưởng rằng đa phần đệ tử nhất là những kẻ đi tham gia thí luyện đều có nhiều pháp khí tốt, có thể thua hắn nhưng cũng không quá xa.
Nay nhìn đám pháp khí hạ phẩm này mới chợt hiểu rằng không phải đệ tử nào cũng có nhiều món pháp khí tốt, có thể chỉ có một món duy nhất pháp khí thượng phẩm mà tông môn phát cho cũng nên.
“Ồ, kẻ này tiểu muội có biết, nhìn từ pháp khí kia thì hẳn là con cháu của Ngô trưởng lão bên Chính Khí Môn, ấy, Lục huynh, ta thề là chuyện này tiểu muội sẽ giữ bí mật tuyệt đối, muội có thể lấy tâm ma ra thề.” Thiếu nữ áo tím này nghe hắn hỏi, lập tức đáp ngay như bỗng thấy ánh mắt Lục Văn trở nên lạnh lẽo thì hiểu ngay ra là kẻ trước mặt nàng đang có ý định giết người diệt khẩu, dù sao thì việc giết cháu một trưởng lão Kết Đan kỳ nếu lộ ra thì một tu sĩ Luyện Khí kỳ hẳn sẽ khó mà tránh họa sát thân.
Quả thực ý định giết người diệt khẩu thoáng hiện trong đầu Lục Văn, hắn tin tưởng chỉ người chết mới giữ bí mật tốt nhất, nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn chưa đủ nhẫn tâm, trông bộ dạng đáng thương của thiếu nữ áo tím hắn lại lần nữa mềm lòng, chỉ thở dài nói.
“Tâm ma hay thề thốt gì cũng vô dụng ở tu vi, được rồi, xem như là ta lại liều với tính mạng một lần vậy, hy vọng cô nương giữ lời hứa, dù sao thì chuyện diệt sát này cũng không chỉ có mình ta, cô nương đi đi.”
“Đa ta Lục huynh, huynh có thể nào, ừm, để lại mấy món pháp khí mà ả kia cướp của ta không?” Thấy Lục Văn không phải người ác độc, thiếu nữ áo tím mừng rỡ cảm ơn xong lại nghĩ tới điều gì đó, do dự một chút mới dám cất lời xin.
“Là cái đám này hả, cũng được, hy vọng cô nương bằng vào chúng có thể giữ mạng cho tốt.” Lục Văn lấy ra hai, ba món pháp khí hạ phẩm từ trong đỉnh, ném qua xong định xoay người bỏ đi, hắn chắc chắn đám pháp khí tệ hại này không thể gây hại cho mình.
“Lục huynh, hay là chúng ta đi chung, như thế có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu có gặp linh thảo thì tiểu muội chỉ xin hai phần thôi, nếu không thì không cần cũng được.” Thiếu nữ áo tím nhận đồ xong lại di di mũi giầy, hơi cúi mặt xuống hỏi.
Lục Văn lúc này thực sự là đau đầu rồi, không ngờ thiếu nữ này còn đòi đi cùng nữa, nhưng nghĩ lại thì nếu có thêm người cũng không hẳn là chuyện không tốt, hơn nữa hắn tin tưởng thiếu nữ này không có khả năng gia hại hắn, nhất là khi hắn đã có Tụ Bảo Đỉnh, cân nhắc một chút xong hắn chỉ gật gật đầu rồi xoay người bước đi.
Cứ thế hai người cùng nhau đi về phía trung tâm thí luyện.
Trong năm ngày tiếp theo, hai người Lục Văn thỉnh thoảng cũng đụng phải tu sĩ phái khác nhưng chỉ là hữu kinh vô hiểm, thấy hai người Lục Văn thì đều chủ động né tránh chứ không tìm cách gây sự, dù sao thì thiếu nữ kia tuy không có pháp khí lợi hại nhưng chung quy vẫn là tu sĩ Luyện Khí tầng mười hai mà có kẻ nào dám đảm bảo nàng này không có bảo vật.
Trong năm ngày này, thiếu nữ áo tím dường như gạt bỏ được sự nhút nhát, e dè, kể cho hắn rất nhiều chuyện, trong đó có nguyên nhân nàng liều mình đi tham gia thí luyện.
Dù nàng có tư chất không tồi, tu luyện cũng không tính là chậm nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, rủi cho nàng là một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ của Vạn Gia thuộc Tứ Thế ngẫu nhiên nhìn trúng nàng, muốn nàng làm thiếp mà thực chất là lô đỉnh cho gã, tên này lại là môn hạ một vị có chút địa vị ở Vạn Gia nên gây sức ép dù nàng không muốn, Tử Y Am dù có muốn giữ nàng nhưng không thể không nể mặt người Vạn Gia, vậy nên nàng chỉ còn cách điều đình rằng đợi nàng ba năm, nếu Trúc Cơ không thành công thì mới chấp nhận điều kiện, đây cũng là lý do khiến nàng liều mạng đi lần này.
Hắn nghe lời này cũng không quá tin tưởng nhưng không khỏi có chút cảm khái cho thân phận mấy tu sĩ nữ, đồng thời thầm nghĩ giới tu tiên càng lúc trong đầu hắn càng đi xa tưởng tượng ban đầu, toàn là chém giết tranh giành, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu chứ đâu phải là tự do tự tại, đi mây về gió, an hưởng nhàn nhã.
Trở lại với chuyện thí luyện, cũng trong năm ngày này, hai người gặp được bốn nơi có linh thảo, lập tức cả hai cùng phối hợp rất ăn ý, dễ dàng hạ sát yêu thú thủ hộ rồi hái lấy linh thảo.
Thiếu nữ áo tím luôn đứng ngoài cảnh giới nhường hắn hái và cũng không yêu cầu gì cả, tuy nhiên Lục Văn cũng không phải kẻ keo kiệt, hái được mười hai gốc thì hắn đưa nàng này bốn gốc, dù sao thì mấy thứ linh thảo này cũng không phải mục tiêu của hắn lần này, phần khác là nàng Tiêu Xuyến Chi kia rất có ý tứ, không bao giờ nhìn hắn hái nên hắn cũng dễ dàng thu cả cây con mà không phải nhìn trước ngó sau về hành động có phần kỳ lạ của mình.
Hiện tại hai người đang liên thủ đối phó với một đầu Song Vĩ Ngô Công là yêu thú cấp hai.
Con yêu thú này tuy tu vi chỉ xếp ngang Tiêu Xuyến Chi nhưng có hai cái đuôi cực kỳ linh hoạt hơn nữa vỏ giáp xác của nó vô cùng vững chắc, phi kiếm của Lục Văn cũng vô phương làm nó tổn thương nặng, không những thế hai người còn mấy lần gặp nguy hiểm bởi hai cái đuôi sắc bén lại nhanh như điện chớp của nó. Cuối cùng hắn phải lần nữa tốn một lương linh lực không ít, sử dụng Trấn Sơn Tháp phối hợp với chuỗi hạt châu của Tiêu Xuyến Chi mới diệt sát được con yêu thú này.
“Phù, cuối cùng cũng diệt sát được nó, Lục huynh vào hái linh thảo đi, tiểu muội ở ngoài này chờ.” Tiêu Xuyến Chi thở phù một hơi, mặt hiện lên vẻ vui mừng, nhanh nhảu nhắc hắn vào hái linh thảo.
Lục Văn tự nhiên không dề dà, bỏ lại phần xác con yêu thú này lại cho nàng rồi nhanh chân bước vào trong hang động.
Hắn đi sâu vào hơn năm trượng thì liền thấy bốn gốc Huyết Quy Thảo, là một trong ba chủ dược để chế Trúc Cơ đan và khoảng hai mươi cây con loại này nữa khiến hắn vui mừng khôn tả.
“Lục Văn cẩn thận! Á!”
Lấy ra mấy cái hộp ngọc, bứng cả đám này vào xong hắn toan bước ra thì bất ngờ bên ngoài động truyền vào âm thanh la hét thất thanh của Tiêu Xuyến Chi, hiển nhiên là có chuyện không hay xảy ra, hắn nhanh chóng suy nghĩ một chút xong liền bình tĩnh lấy một viên đan mà ân nhân để lại ăn vào, mặc lên bộ giáp rồi thi triển hộ thể cương khí xong lại cầm Huyễn Hình Kính trong tay rồi mới thận trọng bước ra.
Thời gian từ đó đến giờ mới chỉ là chốc lát, Tiêu Xuyến Chi lại là tu sĩ Luyện Khí kỳ cấp mười hai, dù không đánh lại nhưng miễn cưỡng vẫn có thể trụ chờ hắn, đằng này lại hét thất thanh như sắp mất mạng, tự nhiên đối thủ của nàng là kẻ rất mạnh.
Lục Văn vừa tiến ra vừa thả thần thức thăm dò trong phạm vi mười trượng cũng là cực hạn của hắn, tuy nhiên ngoài việc thấy Tiêu Xuyên Chi đang nằm ngất lịm chỗ cách cửa động hơn trượng với một vết thương đang trào máu sát tim thì không thấy còn ai khác.
“Người Hắc Sát Môn?!” Lục Văn thầm nghĩ, tay kia vỗ bên hông lấy ra mấy tấm Hóa Vụ Phù ném ra cửa động cho nổ.
“Ầm” một tiếng, tức thì một đám sương mù cuồn cuộn tỏa ra rồi một “Lục Văn” từ trong động nhanh như chớp lao ra khỏi cửa động.
Chỉ thấy một bóng đen như ma quỷ, thình lình từ hư vô lao vụt theo “Lục Văn” nhưng nhoáng cái đã dừng lại, xoay đầu nhìn chằm chằm vào trong động.
“Tiểu tử ra đây, trốn trong đó thì cũng phải chết thôi.”
Sương mù tản đi để lộ ra một tên nam tử người gầy, cao lêu nghêu, khuôn mặt như chỉ có da dán vào xương dùng ngữ điệu âm u mà cao ngạo quát.
“Thì ra là người của Hắc Sát Môn, khó tránh thuật ẩn nấp lại cao như vậy.” Lục Văn không trốn mà bình tĩnh bước ra, đi đến chỗ Tiêu Xuyến Chi nhét cho nàng này một viên đan đồng thời mắt vẫn không rời gã áo đen, tay còn lại nắm sẵn cái đỉnh nhỏ.
Gã kia là một tên Luyện Khí kỳ tầng mười ba nhưng Lục Văn cũng không kinh hoảng, phi đao trong tay gã chỉ là pháp khí thượng phẩm, không thể chống lại Tụ Bảo Đỉnh còn thuật pháp khác thì như kiểu Thổ lao thuật hay Phong ngục thuật, hỏa đạn, phong nhận, băng trùy dù có nhanh cũng không dễ dàng gì đả thương hắn nhất là khi có tốc độ cực nhanh khi kết hợp Thanh Phong bộ với Ngự phong quyết.
“Không nghĩ ả tiện nhân kia linh giác lại linh mẫn như thế, có thể phát hiện ra ta, ngươi có cứu ả cũng vô dụng, một lát tới đây ta sẽ cho cả hai làm uyên ương cùng mộ, hắc hắc.”
“Vậy sao?” Lục Văn lạnh nhạt đáp, hắn vừa đứng dậy, lập tức một tay còn lại lấy một thanh phi kiếm ra, không nói lời thừa, lập tức điều khiển nó phóng thẳng về phía tên kia.
Gã Hắc Sát Môn này khinh khi nhìn Lục Văn rồi không thèm tránh né, phóng phi đao ra nghênh tiếp cây kiếm của Lục Văn.
Pháp khí cùng cấp nhưng gã tự tin vào tu vi hơn hẳn Lục Văn thì cây phi đao này sẽ dễ dàng áp chế thanh kiếm kia.
Nhưng làm gã bất ngờ là Lục Văn lại buông bỏ cây kiếm, để nó thuận thế lao đi đồng thời đưa tay túm ngực áo Tiêu Xuyến Chi rồi đạp mạnh hai chân lùi vào trong động, miệng quát một tiếng: “Nổ!”
Một tiếng nổ “ầm ầm” cực lớn vang lên, thanh kiếm của Lục Văn nổ tung ra, đúng là “gã nhà giàu” Lục Văn lại dùng lại chiêu này.
Chỉ thấy thanh phi đao của gã kia, nếu đấu thẳng mặt thì hiển nhiên là sẽ áp đảo phi kiếm của hắn nhưng vì đây là phi kiếm tự bạo nên phi đao này chịu ảnh hưởng trực tiếp, linh tính mất đi tám chín phần, bị đánh văng ra, rơi lên một mỏm đá gần đấy, hoàn toàn thành sắt vụn.
“Tiểu tử, ngươi muốn so pháp khí với ta sao? Ngu ngốc! Trần Khôn ta lại thiếu pháp khí sao!” Gã Hắc Sát Giáo điên cuồng cười lớn.
“Ầm ầm ầm” đáp lại hắn vẫn chỉ là những tiếng nổ liên tiếp vang lên rồi lại một đám sương mù dày dặc kèm một “Lục Văn” lao ra.
“Ngu si!” Gã kia tự nhiên đã nhìn ra chiêu này của Lục Văn, không buồn cử động, chỉ phất tay một cái thổi bay đám sương mù.
Lục Văn không buồn để tâm, tiếp tục quăng bùa rồi dùng Huyễn Hình Kính thêm hai lần nữa khiến gã Trần Khôn kia cười càng thêm điên cuồng.
“Tên ngu ngốc này, có tuyệt vọng cũng không cần phí bùa thế chứ, ha ha ha.”
Lại một đợt tiếng nổ rồi sương mù, ảo ảnh nữa tuôn ra, gã lại phất tay thổi bay rồi như không còn kiên trì, tay lấy ra một cây đoản nhận là pháp khí cực phẩm toan xông vào thì lại một đám pháp khí hạ phẩm chẳng biến hình, như là Lục Văn dụng sức ném ra rồi lại cho chúng tự nổ khiến gã không khỏi kiêng kỵ, dừng mất nửa khắc sau mà không thấy gì mới thận trọng bước vào động.
Nhưng khi thân gã vừa vượt qua cửa động được hơn trượng thì thân khựng lại, phát hiện ta có điều gì không ổn.
“Khởi”.
Lục Văn quát một tiếng, tức thì một màn sáng được ghép từ tám bức tường ánh sáng bùng lên, vây Trần Khôn vào giữa, đây là Tiểu Bát Quái Khốn Linh Trận của Lục Văn cải tiến, mức độ vây khốn kém hơn trận hoàn chỉnh nhưng được lợi điểm là bày trận rất nhanh.
“Ha ha, trận này mà đòi vây ta, a không đúng.” Trần Khôn nhìn màn sáng này xong, cân nhắc một chút cảm thấy mình có thể dễ dàng phá trận, vừa đắc ý thì từ vị trí Vô Vọng, bảy cây phi châm vùn vụt xuyên qua màn sáng lao vào.
Trần Khôn hốt hoảng thi triển hộ thể cương khí rồi phóng ngay cây đoản nhận ra nghênh đón nhưng chỉ thấy Lục Văn ở ngoài trận lại hô lên một tiếng: “Nổ”.
Bảy cây châm vừa chạm tới đoạn nhận liền nổ ngay lập tức, tan biến vào không trung, màn sáng cấm chế cũng vì dư chấn của vụ nổ mà vỡ tan ra.
Tiếng nổ vẫn còn đang vang vọng thì trong trận pháp, Trần Khôn mặt mũi tái nhợt, miệng hét lên một tiếng, tay phất thẳng về phía Lục Văn, cây đoản nhận đang quay cuồng vì vụ nổ liền bay vụt về phía Lục Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.