Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 17: Thất Diệp Đỉnh Hiện Đan Duyên Lộ!






“Ơ? Lại một đứa nhóc nữa tham gia thí luyện!”Bóng người bỗng dưng xuất hiện phía trước, còn chưa kịp thấy rõ đã biến mất ở trong tầm mắt.Mọi người vô cùng kinh ngạc với tốc độ chạy của Chân Tiểu Tiểu, nhìn qua dáng người nàng có vẻ gầy yếu, nhưng đôi chân nhỏ kia lại quay đến chóng mặt, nhanh hơn cả trộm.“Cái nha đầu này… Muốn cược hay không?”Nếu tiên nhân thu đồ đệ là việc hệ trọng, vậy hiển nhiên trong bình nguyên cũng có người khôn khéo mở cá độ.

Nhưng Chân Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện, khiến bọn họ không biết làm gì.“Cược chứ! Vì sao không cược? Bổn thiếu bỏ một trăm lượng bạc, cược nàng trước mười.”“Phanh!”Một công tử ca cắm hoa bên tai ném mười thỏi bạc trắng lên bàn đánh cược.“Oa! Lý công tử ra tay thật rộng rãi! Nô gia lại thích bộ dáng ngươi tùy tiện lãng phí bạc!”Mấy cô nương thanh lâu xinh đẹp kiều mị, vẻ mặt si mê rót rượu cho Lý công tử.
Dân chúng bốn phía bị sự hào phóng của hắn đánh nát sĩ diện.Người này là ai?Chẳng những quần chúng ăn dưa, nhóm công tử Việt gia trên lầu bên cạnh cũng có chút sốt ruột, bọn họ xuất thân từ thế gia vọng tộc ở thành lớn, nhưng trình độ hào phóng lại không bằng một phần mười Lý công tử phía dưới kia.Rõ ràng biết sẽ thua, còn dám ném vào trăm lượng bạc ròng, chẳng khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó, đây là trần trụi khoe giàu!Chân Tiểu Tiểu chắc chắn không thắng được, ở điểm này, tiên trưởng và các bá tánh đều công nhận.“Sức lực không kém! Đáng tiếc tới quá muộn!” Tầm mắt chỉ lướt qua thân thể Chân Tiểu Tiểu, Đại trưởng lão Nguyên Phong đã cảm thán một tiếng.Không có huyết mạch đặc thù, không có căn cơ luyện thể.

Nếu đến sớm một chút thì tốt, hiện tại muốn dùng hai canh giờ còn lại để lên núi?Khó!Nhưng ngay khi Đại trưởng lão Nguyên Phong không ngừng lắc đầu, Hoàng Dược lão vẫn luôn mang vẻ mặt nhàm chán tẻ nhạt chợt bật dậy.“Nàng nàng nàng nàng nàng!”Tay chỉ Chân Tiểu Tiểu, Hoàng Dược lão nói cũng không lưu loát.Theo hướng ngón tay, lúc này, các trưởng lão Thất Diệp Cốc mới kinh ngạc phát hiện, Thất Diệp bảo đỉnh khuất dưới chân núi, yên lặng nhiều năm, lại vì thiếu nữ đến gần mà toả ra khói nhẹ mờ nhạt!“Đan duyên!” Cốc chủ đột ngột mở hai mắt.Đây sự tán thành đối với tư chất, chứng minh trên thân thể người vào núi tản ra một lực lượng nhân quả có duyên với đan đạo, có thể khiến dược đỉnh toả khói, thì tu luyện đan đạo sẽ làm ít công to!“Chỉ cần nàng này hoàn thành thí luyện, sẽ là đệ tử của ta.” Hoàng Dược lão vuốt ngực, khuôn mặt nghiêm túc rốt cuộc cũng có nụ cười.Dưới chân núi, mấy thiếu niên bởi vì sợ hãi, vẫn luôn ngập ngừng trước một cây cầu độc mộc đã mục nát một nửa không dám qua, dưới cầu sóng to cuồn cuộn, sóng nước chảy xiết có thể cắn nuốt mạng sống của bọn họ bất cứ lúc nào.Mọi người nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu nữ đang chạy nhanh tới, hai mắt đen nhánh, môi đỏ tươi tắn, tóc mai bị mồ hôi ướt nhẹp, phác hoạ đường nét hai gò má yêu kiều của nàng.
Không khỏi âm thầm thương tiếc, đang muốn nhắc nhở nàng cầu gỗ chưa tu sửa nhiều năm, lúc nào cũng có nguy cơ đứt gãy.

Đã thấy nàng tăng tốc lao đi, tới cuối bờ thì đột nhiên nhảy lên, tiếp đó đôi tay túm chặt dây mây rũ xuống giữa không trung, lưu loát đu người hạ xuống bờ bên kia.Một loạt động tác không hề dài dòng, mạnh mẽ linh hoạt như người thợ săn, hơn nữa sau khi thiếu nữ đứng vững cũng không ngừng lại, mà vẫn duy trì tốc độ nhanh như báo kia, tiếp tục lao đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất giữa tầng tầng rừng rậm sâu hút.“Oa! Thân thủ thật đẹp!”Các thiếu niên chớm nở tình xuân, cảm giác trái tim chính mình bị nữ thợ săn kia cướp đi mất rồi.Không ai trong số họ phát hiện, trong khi Chân Tiểu Tiểu qua sông, trên mặt nước yên tĩnh xẹt qua những gợn sóng mờ nhạt, và một dấu vết kỳ lạ lướt qua.Dưới chân núi, dân chúng cược vàng bạc, mà Chân Tiểu Tiểu lại cược mạng sống._NL_Mỗ Thế tử (hiện gọi là Lý công tử, nam tử giàu khoe bánh bao thịt), cao quý ngồi trên da thú, dùng ánh mắt bễ nghễ nhìn xuống: Ngươi, đã biết tội?Mao lòng dạ hiểm độc (đầu to chúi xuống, treo ngược trên cây): Không… biết……Mỗ Thế tử: Bổn thiếu thực sự chờ mong chính mình lên sân khấu ở chương 16: , gần như mất ngủ nửa tháng, vẫn luôn uống rượu ăn thịt chúc mừng, mong ngóng ngươi miêu tả tỉ mỉ đôi mắt thâm thúy của ta, hy vọng thấy Tiểu Chúc Chúc hâm mộ chết cơ thể cường tráng của ta! Kết quả … Ngươi dám cả tên thật cũng không viết, Lý công tử? Lý công tử? Chả khác gì người qua đường Giáp, người qua đường Ất, cả nhà ngươi đều là Lý công tử! Người tới, kéo cái Mao lòng dạ hiểm độc này xuống, phơi nắng thành quả mận khô!M Ngươi! Nam chủ kiêu ngạo thì thôi đi, nam xứng si tình Tiểu Tiểu cũng dám vậy?Thanh âm đứt quãng bay tới từ rất xa: Lại … Lại cho ta một cơ hội nữa…… Mấy chương sau, ta cho ngươi với Tiểu Tiểu……Cả người run lên (lang huyết sôi trào) “Kéo lại! Mở trói!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.