Vạn Linh Chi Chủ

Chương 80:




Cuối cùng hắn mới bắt đầu chú ý đến mái tóc bạc trắng của mình, tay cầm một lọn tóc đưa lên trước mặt hắn tò mò hỏi.
"Tóc của ta sao lại bạc hết cả rồi"
"Ta đã nói ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, thọ nguyên có ngươi xói mòn gần hết nên tóc bạc đi cũng là điều bình thường mà thôi, ngươi còn sống mà đứng ở đây đã may mắn lắm rồi"
"Thưa tiền bối không biết thọ nguyên của ta còn bao nhiêu" Vương Minh bình tĩnh hỏi.
Vừa nói hắn vừa vận linh lực lên hai bàn tay của mình rồi bắt đầu chỉnh lý lại mái tóc của mình.
Chỉ thấy hắn lướt tay qua một cái mái tóc dài chấm đất đã bị cắt đến ngang eo, tiếp đó hắn bắt đầu búi cao tóc của mình lên.
Hắn khá là ghét công việc này nó rất rườm rà và phức tạp, nếu như bình thường cứ cắt ngắn đi có phải tiện hơn biết bao nhiêu, thế nhưng hắn càng không muốn mọi người nhìn mình như nhìn xiếc khỉ.
Trước đây Phong Nguyệt Cầm vẫn hay chải tóc cho hắn thế nhưng từ lúc rời Phong Ma Giới hắn phải tự tay làm tất cả mọi thứ.
Trong lúc hắn đang loay hoay Diệu lão tổ bắt đầu đánh giá hắn, nhấp một ngụm trà bà trả lời.
"Theo tình hình trước mắt ngươi còn khoảng 50 năm thọ nguyên nữa, trong thời gian này nếu ngươi vẫn chưa đột phá thì ngươi cứ chờ chết đi"
Lời nói của Diệu lão tổ khiến hắn động tác của hắn dừng lại một nhịp sau đó hắn vừa tiếp tục công việc của mình vừa nói.
"Đệ tử biết rồi cảm ơn tiền bối đã thông báo"
Thái độ của Vương Minh khiến Diệu lão tổ cảm thấy thú vị, bà nheo nheo đôi mắt nhìn chằm chằm hắn hỏi.
"Ngươi có vẻ rất bình tĩnh nhỉ, ngươi có biết 50 năm chỉ là một cái chớp mắt, ngươi nghĩ là ngươi có thể đột phá trong thời gian đấy sao"
Vương Minh đã búi xong mái tóc của mình, chỉnh trang lại trang phục của mình xong hắn ta phất tay một cái tấm gương băng liền biến mất.
"Sống thì sao mà chết thì sao, nếu sống mà không có mục đích thì cho dù có sống lâu hơn cũng chỉ uống phí, ta thà chết vì lý tưởng của bản thân còn hơn là mục rữa trong một xó xỉnh nào đó"
Diệu lão tổ nở một nụ cười lớn rồi nói.
"Nói hay lắm, thế lý tưởng của ngươi là gì, không biết ngươi có thể làm được hay không hay chỉ mạnh miệng mà thôi"
Vương Minh im lặng, không biết vì sao lúc nãy hắn lại xúc động đến mức nói ra lời nói như vậy, thật ra hắn cũng chưa biết được lý tưởng của bản thân là gì nữa. — QUẢNG CÁO —
Chỉ là không hiểu sao trong thâm tâm hắn có một thứ gì đó như đang thúc dục hắn phải hành động.
Trong lúc Vương Minh đang trầm ngâm thì từ cửa chính của căn phòng một bóng người xuất hiện, khi hắn nhìn sang thì nhận ra đây là Tinh Thiên Nhai.
"Đệ tử bái kiến tông chủ" Vương Minh chắp tay nói.
Tinh Thiên Nhai nhíu mày bắt đầu đánh giá Vương Minh, nghe tin Vương Minh tỉnh lại hắn liền nhanh chóng đến đây thế nhưng nhìn đối phương hắn thấy cứ như người xa lạ.
Trước đây hắn thấy thích Vương Minh vì đây là một đệ tử có tiềm lực tốt, tính cách ôn hòa lại lễ độ, tuy đôi chỗ có hơi ương ngạnh một chút thế nhưng người trẻ tuổi mà chỉ cần không phạm phải sai lầm gì quá lớn là được.
Thế nhưng bây giờ nhìn đối phương hắn thấy đây giống như là một người hoàn toàn khác, không chỉ ngoại hình có thay đổi mà cả khí chất và tính cách cũng có khác biệt.
Bây giờ hắn cảm nhận được từ người Vương Minh tỏa ra khí tràng rất đặc biệt khiến người khác có cảm thấy rất thoải mái và muốn thân cận, không chỉ vậy từ lời nói của đối phương toát ra sự tự tin mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được từ đối phương.
Không chỉ vậy thái độ của Vương Minh với hắn cũng có sự thay đổi, trước đây mỗi lần gặp mặt hắn có thể nhìn thấy sự kính trọng và ngưỡng mộ từ đối phương thế nhưng bây giờ hắn chỉ cảm thấy sự bình tĩnh và lạnh nhạt.
"Ngươi tỉnh lại rồi sao, vậy thì tốt ta đến để đưa ngươi về, bây giờ ngươi đi ra ngoài đi ta có việc cần nói cùng lão tổ" Tinh Thiên Nhai nhìn Vương Minh nói.
"Vâng thưa tông chủ" Vương Minh chắp tay chào rồi rời khỏi gian phòng, thế nhưng đúng lúc này Diệu lão tổ lại lên tiếng.
"Ngươi nghĩ có thể rời đi dễ dàng vậy sao, tính mạng của ngươi là do ta cứu bây giờ không phải lfa lúc ngươi phải trả ơn hay sao"
Vương Minh quay lại nhìn Diệu lão tổ rồi nói.
"Không biết tiền bối có việc gì lại cần đến sự giúp đỡ của đệ tử, đệ tử cũng chỉ là một người bình thường mà thôi"
Diệu lão tổ chỉ tay về phía cô gái đứng bên cạnh mình rồi nói.
"Đây là đồ tôn của ta Thanh Tâm, gần đây nàng tu luyện đến bình cảnh vì thế cần phải nhập thế để tu hành, thế nhưng từ trước đến giờ nàng chưa từng tiếp xúc với người lạ nên ta cần một người đi theo để bảo vệ nàng, có tiểu tử ngươi ở đây thì ta cũng đỡ phải mất công tìm người khác, nhiệm vụ của ngươi chỉ đơn giản là không để ai thương tổn đến nàng rõ chưa, nếu có vấn đề xảy ra thì thọ nguyên của ngươi không còn đủ 50 năm đâu"
Vừa dứt lời thì chén trà trong tay Diệu lão tổ bị bà bóp thành bột phấn rồi rơi xuống.
Vương Minh nhìn chén trà trong tay bà lão rồi quay sang nhìn sang Thanh Tâm.
Ánh mắt của Vương Minh khiến nàng lúng túng đỏ hết cả mặt lên, nhìn thấy thế hắn liền nở một nụ cười rồi nói. — QUẢNG CÁO —
"Tiền bối cứ yên tâm ta sẽ quan tâm đến Thanh Tâm cô nương"
Diệu lão tổ hài lòng gật đầu rồi phất tay, Vương Minh hiểu ý rời khỏi căn phòng, Thanh Tâm vẫn tỏ ý không muốn rời khỏi thế nhưng nhìn ánh mắt của lão tổ liền biết mình không thể thay đổi ý kiến của bà đành ph
Tinh Thiên Nhai nhìn Vương Minh rời khỏi căn phòng liền quay sang Diệu lão tổ thắc mắc.
"Lão tổ yên tâm để Thanh Tâm sư muội ở cùng với hắn sao, lần này tỉnh lại tính cách của hắn trở nên đại biến khiến ta gần như không nhận ra được nữa, ta sợ có chuyện không hay xảy ra"
"Ngươi không cần phải lo chuyện đó, Thanh Tâm tuy tâm trí đơn thuần nhưng không đơn giản như ngươi nghĩ, ta có tính toán của ta dù sao chúng ta vẫn cần có người để mắt đến hắn để hắn không gây chuyện" Diệu lão tổ bình tĩnh nói, Tinh Thiên Nhai cũng không tiện gặng hỏi đành phải im lặng.
Bước chân ra khỏi động phủ Tinh Thiên Nhai ngạc nhiên nhìn thấy Vương Minh đang vuốt ve Thanh Vũ Điểu của mình.
Linh thú của hắn đều không phải loại đơn giản nên tính cách đều rất kiêu ngạo nếu không phải hắn chăm sóc bọn chúng từ nhỏ thì chưa chắc đã sai bảo được bọn chúng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thanh Vũ Điểu để người lạ vuốt ve mình.
Hắn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Minh thì Thanh Vũ Điểu của hắn còn không muốn cho Vương Minh ngồi trên lưng mình thế mà bây giờ chỉ mới rời mắt trong chốc lát đã bị người khác thu phục.
Nhìn Thanh Vũ Điểu của mình ngoan ngoãn để cho Vương Minh vuốt ve lâu lâu còn phát ra âm thanh vui sướng mà hắn lại cảm thấy bực mình, đến hắn là chủ nhân còn chưa được đối xử như vậy nữa.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Thanh Tâm bước ra khỏi động phủ, khóe mắt của nàng hơi đỏ lên cho thấy nàng vừa khóc xong một trận.
Vương Minh quay sang Thanh Tâm nở một nụ cười rồi nói.
"Thanh Tâm cô nương không cần suy nghĩ nhiều quá làm gì, cũng không phải là từ biệt thậm chí cô nương có thể về thăm tiền bối lúc rãnh rỗi cơ mà, cứ coi như là ra ngoài chơi một chuyến là được"
Thanh Tâm buồn bã gật đầu, Vương Minh cũng không bận tâm mà tiếp tục nói.
"Thôi chúng ta đi thôi không lại muộn mất, còn phải sắp xếp chỗ ở cho Thanh Tâm cô nương nữa chứ"
Vừa nói Vương Minh vừa ra hiệu mời, Thanh Vũ Điểu nhanh chóng cúi người xuống cho hai người dễ dàng lên.
Vương Minh bước lên trước rồi đưa tay ra hiệu cho Thanh Tâm, nàng đắn đo một lúc rồi vươn tay ra nắm lấy tay của hắn để hắn kéo lên lưng Thanh Vũ Điểu.
Tinh Thiên Nhai đứng một bên chứng kiến hết thảy, nhìn linh thú của mình đi xun xoe lấy lòng ngươi khác khiến mặt hắn đen xạm lại.
Nếu không phải linh ước vẫn còn ở đó thì hắn còn nghĩ đây không phải là linh thú của hắn nữa cơ, thật là mất mặt mà. — QUẢNG CÁO —
"Tông chủ đại nhân à, chúng đệ tử sẵn sàng để xuất phát rồi"
"Nàng là sư muộn của ta ngươi liệu hồn mà xưng hô cho cẩn thận" Tinh Thiên Nhai trợn mắt nhìn Vương Minh nghiến răng nói.
"Thật vậy sao thế nhưng nhìn nàng cũng chỉ bằng tuổi đệ tử mà thôi, Thanh Tâm cô nương năm nay bao nhiêu tuổi rồi" Vương Minh tỏ ra ngạc nhiên quay sang nhìn Thanh Tâm nói.
"Ta năm nay mười bảy tuổi" Thanh Tâm ngượng ngùng nói.
"Nếu vậy thì còn nhỏ hơn ta một tuổi nữa cơ, gọi sư thúc thì nghe già lắm hay ta cứ gọi nàng là Thanh Tâm nhé" Vương Minh nghe thấy vậy liền nói, hai mắt vẫn nhìn Thanh Tâm.
Bị nhìn chằm chằm khiến Thanh Tâm trở nên lúng túng liền rối rít gật đầu.
Tinh Thiên Nhai đứng bên cạnh cứng họng nhìn sư muộn của mình rơi vào tay giặc trong chớp nhoáng, hắn cũng lúng túng không biết phải làm gì.
Đây là quan hệ cá nhân của bọn họ hắn cũng không muốn nhúng tay vào, dù sao trong tu chân giới bởi thọ nguyên lâu dài nên bối phận đôi khi rất là loạn, vì thế về cơ bản bọn họ đều xưng hô theo tu vi mà thôi.
Vương Minh không phải là đệ tử của hắn nên hắn cũng không tiện nói gì, còn nhìn sang sư muội của mình hắn cũng không muốn làm khó nàng thêm.
Thở dài một cái Tinh Thiên Nhai ra lệnh cho Thanh Vũ Điểu cất cánh, một bên điều khiển Thanh Vũ Điểu một bên nhìn Vương Minh đang trò chuyện cùng Thanh Tâm.
Không biết hắn nói những gì với nàng mà thái độ của nàng đã bắt đầu khá hơn không còn buồn như trước, đã thế còn chăm chú nhìn đối phương khoa tay múa chân kể chuyện.
Tinh Thiên Nhai cảm thấy lo lắng, không biết chuyện gì xảy ra khiến cho tính cách của Vương Minh lại đột nhiên thay đổi như vậy, cứ như một con người hoàn toàn khác.
Nghĩ tới lời tiên tri mà Diệu lão tổ nói hắn lại càng lo lắng hơn không biết phải xử lý chuyện của Vương Minh như thế nào.
Thế nhưng sư phụ của hắn cũng đã nói chuyện với hắn bảo hắn phải tạo điều kiện tối đa cho Vương Minh, hắn không muốn trái lời sư phụ thế nhưng nhìn sự thay đổi của đối phương khiến hắn hơi chần chừ.
Cứ thế lòng mang tâm trạng nặng nề hắn đưa hai người trở về biệt viện của Vương Minh trên Tinh Thần Phong.
Nhìn hai người bước chân vào biệt viện Tinh Thiên Nhai trầm ngâm một hồi rồi điều khiển Thanh Vũ Điểu rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.