Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 3: Một Người Chết






“Hạ độc?”Nghe tiếng quỷ khóc sói gào truyền tới từ phía sau, vẻ mặt Chân Tiểu Tiểu vô cùng tiếc nuối.“Bản cô nương mà biết trước các ngươi sẽ tới, giờ này các ngươi còn mạng chắc?”Nói ra cũng thật xấu hổ, thân là con gái nuôi của siêu cấp đầu bếp, Chân Tiểu Tiểu lại là đại ca tay thối của giới ẩm thực, bàn đồ ăn kia chỉ thuộc trình độ bình thường của nàng mà thôi.Muốn trách thì trách Thang Khải quá nóng vội, nếu đến muộn mấy hôm, căn bản không cần gã phải ra tay, tự bản thân Chân Tiểu Tiểu cũng có thể chơi sập nhà trọ kiêm quán ăn này.“Mối thù đoạt tiệm còn đó! Thang Khải, ngươi rửa mông chờ cho ta!”Hiểu rõ, với tính tình độc ác của Thang Khải, gã chắc chắn sẽ không chịu để yên, Chân Tiểu Tiểu siết chặt nắm tay, xương khớp kêu răng rắc.A phi! Chẳng lẽ nàng là quả hồng mềm dễ bóp chắc?Năm ấy, Lý Đại Tráng đến quán ăn cơm không trả tiền, ba ngày sau, gà nhà hắn.
.
.
mất tích.Năm ấy, Lưu Tam Mao nhổ trộm rau cải trong vườn, nửa đêm, tường nhà hắn.
.
.
đổ.Năm ấy, Ngô Kiệt Thao cố ý ngáng chân Chân Kỳ Sĩ mà không xin lỗi, một tuần sau, chân của hắn.

.
.
què.Hôm nay, nàng bị người ta đuổi ra khỏi nhà, nếu Thang Khải còn không tỉnh táo lại, dập đầu tạ tội, vậy thì cứ chờ từ đường bốc khói, đoạn tử tuyệt tôn đi!Chưa đến một canh giờ, Chân Tiểu Tiểu đã đi tới trước cổng nhà Tử Hoàn.Bóng người mong manh chạy băng băng cả quãng đường, kéo theo một lớp khói trắng nhàn nhạt trong nắng sớm.“Trước cứ ở chỗ này tránh rét mấy hôm đã rồi tính tiếp.”Lý Tử Hoàn là bạn chơi từ bé với Chân Tiểu Tiểu, trước khi Chân Kỹ Sĩ mất tích thì được Liên Sơn đạo trưởng coi trọng, đưa vào núi truyền thụ tiên pháp.Chuyện này ở khắp Đông Hương chỉ có mình Chân Tiểu Tiểu biết, nếu không Thang Khải chưa chắc đã dám bắt chẹt nàng, tiên nhân đó! Dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết cả nhà họ Thang.Lý gia đi rồi, nhưng nhà cửa của bọn họ vẫn còn.Tiểu viện lẻ loi giữa biển rừng rậm rạp, từ lâu không có người quét dọn nên rêu xanh mọc đầy, máng ăn của gà của heo rỗng tuếch, khung cảnh tan hoang không ngoài dự liệu, thế nhưng điều khiến Chân Tiểu Tiểu bất ngờ chính là.
.
.Trên nóc gian nhà chính vốn không rộng lắm, lại xuất hiện một cái lỗ lớn sét đánh cháy khét!“Không được rồi! Thế này thì có thể bị sét đánh đấy, không biết đến đêm gió lạnh có lùa vào không?” Chân Tiểu Tiểu cực kỳ lo lắng.Mấy tháng gần đây, thời tiết đặc biệt quái lạ, đầu tiên là sét đánh liên tục suốt hai mươi mấy ngày, giữa ban ngày ban mặt mà thiêu không ít dân làng đang làm ruộng thành tro bụi, sau đó lại rét căm căm mấy đêm liên tiếp, nửa tháng qua, đã có tới năm sáu tên ăn xin bị chết cóng ở góc đường.“Hi vọng có thể vượt qua tối nay.” Chân Tiểu Tiểu mở ra cửa lớn nhà chính của Lý gia.Trước mắt thật sự là một đống bừa bộn, chưa nhìn tới các vật khác, chỉ thấy bàn ăn lớn đặt giữa phòng đã bị sét đánh thành một đống gỗ vụn, bụi bay tứ tung khắp nơi, mà nơi vốn dĩ đặt cái bàn lại biến thành cái hố lớn.“Ơ? Hình như có thứ gì đó rơi xuống?”Một cái túi nằm cạnh miệng hố, mặt trên thêu hình con thuyền lớn đang đi trong gió tuyết, kiểu dáng dành cho nam, không giống đồ của Tử Hoàn.Đều do tò mò rước lấy họa!Bị cái túi hấp dẫn, Chân Tiểu Tiểu không nhịn được mà rón rén tiến tới cạnh hố, quan sát bên trong, ánh mắt vừa mới liếc đến đáy, ngay lập tức sợ đến nhảy cẫng, tóc tai cũng dựng đứng cả lên.“Má ơi.
.
.
má má.
.
.
á á á á.
.
.

Này! Sao lại có người chết?!”Ngoại trừ túi tiền rơi trên đất, dưới hố còn có một thi thể cháy đen da dẻ rạn nứt đang nằm úp sấp.Thi thể này cũng khá kỳ quái.Bị tiếng thét chói tai quấy rầy, nó bật người lên, bàn tay cháy khô đột nhiên chuyển động, túm lấy mắt cá chân của Chân Tiểu Tiểu!Độ ấm cao, lực xiết mạnh, giống như muốn thiêu chết nàng, kéo nàng cùng xuống địa ngục!_Ngoài lề_Mỗ Thần tử (hiện gọi là tên ngốc, Ngốc Chúc, Tiểu Chúc Chúc), ngồi trên giường ngọc, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống: Ngươi, có biết tội?Tác giả (bị trói) quỳ trên công đường: Không.
.
.
biết.
.
.Mỗ Thần tử: Bản tôn thực sự trông mong được lên sân khấu ở chương hai, gần như một đêm không ngủ, nhưng vẫn tắm gội xông hương, kết quả.
.
.
Ngươi dám viết thành người chết! Người đâu! Tới! Kéo cái Mao lòng dạ hiểm độc này xuống, biến thành người chết!Âm thanh đứt quãng bay từ rất xa tới: Lại.
.
.
cho.
.

.
ta một cơ hội nữa.
.
.
Ta cho ngươi với Tiểu Tiểu, chương thứ năm.
.
.
được.
.
.
động phòng!Thân thể chấn động: Kéo lại! Cởi trói!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.