Vạn Ngô Chi Linh

Chương 42:




La Hồng càng đánh càng hưng phấn, tuy đối phương không phải một đối thủ đồng giai cấp thực lực cường hãn, thế nhưng đối phương sở hữu ý thức chiến đấu, ý thức chiến thuật cùng ý thức công kích đều khiến hắn cả người nhiệt huyết sôi trào, thật lâu không có tiểu hài tử có thể cho hắn chiến đấu sảng khoái như vậy. Hắn quyết định cho học viên này một lễ vật, xem y có thể tiếp một chiêu kế hay không, nếu như tiếp được, vậy không cần trên giường bệnh nằm, nếu như không tiếp được, vậy nằm mấy tháng đi!
Vừa nãy La Hồng chỉ động ngón tay thuấn phát ma pháp, hiện hắn đột nhiên giơ hai tay, cố sức phía trước vung, vô số thuỷ nguyên tố hướng hắn tụ lại, càng ngày càng nhanh càng ngày càng nhiều, lập tức, một đầu hổ uy mạnh mẽ hình thành trước mặt La Hồng, đôi mắt tràn ngập huyết tinh nhìn chằm chằm Linh, miệng hổ mở to, hàm răng sắc nhọn lóe quang mang màu xanh chói mắt.
Một tiếng hổ gầm khí thế mười phần, mãnh hổ nháy mắt lao tới, hướng Linh băng qua. Linh khóe mắt dư quang thấy La Hồng chuyển hoán thủ thế, chỉ biết hắn có đại chiêu xuất hiện, mà thuỷ nguyên tố xói mòn xung quanh cùng nguyên tố ba động của đối phương rõ ràng nói cho y, đây là một chiêu ma pháp nghĩ thú hóa.
Linh rất nhanh làm ra phản ứng, ngâm niệm chú ngữ rườm rà, trước khi mãnh hổ lao tới, một đầu hùng sư màu vàng đất quanh thân phiếm hoả diễm hình thành, một tiếng sư rống khí thế bàng bạc, hùng sư cùng mãnh hổ chính diện va chạm!
Toàn bộ nguyên tố xung quanh hầu như bị La Hồng hấp thu sạch sẽ, Linh chỉ có thể điều động hỏa thuộc tính nguyên tố cùng thổ thuộc tính nguyên tố trong cơ thể xác nhập, trải qua ngạnh hoá, hình thành một đầu hùng sư cùng mãnh hổ đối kháng.
Hợp tác ma pháp?! Quang mang chợt loé trong mắt La Hồng càng sáng, hài tử này cư nhiên một mình có thể hoàn thành hợp tác ma pháp, còn thành thạo như vậy.
Ánh mắt học viên toàn trường chăm chú nhìn một thoáng mãnh hổ cùng hùng sư va chạm, hô hấp đình chỉ, rất sợ không khí ba động ảnh hưởng kịch liệt va chạm của nhị thú, không ai nhớ rõ tiếng tim đập là nhanh hay chậm, ‘Phanh!’ một tiếng nổ, bạch mang chói mắt trong nháy mắt bắn ra, cả phòng học một mảnh bạch mang, cái gì cũng nhìn không thấy.
Các học viên rất nhanh ngưng tụ ma pháp phòng ngự thuẫn, kịch liệt cuồng phong bạo tạc sản sinh cuồn cuộn nổi lên, trước mặt lao tới, hai mắt bị ép nhắm lại, mỗi người đều liều mạng điều động ma lực trong cơ thể chống đỡ dư uy bạo tạc. Ma pháp bào bị gió thổi bay phất phới, tóc loạn vũ, mặt bị cuồng phong lãnh liệt quất trúng sinh đau, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng không cảm giác, chỉ có tiếng nổ bạo tạc y hi gấp khúc bên tai, chỉ có hình ảnh nhị thú va chạm quanh quẩn trong đầu.
Dư uy bạo tạc trong nháy mắt nhằm về phía Linh, ma lực trong cơ thể Linh hầu như tiêu hao sạch sẽ, Linh cắn răng, muốn điều động ma lực không còn bao nhiêu ngưng tụ một mặt phòng ngự thuẫn, ai biết thân thể lấy tốc độ nhanh hơn bị một cái ôm ấm áp ôm lấy, cảm giác một mặt phòng ngự thuẫn hình thành trước mặt, chống đối bạo tạc lan đến.
Linh trong nháy mắt lâm vào kinh ngạc, giữa một mảnh bạch mang gai mắt, Linh thậm chí không rõ là ai bảo hộ y, thế nhưng cái ôm này rất ấm áp, rất rắn chắc, rất tin cậy. Linh nhắm mắt, khóe miệng chậm rãi vung một nụ cười, y nghĩ, y biết là ai!
Bạch mang rốt cục tan hết, cuồng phong rốt cục dừng lại, mọi người mở mắt, muốn nhìn Linh thế nào, là thiếu tay hay đứt chân, cần trên giường nằm mấy tháng. Không nghĩ tới Linh cư nhiên hoàn hảo không việc gì đứng đó, bên cạnh là Tam hoàng tử điện hạ, Vạn Thần Dật. Đây là chuyện gì, Tam hoàng tử điện hạ không phải bên cạnh bọn họ, thế nào ở đó, lúc nào qua!
Lê Văn Uẩn vẻ mặt tiếu ý tà tứ, hắn là đứng cách Vạn Thần Dật gần nhất, nhất cử nhất động của Vạn Thần Dật hắn đương nhiên biết, trong nháy mắt bạo tạc bắt đầu, Vạn Thần Dật đã sử dụng đạo cụ ma pháp gia tốc, một tay đem Linh ôm vào lòng, một tay ngưng tụ một mặt ma pháp phòng ngự thuẫn. A, quên nói, hắn vừa nãy cũng sử dụng một đạo cụ ma pháp đặc thù, khiến hai mắt trong bạch mang bạo tạc như cũ thấy rõ tất cả, quả nhiên để hắn thấy trò hay. Hắn chỉ biết, Vạn Thần Dật đối tiểu hài tử xá hữu có cảm tình không đồng dạng, ha ha, thật không uổng hắn vì sử dụng đạo cụ ma pháp hơi chậm chút ngưng tụ phòng ngự thuẫn, khiến hình tượng hoàn mỹ của hắn có một tia tỳ vết.
Lê Văn Uẩn một bên chậm rãi chỉnh lý kiểu tóc, y phục, một bên cười không hảo ý nhìn hai người sóng vai mà đứng. Chọn mi chớp mắt đối Vạn Thần Dật ý nói, hắc, tiểu tử, ta chỉ biết ngươi có ý đồ khác.
Vạn Thần Dật lạnh lùng quét nhìn Lê Văn Uẩn, không để ý tới biểu tình bộ mặt phong phú của hắn, hơi nghiêng đầu, nhìn Linh bên cạnh. Vừa nãy thân thể ấm áp cùng xúc cảm mềm mại trong ngực tựa như không tiêu tán, như trước ký ức loại cảm giác này, hắn trước đây không cảm thấy thân thể nam tử có cảm giác gì mềm mại, thế nhưng hôm nay ôm qua mới biết, nguyên lai thân thể nam tử không phải đều cứng rắn. Không phải mềm nhũn của nữ tử, mà là một loại mềm dẻo ấm áp, một loại cảm giác xen giữa nam nhân cùng nam hài, rất kỳ diệu, tựa như ngày đó thấy thân thể Linh, thân thể một thiếu niên đang lớn.
Trong nháy mắt Linh ngưng tụ hùng sư, hắn chỉ biết uy lực bạo tạc nhị thú va chạm có bao nhiêu, mà hắn vẫn quan tâm Linh, vẻ mặt cùng cử động của y đều bị hắn thu vào đáy mắt, ngưng tụ hùng sư hắn chỉ biết ma lực trong cơ thể Linh hao hết. Vì vậy không đợi hắn phản ứng, thân thể đã làm ra hành động, mở đạo cụ ma pháp gia tốc, đến cạnh hài tử đang uể oải, một tay đem y ôm vào lòng, vì y dựng một mặt phòng ngự thuẫn.
Linh đĩnh trực đứng, cùng La Hồng như trước thẳng tắp đối diện. La Hồng nhìn hài tử đã hao hết ma lực cũng mặt không đổi sắc, chỉ là tái nhợt, thế nhưng biểu tình y nguyên, bình tĩnh tự nhiên, phân tâm tính này, cả hắn cũng không nhịn được bội phục.
Ly Tịch vừa cảm giác bạch mang tiêu thất, vội vàng tìm thân ảnh Linh, thấy Linh sắc mặt như thường cùng La Hồng đối diện, tâm hắn nhắc tới yết hầu lập tức trở lại, ‘Hô’ không việc gì là tốt! Bất quá, Ly Tịch hưng phấn chạy tới, một tay đem Linh ôm lấy, miệng hoan hô: “Linh, ngươi quá lợi hại, rất nam nhân, một chiêu cuối cùng, thực sự rất đẹp!”
Linh lúc này thay vẻ mặt tiếu ý, mặc Ly Tịch cùng Hoài Thanh rốt cục phản ứng ôm. Sắc mặt tái nhợt, phối với ý cười nhàn nhạt, dĩ nhiên khiến Vạn Thần Dật có loại mỹ cảm cấm kỵ, đột nhiên thật muốn đem y ôm vào lòng hảo hảo che chở. Vạn Thần Dật đột nhiên nghĩ tới một hình ảnh, Linh nháy mắt lộ mỉm cười ngượng ngùng, mảnh mai dựa vào lòng hắn, này… Vạn Thần Dật nhanh đình chỉ ý nghĩ vớ vẩn, hung hăng rớt xuống một thân da gà, hoàn toàn tiếp thụ không được Linh nũng nịu, Linh vẫn như vậy, bình tĩnh tự tin thật tốt!
Bất quá, nếu như đổi thành hình ảnh thế này, Linh cười khẽ bị hắn ôm vào lòng, mà không phải dựa vào lòng hắn, không có xấu hổ e thẹn, chỉ có tiếu dung đạm nhiên tự tin, cảm giác kia, tựa hồ không sai! Vạn Thần Dật trầm ngâm suy nghĩ mạc danh kỳ diệu, băng lãnh trên mặt cũng dần hòa hoãn, dọa Lê Văn Uẩn tới trước mặt hắn vừa nhảy, “Thần Dật, làm sao vậy?”
Vạn Thần Dật hoàn hồn, nhàn nhạt nói: “Không có gì!” Quay đầu nhìn Linh, hai người kia còn ôm Linh không buông, hơi nhăn mi, nhớ tới cảm giác ôm Linh trong lòng, còn có suy nghĩ vừa nãy, hiện nhìn hai người kia thế nào chướng mắt vậy!
Các học viên còn lại đã triệt để đánh mất năng lực ngôn ngữ, cũng đánh mất biểu tình bộ mặt, chỉ có thể ngốc lăng nhìn Linh hoàn hảo không tổn hao gì, đây là sự thật, đây không phải sự thật, đây là sự thật! Trời ạ, đây là sự thật, thực sự có trung cấp ma pháp sư có thể làm được cùng đạo sư thánh cấp ma pháp sư chiến đấu mà không bị thương, không trên giường bệnh nằm, cũng không đình học mấy tháng, chỉ là sắc mặt tái nhợt, ma lực hao hết!
Rất khiêu chiến năng lực tiếp thu của bọn họ, các học viên nhanh muốn khóc, nhìn Linh, một đám học viên quyết định mấy ngày nay không cần cùng Linh nói chuyện, bọn họ phải thu thập trái tim thủy tinh đã vỡ nát của mình, còn có chữa trị tốt, dán chắc, sau này có thể thừa thụ càng nhiều đả kích.
Tư Không Châu hung hăng nhìn chằm chằm Linh, hắn thế nào cũng không ngờ tới thực lực của Linh cư nhiên đến tình trạng này, thảo nào ngày đó có thể một mình đối chiến hai cao cấp ma pháp sư mà không vây ở hạ phong, y không phải trung cấp ma pháp sư, đã là cao cấp ma pháp sư, y vẫn ẩn dấu đến giờ.
“Được rồi, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi, ngày mai đến đây lên lớp, bất quá, không cho phép đến muộn!” La Hồng nhìn Linh cường chống, đã không có hoả khí nộ mạo tam trượng vừa nãy, thanh âm cư nhiên có vẻ trầm thấp êm tai, bất quá, chuyện vừa chuyển, nhìn Linh căn dặn, thẳng đến Linh gật đầu mới phất tay đối những người khác nói: “Hôm nay cứ vậy, tan học!” Nói xong ly khai phòng học, cho các học viên một không gian kinh thán cùng kinh hô.
“Linh, chúng ta trở về nghỉ ngơi!” Hoài Thanh lo lắng nhìn Linh sắc mặt tái nhợt, viền mắt hơi đỏ nói. Vừa nãy Linh thật nguy hiểm, hắn nhưng không cách nào giúp đỡ y, đều là Linh giúp đỡ hắn, chiếu cố hắn, hắn nhưng một điểm đều không giúp được Linh, Hoài Thanh rất thất lạc, hắn vẫn là trói buộc của Linh.
“Hoài Thanh.” Linh tiến lên, vươn tay đáp bờ vai hắn, vừa cười vừa nói: “Ta không khí lực, đỡ ta về!”
“Ừ!” Hoài Thanh gật đầu, che giấu tình tự của mình, vươn tay đỡ Linh, cùng Ly Tịch mỗi người một bên, đem Linh nửa chống nửa đỡ đuổi về ký túc xá. Linh nhìn Hoài Thanh cẩn thận đỡ mình, y vẫn biết Hoài Thanh tâm tư nhẵn nhụi, hơn nữa yếu đuối mẫn cảm, không giống Ly Tịch tùy tiện, cho nên hắn nhất định vì chính mình không thể trước lao qua giúp đỡ y cảm thấy ngăn trở, thế nhưng, “Hoài Thanh, phiếu cơm của ta vừa bị đánh nát, sau này ngươi mỗi bữa chỉ có thể ăn lửng dạ, một nửa khác cho ta!” Linh ghé sát tai Hoài Thanh, nhỏ giọng nói.
Cái gì! Hoài Thanh kinh khủng nhìn Linh, muốn phân cơm của hắn, đây không phải so với muốn mạng hắn còn ác hơn! Thế nhưng, người kia là Linh, cắn răng: “Ừ, tốt, phân nửa cho ngươi!”
Linh cười đến hài lòng, vươn tay nhu nhu tóc Hoài Thanh: “Đứa ngốc!”
“Các ngươi nói gì?” Ly Tịch bất mãn trừng hai người, “Các ngươi gạt ta, len lén nói gì?”
“Bí mật!” Linh vốn muốn nói không có gì, y cùng Hoài Thanh chính là nói giỡn, thế nhưng Hoài Thanh rất nhanh giành trước một bước, hai chữ bí mật cực cụ thâm ý xuất khẩu. Hoài Thanh nghĩ chính là, nghìn vạn lần không thể để Ly Tịch biết hắn đem phân nửa cơm cho Linh, nếu như Ly Tịch cũng muốn phân nửa, vậy hắn không phải chết đói!
Quả nhiên, hai chữ ‘bí mật’ có thể chứa rất nhiều ý nghĩa vừa ra, Ly Tịch lập tức nhảy nhót lao tới, “Cái gì, bí mật, các ngươi có bí mật, vì sao ta không biết!”
Lê Văn Uẩn cùng Vạn Thần Dật theo sau ba người Linh, nhìn bọn họ vui cười đùa giỡn, trêu chọc nói: “Ai, ngươi xem, tiểu hài tử xá hữu thật hạnh phúc, trái ôm phải ấp, ngươi bộ dáng này, người cô đơn.”
Vạn Thần Dật không để ý hắn, hiện toàn bộ tế bào não đều quấn quýt bí mật của Linh cùng Hoài Thanh, hai người bọn họ có bí mật gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.