Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 157: Nợ Máu Trả Máu






Hô……Chân Tiểu Tiểu thở phào một hơi, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Chỉ giằng co hai ba giây như vậy, nhưng trán nàng đã mướt mồ hôi.
Giả, ánh mắt và câu hỏi vừa rồi đều là giả.
Có điều nếu nàng mở miệng hỏi: Tiểu Chúc Chúc ở đâu?Đối phương vì giữ mệnh, tất nhiên sẽ cực lực thề thốt không liên quan gì đến sự mất tích của Tiểu Chúc Chúc.

Muốn nghe lời thật, đành xuất kỳ bất ý, nói bóng nói gió.
Hiện tại xem ra, xác suất Tiểu Chúc Chúc còn sống khá lớn.
“Ngươi lại lừa lão phu đi…”Bên cạnh truyền đến tiếng thở dài sâu kín.
Liên tục hứng chịu đả kích, ý chí Hoàng Dược lão đã không kiên định như trước nữa, cho nên trong khoảnh khắc quá mức khiếp sợ, khí tức ma đạo mà Chân Tiểu Tiểu cố tình bắt chước giống như giọt nước tràn ly, khiến hắn nói ra một phần sự thật.
Tuy rằng bị Chân Tiểu Tiểu bẫy nhiều lần, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra cảm xúc thực của nàng trong tiếng thở dài như trút được gánh nặng.
“Hắn không ở dược phường!”Hai mắt chảy máu, ánh mắt Hoàng Dược lão như lệ quỷ, thật sự không thể chấp nhận sự thật bản thân bị một con nhãi ranh không ngừng đùa giỡn trong lòng bàn tay, hắn thê lương rít gào.
“Hiện tại ngươi không cứu ta, hắn lập tức sẽ chết! Giết Cừu Thiên, lão phu dẫn ngươi đi tìm hắn!”Răng tới!Uy hiếp của Hoàng Dược lão đích xác hiệu quả, chỉ thấy hắn còn chưa dứt lời, răng nanh của cá sấu yêu rơi bên cạnh Cừu Thiên đã bị Chân Tiểu Tiểu cách không hút vào tay.

Thật quá quá máu chó!Một đôi cường giả Trúc cơ đánh đến lưỡng bại câu thương, cả người đầm đìa máu, mặc cho một con kiến Ngưng khí tầng hai bừa bãi giẫm đạp.
“Đừng giết ta!”Sắc mặt Cừu Thiên đại biến, biểu tình sợ hãi!“Bóp nát trái tim tên đần độn đó, lão phu lưu lạc đến nông nỗi này, một nửa là bởi vì hắn ngu xuẩn độc đoán bảo thủ, không tận mắt thấy hắn chết, lão phu chết không nhắm mắt oa a a!”Thực sự không có dũng khí căm hận Chân Tiểu Tiểu, ngón tay Hoàng Dược lão thẳng chỉ Cừu Thiên, đổ một nửa sự phẫn nộ trong lòng lên người đồng đội ngu heo của mình.
Phanh!Hoàng Dược lão còn chưa dứt lời, chiếc răng nanh dính máu đã xuyên thủng ngực hắn, trái tim chấn động, rồi đột nhiên vỡ ra!“Ngươi … không cần … tên ngốc … à?”Hai mắt trợn ngược, Hoàng Dược lão vô lực ngã trên đất, máu tươi phun ra từ miệng vết thương nhanh chóng bị gió núi lạnh lẽo thổi đông đặc lại.
Chân Tiểu Tiểu nặng nề thở dốc.
Thế nhân vẫn nói, lần đầu tiên giết người, vô luận sát thủ máu lạnh vô tình cỡ nào, đều có loại cảm giác khó chịu khi đối thủ tử vong.
Máu me giàn giụa, sự sống vụt tắt, sinh mạng tan biến, chứng kiến cảnh ấy ai cũng sẽ đầu váng mắt hoa, thậm chí ghê tởm buồn nôn.
Nhưng, hiện tại, trong lòng nàng không có một chút khổ sở.

Bởi vì Hoàng Dược lão đáng chết!Ngay trên mảnh đất yên tĩnh xanh ngắt này, không biết hắn đã tự tay giao bao nhiêu thiếu nữ vô tội vào tay tên ma đạo dâm đãng, mà các cô nương đơn thuần đó, mỗi người đều từng quỳ dưới chân hắn, trán chạm đất, giọng nói thanh thúy gọi hắn hai chữ sư tôn!Đất kia, thấm đẫm nước mắt và máu tươi của các nàng, cho nên nợ máu trả máu, giết hắn để an ủi những cô hồn oan khuất.
Về phần Tiểu Chúc Chúc?Quả dưa ngốc không có điểm nào tốt, chỉ có một ưu điểm duy nhất là da dày thịt béo, giỏi chịu đánh chịu đau.
Nếu hắn không chết dưới thủ đoạn hiểm độc của Hoàng Dược lão, thì hiện tại nhất định đang sinh long hoạt hổ, chẳng qua nàng cần đau đầu hơn xíu để tìm hắn thôi.
Treo túi Phong Tuyết Hành Thuyền bên eo, Chân Tiểu Tiểu xoay người nhìn Cừu Thiên.
Bóng người nằm liệt trên mặt đất thế mà không thấy nữa!Nguyên lai, trưởng lão ma đạo kia sớm đã hồi phục nguyên khí, im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Chân Tiểu Tiểu, trước người cháy sáng bảy cái đầu lâu, ở khoảng cách hơn một trượng làn da nàng cơ hồ sắp bỏng rát.
_NL_Ta ở nơi nào? Ta ở nơi nào? Tiểu Chúc Chúc ôm một khối băng, đắm chìm trong một mảnh hắc ám … Ai có thể đoán được? comment đeeee!!!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.