Vãn Thiền

Chương 72: ☽




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Yến Hạ không rõ mình trở về Thương Nam Sơn bằng cách nào, trong đầu nàng chỉ toàn là ánh mắt cuối cùng trước khi tan biến của Ma Quân. Đến khi tỉnh táo lại, nàng đã ở trong căn phòng quen thuộc của mình.
Yến Hạ nhốt mình trong phòng suốt ba ngày không ra ngoài nửa bước.
Bầu trời ở Thương Nam Sơn thoáng đãng sáng sủa, Yến Hạ mở cửa sổ, lòng thất vọng nghĩ, người đó biến mất chẳng để lại bất kỳ dấu vết gì, trời đất nhật nguyệt vẫn luân chuyển, Nhân Giới vẫn vậy, không hề có bất cứ sự buồn thương nào trước sự ra đi của hắn.
Không đáng chút nào.
Nhưng nàng chẳng biết phải nói ra chân tướng từ đâu, cũng không có cách nào để nói, tất cả chân tướng đã chôn vùi theo Ma Quân. Dù nàng có không cam lòng đến mức nào thì trên đời này thật sự không còn người tên Minh Khuynh đó nữa.
Mọi chuyện của con người trên thế gian này chẳng còn liên quan gì đến hắn.
Trái tim Yến Hạ đau đớn tột cùng như bị đẩy xuống vực sâu không đáy, khiến nàng trầm luân không thể nào giải thoát.
Mãi đến khi có người gõ cửa phòng.
Người bên ngoài không lên tiếng nhưng Yến Hạ có thể đoán ra là ai. Lúc này nàng chẳng còn tâm trạng nào mà nói chuyện với người khác. Nàng xoay lưng lại với cửa phòng, lắc đầu thấp giọng nói: "Cung Gian, chuyện mấy hôm nay ngươi cứ quyết định đi, ta tạm thời không muốn…"
Nhưng nàng còn chưa nói hết câu cửa phòng đã mở ra, tiếng bước chân đi vào trong phòng không phải là người Yến Hạ nghĩ.
Yến Hạ định quay đầu thì bỗng nghe người vừa bước vào phòng nói: "Tuy không muốn làm phiền con nhưng có một số chuyện ta nghĩ vẫn phải nói với con."
Đó là giọng nói cực kỳ quen thuộc với Yến Hạ.
Yến Hạ quay đầu, trông thấy bóng người vừa bước vào phòng, lời nói nghèn nghẹn trong cổ không thể thốt ra được.
Người đó nhướng nhướng mày, nở nụ cười nhẹ hiếm thấy.
Không đợi y lên tiếng tiếp, Yến Hạ nhào vào lòng y bật khóc.
Yến Hạ thấy mình hơi mất mặt, mấy ngày hôm nay có lẽ là thời gian nàng khóc nhiều nhất trong mười năm qua. Vốn tưởng vào ngày gặp lại cha mẹ nuôi, nàng sẽ ngẩng cao đầu kiêu ngạo để họ nhìn thấy Ngũ Đạo của hiện tại, để họ nhìn thấy mình đã trưởng thành rồi. Nhưng không ngờ, khi ngày trùng phùng thật sự đến nàng lại trong hoàn cảnh thế này.
Nhưng vậy thì đã sao, nói cho cùng họ vẫn là người thân nhất của nàng, chỉ khi ở trước mặt họ nàng mới có thể cởi bỏ lớp phòng bị và ngụy trang của mình.
Yến Hạ khóc một hồi lâu, thật ra ba ngày nay nàng không rơi một giọt nước mắt nào, nàng chỉ ngồi một mình trong phòng suy nghĩ, suy nghĩ về quá khứ về hiện tại, nghĩ về rất nhiều chuyện nhưng vẫn tê liệt như mất hết mục đích vốn có. Thậm chí nàng bắt đầu nghi ngờ con đường mình đi qua liệu có đúng hay không, có nên tiếp tục bước tiếp trên con đường này hay không.
Nếu như trên đời thật sự có đúng sai thì vì sao Minh Khuynh phải rơi đến bước đường này.
Nàng không hiểu, cũng không nghĩ ra kết quả, cuối cùng vào khoảnh khắc người này xuất hiện nàng không kiềm nén được nữa mà bật khóc.
"Cha lớn." Qua hồi lâu, Yến Hạ vùi đầu trong lòng người đó gọi.
Người đó mỉm cười bất lực, thấp giọng nói: "Ừm."
Người đến là Yến Lan Đình đã biến mất ở Nam Hà trấn mười năm trước. Năm đó khi Yến Lan Đình khai trận, tất cả mọi người có mặt trong viện đều biến mất, Yến Hạ từng đi điều tra tung tích của họ nhiều năm nhưng vẫn không có thu hoạch, cuối cùng nhờ có Minh Khuynh tìm thấy họ ở Huyền Giới. Lúc trước cha nhỏ Diệp Đề đến Thương Nam Sơn trước, nói là Yến Lan Đình bọn họ còn chuyện gấp cần giải quyết, nay mọi chuyện đã kết thúc, Yến Lan Đình cũng quay về Thương Nam Sơn.
Quanh đi quẩn lại cuối cùng vẫn quay về như trước.
Năm xưa Yến Hạ mất đi cha mẹ nuôi trở thành một đứa lưu lạc không nhà để về là Minh Khuynh dẫn nàng về, giúp nàng tìm Cung Gian và những người của Ngũ Đạo. Bây giờ Minh Khuynh rời bỏ nàng, cha mẹ nuôi lại trở về.
Yến Hạ ngẩng đầu, dung mạo Yến Lan Đình vẫn không có gì thay đổi so với mười năm trước, ngũ quan vẫn thanh tú như trong ký ức của Yến Hạ, chỉ là trông y càng gầy hơn, ánh mắt đầy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên ý cười ôn hòa.
Không cần đoán Yến Hạ cũng biết chắc hẳn y đã gấp rút quay về đây, mà nguyên nhân là vì nàng.
Biết sức khỏe cha lớn không được tốt, bản thân lại khiến y phải lo âu như vậy, Yến Hạ hơi áy náy. Nàng vội vàng lui lại, lau vệt nước mắt trên mặt rồi dìu cha lớn ngồi xuống bàn.
"Nếu đã gọi ta một tiếng cha lớn vậy thì không cần phải để ý quá nhiều trước mặt ta." Yến Lan Đình ho khẽ một tiếng, dùng ngữ khí ôn hòa bình tĩnh mà Yến Hạ quen thuộc nói với nàng.
Phảng phất như trở về những ngày tháng khi còn ở Nam Hà trấn. Yến Hạ hơi ngẩn người, tâm trạng bước ra khỏi mây mù u tối trong lòng, nhưng mà cái chết của Minh Khuynh vẫn đè nặng trong tim nàng không thể nào tan đi. Nàng nhìn Yến Lan Đình hồi lâu mới nói: "Cha lớn, con… không cam tâm."
Yến Hạ nói một hơi hết suy nghĩ trong lòng mình: "Những gì Minh Khuynh công tử làm thật sự có ý nghĩa hay không?"
"Huynh ấy làm nhiều chuyện vì Trung Nguyên như vậy mà chẳng một ai hiểu, thậm chí sau khi huynh ấy mất đến người nhớ về huynh ấy cũng không có. Bọn họ còn đang vỗ tay ăn mừng Ma Quân đã chết. Vậy tất cả những gì huynh ấy bỏ ra liệu có ý nghĩa không?"
Khóe mắt Yến Hạ đỏ hoe, dứt lời nàng cắn môi im lặng.
Yến Lan Đình nhìn nàng, khẽ thở dài.
Trước khi đến gặp Yến Hạ, Yến Lan Đình đã tìm hiểu rõ tình hình ở bên Cung Gian và Diệp Đề nên y có thể hiểu ý Yến Hạ, cũng biết vì sao nàng lại đau khổ như vậy.
Đây vốn là chuyện khiến người ta khó lòng lý giải nổi, mỗi người sinh ra tồn tại đều vì một ý nghĩa nào đó, trong cuộc đời này mỗi một bước đi đều có ý nghĩa, với Yến Hạ là thế, với Yến Lan Đình và Thiền chúng là thế, đối với Minh Khuynh cũng như thế.
Nhưng vận mệnh của Minh Khuynh tựa như một trò đùa, mỗi bước đi của hắn đều đầy gian nan, bước đi trên con đường không có lối về, cứ thế rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Ngũ Đạo có thể tái khởi, cha mẹ nuôi có thể quay về, trên con đường của nàng, những cố gắng nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng sẽ gặt hái được kết quả nàng muốn có, thế nên nàng mới có thể tiếp tục bước về phía trước. Nhưng Minh Khuynh thì sao, rốt cuộc hắn nhìn thấy thứ gì trên con đường của mình, nếu là muôn trùng chông gai tăm tối không thấy mặt trời thì vì sao hắn lại bước tiếp và bước tiếp bằng cách nào.
Yến Hạ không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả cảm xúc của nàng hiện tại, lý trí gần như bị trói buộc làm nàng không thể nào suy nghĩ được nữa. Nàng cụp mắt, nói: "... Như vậy không công bằng."
"Phải, không công bằng." Yến Lan Đình không phản bác lời nói của Yến Hạ.
Dưới ánh nhìn của Yến Hạ, Yến Lan Đình bình tĩnh nói: "Rất lâu về trước ta đã biết rồi, vốn dĩ thế gian này làm gì có công bằng nếu không năm đó Thiền chúng cũng không bỏ mạng nhiều như thế, Ngũ Đạo cũng không trải qua đoạn lịch sử bị hủy diệt đó, chẳng phải sao?"
Yến Hạ ngẩn ngơ, nàng biết Yến Lan Đình nói không sai nhưng chẳng hiểu sao lại có ý nghĩ muốn phản bác câu nói đó.
Không đợi Yến Hạ lên tiếng, Yến Lan Đình nói tiếp: "Nhưng Thiền chúng tử thương vô số, đến hôm nay họ vẫn còn sống. Năm xưa Ngũ Đạo hủy diệt nhưng hôm nay vẫn gây dựng lại như ban đầu." Yến Lan Đình nhìn thẳng vào đôi mắt Yến Hạ, nói: "Con đường Minh Khuynh đi luôn có người hiểu lầm hắn e sợ hắn nhưng bên cạnh hắn chẳng phải còn một người kề cận là con sao?"
Câu này đến quá đột ngột lại quá nặng nề, Yến Hạ lặp lại câu nói nay trong lòng, nói khẽ: "Nhưng con… con làm không đủ tốt."
"Đã tốt lắm rồi." Yến Lan Đình xoa đầu nàng, giọng nhẹ nhàng nói, "Vốn dĩ không hề có công bằng, chỉ có đáng hay không đáng mà thôi."
Yến Hạ cúi thấp đầu, nghe lời Yến Lan Đình nói rõ ràng bên tai: "Ta nghĩ cho dù đi đến bước đường nào hắn đều sẽ không để cho Ma Quân tiếp tục gieo tai ương cho Nhân Giới, bởi vì ở Nhân Giới này có con, có những người hắn quan tâm, như vậy không phải đủ rồi sao?"
Yến Hạ ngước lên, lẩm bẩm nói: "Bởi vì… có con?"
Lần này Yến Lan Đình không đáp, y mỉm cười nhìn Yến Hạ, nhìn đến khi má nàng đỏ lên mới nói: "Bây giờ có thể nghe ta nói vài lời chưa?"
Đến bấy giờ Yến Hạ mới sực nhớ ra cha lớn đến có việc gấp muốn nói, nàng gật đầu. "Cha lớn nói có chuyện muốn nói với con, là chuyện gì thế?"
Yến Lan Đình nhìn Yến Hạ giây lát rồi nói: "Con có từng nghe đến chuyện Ma Quân bất tử?"
Chuyện này Yến Hạ đã nghe nhiều người nói rồi, lúc chạy từ Thương Nam Sơn đến Ma Môn nàng cũng từng kỳ vọng như vậy vô số lần. Nhưng sự thật không như kỳ vọng của nàng, kế hoạch của Minh Khuynh rất hoàn mỹ, Ma Quân thật sự biến mất rồi, biến mất ngay trước mặt nàng, dù nàng có hy vọng thêm nữa cũng vô dụng.
Trông thấy nét mặt Yến Hạ, Yến Lan Đình đoán ra suy nghĩ của nàng, y nói: "Ta từng nhìn thấy trong một ghi chép có viết Ma Quân là huyết mạch của Ma tộc thượng cổ nên có thể chết đi sống lại tồn tại mãi cũng thiên địa. Hơn hai ngàn năm trước, Ma Quân 'chết' hai lần, một lần là hồn phách của hắn bị phong ấn ở bốn nơi, do Tứ Cực Đại Đế chia nhau canh giữ. Còn thân thể hắn được cất giấu trong vực sâu Thất Hải, đến hai ngàn năm sau cốc chủ Vô Ưu Cốc mới tìm thấy một nửa số hồn phách đó, sau đó âm mưu phục sinh hắn."
Yến Hạ từng nghe cha nhỏ kể những chuyện này, kết cục năm đó nàng cũng rất rõ.
"Nhưng lần phục sinh đó không hẳn là thành công, vì nghi thức phục sinh rất nhanh đã bị phá hoại, Ma Quân chết lần nữa, đến nhục thể cũng không còn." Yến Lan Đình nhớ lại trận chiến được nghe kể năm đó, nói tiếp, "Mọi người cho rằng hắn đã chết trong trận chiến đó rồi."
Nhưng hắn vẫn còn sống, tuy hồn phi phách tán hắn vẫn sống lại.
Hay nói cách khác lần đó chỉ là giả chết, Ma Quân đã hợp thành một thể với Minh Khuynh từ lâu rồi.
Ánh mắt Yến Hạ hơi lóe lên, nàng nghe thấy nhịp tim đang đập kịch liệt của mình, nhớ lại những lời Ma Quân nói lúc trước trên đài cao ở Ma Môn, hắn nói tai họa của Nhân Giới sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, hắn… vĩnh viễn không chết.
Hắn sẽ trở lại thật ư?
Yến Hạ căng thẳng nhìn Yến Lan Đình như muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình. Nhưng Yến Lan Đình không đưa ra đáp án nàng muốn.
Vội vã quay về nói với Yến Hạ nhiều như vậy Yến Lan Đình đã mệt lắm rồi. Y ho khan mấy tiếng, thấy ánh mắt khẩn cầu của Yến Hạ thì đáp: "Đây là lý do ta tới tìm con."
Yến Hạ ngây ra, nghe Yến Lan Đình nói: "Minh Khuynh nghĩ rằng hắn đã gϊếŧ chết Ma Quân triệt để nhưng chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất. Nếu hắn không hề chết thì chuyện không đơn giản nữa rồi."
Nếu hắn ta thật sự không chết vậy thì quay về sẽ là Minh Khuynh hay là Ma Quân đây?
- Hết chương 72 -
NNPH lảm nhảm:
Nếu hỏi ai hoặc hình tượng nào phù hợp với Minh Khuynh thì t xin trả lời là nam chính dongman Quyến Tư Lượng - Kính Huyền.
Mấy hôm nay đang u mê anh này. Lân đầu tiên nhìn thấy ảnh là trong đầu t bật ra hai chữ "Minh Khuynh" ngay và luôn. Bản thân t thấy khá là hợp á, các tình yêu muốn biết có thể search thử.
Và...
Thông báo chơi chơi là còn 20 chương nữa kết chính truyện nha, sau đó là tới 5 NT.
Sắp chia tay rồi. 💔


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.