Vân Sanh

Chương 4: Phiên ngoại




Năm ngoái có người mời Tạ Vân Sanh đến tham gia buổi họp lớp.
Nhưng cô chưa đi bao giờ.
Năm nay, cô không nghĩ sẽ từ chối nên đã nhận lời mời. Cô không thể khép mình mãi được, cô cần phải thay đổi. Ngôn Dục nghe xong càng ủng hộ cô.
Đi họp lớp có thể mang người nhà theo, Ngôn Dục đi theo với tư cách là người nhà.
Cửa phòng mở ra, mọi người đang nói chuyện đùa giỡn quay lại nhìn.
‘Đây là…….’
‘Là Ngôn Dục!’
‘Tại sao Ngôn Dục lại đến đây’
‘Bên cạnh Ngôn Dục còn có cô gái rất xinh đẹp.’
Tạ Vân Sanh cười giới thiệu: ‘Chào mọi người, mình là Tạ Vân Sanh, đây là chồng mình Ngôn Dục.’
Ngôn Dục nhìn mọi người gật đầu.
‘ĐM’ (*)
Từ gốc là 卧槽: Nằm tào 卧槽 [wò·cáo] – Hán việt “Ngọa tào” ~ Đồng âm với cụm từ “Ta thao” [wǒ·cāo]: Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị [hài hòa], trong tiếng Việt mình thì đồng nghĩa với “ĐM” vân vân… ( Cre: Hủ Giới)
‘Cậu là Tạ Vân Sanh?’
‘Chồng của Tạ Vân Sanh là Ngôn Dục, wow’
‘Đến đến mau ngồi xuống’
Một đám người ngồi xuống lôi kéo Tạ Vân Sanh nói chuyện, cô đều mỉm cười trả lời.
‘Nghe nói Vương Việt phải vào tù vì tội giết người.’
‘Hình như bị xử phạt mấy chục năm, coi như nửa đời sau phải ở trong tù’.
‘Đáng đời, ác giả ác báo!’
Tạ Vân Sanh sửng sốt, Ngôn Dục nghe thấy nắm chặt tay cô.
‘Nhìn đi, từ lúc vào cửa đến bây giờ Ngôn Dục đều cầm tay Vân Sanh không buông.’
‘Ha ha ha……’
Mọi người ở đây hầu hết đều đã lập gia đình cũng có nhiều người mang theo người nhà đến, nhìn dáng vẻ Tạ Vân Sanh thổn thức không nói lên lời.
Ai có thể nghĩ cô gái béo luôn bị bắt nạt năm nào lại trở thành một người xinh đẹp dịu dàng như bây giờ.
Làm cho rất nhiều người phải hâm mộ.
Lớp trưởng nhìn mọi người, họ thấy ánh mắt của lớp trưởng thì đồng loạt đứng lên, nhóm người nhà đi theo nhìn cảnh này lộ vẻ mặt nghi ngờ.
Lớp trưởng là người đầu tiên mở miệng.
‘Vân Sanh, nhân dịp hôm nay họp lớp, bọn mình muốn nói lời xin lỗi với cậu. Mấy năm nay đều mời cậu tham gia là vì muốn nói lời xin lỗi. Trước kia bọn mình sợ bị liên lụy nên không bao giờ dám đứng ra bảo vệ cậu, là bọn mình yếu đuối vô dụng, bọn mình đều yên tâm thoải mái cho rằng không bắt nạt cậu đã là tốt rồi, nhưng mà những người đứng xem cũng chính là có lỗi.’
Thêm một người nghẹn ngào mở miệng ‘Bọn mình đều hối hận vì những hành vi trước đây, bây giờ mỗi ngày mình đều dạy con không được bắt nạt người khác, cũng không được giống như mình chỉ đứng xem.’
‘Tạ Vân Sanh, thực xin lỗi!’
‘Thực xin lỗi, Tạ Vân Sanh!’
‘Thực xin lỗi......’
Những tiếng xin lỗi thi nhau nói.
Nhóm người nhà cũng đều vui mừng cười cười.
*****
‘Em rất vui vẻ.’
Tạ Vân Sanh nhìn Ngôn Dục, cả đôi mắt đều phát sáng.
‘Anh biết, em vui vẻ đều hiện hết ở trên mặt kìa.’
Ngôn Dục cưng chiều nhéo nhéo mũi cô.
‘Ngôn Dục, em muốn được cõng.’
Ngôn Dục thả tay cô ra ngồi xổm xuống.
‘Lên đây.’
‘Em lên đây. Anh phải tiếp được em đó!’ Tạ Vân Sanh lùi về phía sau mấy bước làm tư thế chạy.
‘Được…..’
Vừa nói ‘được’, cô đã nhảy lên lưng anh, hai tay thì ôm chặt lấy cổ anh.
Ngôn Dục bị bất ngờ lảo đảo vài cái, hai tay vững vàng nâng cô lên.
‘Sao tự dưng lại giống trẻ con.’
‘Ngôn Dục hình như em từng mơ thấy anh cõng em’
‘Ừ’
‘Có phải em rất nặng không?’
‘Đương nhiên rồi, nặng đến mức đè ép trong đầu anh đều là em.’
‘Ơ, anh còn biết nói lời ngọt ngào……’
‘Về sau vẫn còn nói, em nên dần thích ứng đi.’
‘Ha ha ha…….’
‘Ngôn Dục, em hỏi anh một câu.’
‘Ừ’
‘Nếu anh gặp em lúc em mập mạp, anh sẽ thích em không.’
‘Lúc đầu sẽ không, đương nhiên đối với mọi người đều như thế. Nhưng mà sau khi tiếp xúc, em tốt như vậy, anh nghĩ sẽ đem tất cả những gì mình có được dành cho em.’
‘Lại nói lời ngọt ngào……’
‘Không phải lời ngọt ngào, anh thật sự nghiêm túc.’
Ánh trăng trên bầu trời cách xa mặt đất, vô vàn ngôi sao tỏa ra ánh sáng chiếu sáng con đường của hai người.
Lời tác giả: Nguyện mỗi người đều có thể nhận được sự dịu dàng cho riêng mình.
***
Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.