Vạn Linh Chi Chủ

Chương 8:




Nghe thấy hắn đồng ý Quỷ Lão mừng như điên hỏi lại: “Tốt lắm bây giờ ta đưa ngươi đi hoàn thành nghi lễ nhập tông.”
Nói rồi xung quanh Vương Minh lóe lên ánh sáng, hai người bọn hắn biến mất khỏi Trắc Linh Điện.
Sau khi ổn định cơ thể hắn thấy bản thân đang đứng trong một tòa điện rộng lớn, phía trên có hàng dãy bài vị được đặt trên các bàn thờ, phía trên cùng có treo hình ảnh một lão giả mặc bộ đồ màu đen tuyền, xung quanh quỷ khí um tùm, lão giả khuôn mặt cương nghị, không giận tự uy, đôi mắt đen như hút hồn người đối diện.
Quỷ Lão liền nói: “Trước mặt ngươi là liệt tổ liệt tông của Thiên Quỷ Tông, phía trên cùng là Thiên Quỷ Thần Tôn, người sáng lập ra Thiên Quỷ Tông, mười vạn năm trước là cường giả tối đỉnh một thời, lúc đó Thiên Quỷ Tông uy chấn vạn giới, chỉ cần giậm chân một cái cả tinh không rung chuyển. Thế nhưng đến hiện giờ cảnh còn người mất, Thiên Quỷ Tông truyền thừa đứt gãy vạn năm, mong rằng ngươi sau này có thành tựu có thể phát dương quang đại Thiên Quỷ Tông ta.”
Dứt lời Quỷ Lão phất tay một cái trên các lư hương trước mặt các bài bị xuất hiện một nén nhang, các nén nhang đột nhiên bốc cháy, bên trong từ đường khói hương nghi ngút.
Trên tay Vương Minh xuất hiện ba nén nhang, Quỷ Lão nói: “Bây giờ là nghi thức nhập tông, ngươi ba quỳ chín vái, lập lời thề trước liệt tổ liệt tông rằng ngươi sẽ phục hưng Thiên Quỷ Tông, sau đó dâng hương cho lão tổ tông, cuối cùng là thắp sáng hồn đăng là hoàn thành nghi thức.
Nghe vậy Vương Minh bèn quỳ xuống trước dãy linh vị nói: “Thưa liệt tổ liệt tông của Thiên Quỷ Môn, hôm nay tại nơi này ta Vương Minh xin thề với trời đất sẽ chấn hưng Thiên Quỷ Tông, làm cho Thiên Quỷ Tông phát dương quang đại, nếu trái lời thề hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.”
Sau khi phát thệ xong, hắn ba quỳ chín vái cuối cùng cầm ba nén nhang cắm vào lư hương trước bức ảnh của Thiên Quỷ Thần Tôn.
Ba nén nhang vừa cắm vào lư hương của Thiên Quỷ Thần Tôn xong liền bốc cháy, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
Vương Minh hết hồn, không biết chuyện gì xảy ra, bên cạnh hắn Quỷ Lão mỉm cười gật đầu
Sau đó hắn hướng ánh mắt sang Vương Minh, ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa chưa từng thấy, không còn vẻ hoang dại như trước đây nữa.
Hắn nói: “Được rồi còn một bước cuối cùng, Vương Minh ngươi lại đây.”
Khi Vương Minh lại gần, trên tay Quỷ Lão xuất hiện một cái đèn hình dáng kì lạ, Quỷ Lão phất tay một cái Vương Minh cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, có một cái gì đó từ trong linh hồn hắn bị bóc ra nhập vào cây đèn, cây đèn bỗng nhiên sáng lên.
Quỷ Lão nhìn về phía Vương Minh hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Vương Minh lo lắng trả lời: “Ta bỗng nhiên cảm thấy không khỏe lắm, không biết có chuyện gì xảy ra hay không.”
— QUẢNG CÁO —
Quỷ Lão trả lười, không sao không sao, ta vừa tách ra một chút thần hồn của ngươi để thắp sáng Bản Mệnh Đăng, ngươi về nghỉ ngơi một ngày thì sẽ không sao rồi. Thắp sáng Bản Mệnh Đăng, sau này chỉ cần ngươi gặp nạn có thể thông qua Bản Mệnh Đăng để biết được, từ đó có thể ứng cứu kịp thời.”
Vương Minh vui vẻ: “Nếu vậy lúc ta gặp nguy hiểm thì …”
Quỷ Lão ngắt lời: “Thì ngươi phải tự lo, tông môn này ngoài ngươi thì cũng chỉ có ta mà ta thì không rời nơi này được.”
Nghe thế Vương Minh khuôn mặt đen lại, hắn lại quá hưng phấn rồi quên mất cả cái tông môn to đùng này cũng chỉ có một mình hắn, hắn đúng là đội quân một người mà, chỉ có thể tự lo thân mình thôi.
Sau đó trong tay Quỷ Lão hiện ra ba quyển sách nói:
“Đây là ba quyển công trấn tông pháp, quyển đầu tiên là Thiên Quỷ Công, tu luyện nó ngươi có thể chế ngự quỷ vật, sai khiến tử linh âm hồn, đạt đến cảnh giới đỉnh cao thậm chí có thể thông âm dương, nghịch chuyển sinh tử.”
“Quyển tiếp theo là Thiên Ảnh Bộ, Bộ pháp này luyện đến đỉnh cao có thể phân hóa bản thân thành ngàn vạn cái bóng, thậm chí biến cái bóng thành vũ khí tấn công địch thủ.”
“Cuối cùng là Vạn Huyết Tôi Thể Công, đây là một môn luyện thể công pháp mà chúng ta đạt được trong một viễn cổ di tích, thu thập vạn linh chi huyết đoán tạo ra thể chất mạnh nhất, tuy nhiên đây chỉ là tàn quyển, trên đó có một phần nội dung chỉ mang tính lí thuyết, người sáng tạo công pháp có lẽ cũng chỉ đưa ra một số suy đoán chứ cũng chưa hoàn thành công pháp này.”
“Nhưng cho dù vậy nó cũng là công pháp luyện thể đẳng cấp cao nhất trong tông môn ta, bên trong có kèm theo bản chép tay cùng chỉnh sửa của một số tiền bối đã tu luyện nó trước đây, chẳng qua ngươi phải đến Trúc Cơ Kỳ mới có thể bắt đầu tu luyện nó, lúc đó ngươi tới báo ta ta sẽ giúp ngươi rõ chưa.”
Vương Minh hưng phấn cầm lấy ba quyển công pháp, đây là ba quyển công pháp đẳng cấp cao nhất hắn được tiếp xúc, mạnh hơn nhiều quyển Ngự Thú Tâm Kinh trước đây của hắn nhiều.
Tiếp đó trong tay hắn hiện ra một tấm lệnh bài màu đen toát ra khí tức cổ lão, bên trên khắc hai chữ Thiên Quỷ.
Quỷ Lão nói: “Đây là Thiên Quỷ Lệnh, là Chưởng Môn tín vật, cầm lấy nó ngươi có quyền hạn điều khiển mọi loại cấm chế, pháp trận bên trong Thiên Quỷ Tông, nó còn đại diện cho địa vị của Chưởng Môn Thiên Quỷ Tông, ngoài ra còn công dụng nào khác thì ngươi phải tự tìm hiểu.”
Liếc mắt nhìn Vương Minh hắn nói tiếp:
“Còn con sói nhỏ bên cạnh ngươi thì ngươi có thể vứt bỏ, dù sao cũng chỉ là một sinh vật cấp thấp, sau khi ngươi tu luyện chút thành tựu ta có thể giúp ngươi thu phục một đầu quỷ vật tư chất thượng giai, mạnh hơn nhiều so với nó, còn nếu ngươi thích thì có thể thử luyện chế nó thành một tử linh hay quỷ vật cũng được.”
Nghe được lời này Vương Minh sầm mặt lại, hắn quát lên: “Không đời nào có chuyện đó, Ngân Nguyệt là đồng bọn của ta, dù chết ta cũng không bỏ rơi nó.”
— QUẢNG CÁO —
Cho dù hắn và Ngân Nguyệt tiếp xúc với nhau thời gian chưa lâu nhưng tình cảm hai người lại rất gắn bó, không chỉ vậy cảm giác gần gũi không chỉ về mặt thể xác mà cả về tâm linh khiến hắn xem Ngân Nguyệt như là người thân vậy.
Ngân Nguyệt là hắn nhặt được trong núi trong một lần chấp hành nhiệm vụ, sau đó hắn đem về nuôi lớn, hắn đã phải tìm hiểu rất lâu mới biết được chủng loại và cách thức nuôi dạy nó, cũng vì nó mà hắn quyết tâm trở thành Ngự Thú Sư, nói hắn bỏ rơi Ngân Nguyệt, thật sự hắn không làm được.
Quỷ Lão tỏ ra bất ngờ trước phản ứng của Vương Minh, nhưng tiếp theo hắn dửng dưng nói: “Tùy ngươi thôi, thế nhưng đợi đến khi ngươi tiếp xúc với Thiên Quỷ Công thì ngươi sẽ đổi ý ngay thôi.”
Vương Minh trả lời: “Không bao giờ có chuyện đó.”
Quỷ Lão nhún vai không trả lời, thấy vậy Vương Minh bực mình bỏ đi, đi được mấy bước hắn liền dừng lại, sau khi ngập ngừng một chút hắn quay lại đứng trước Quỷ Lão.
Thấy hắn tỏ ra lúng túng Quỷ Lão bèn hỏi: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói ra.”
Vương Minh lí nhí trả lời: “Ta không biết đường.”
Quỷ Lão cười phá lên, thằng nhóc này thật thú vị, có vẻ như sắp tới cuộc sống của hắn sẽ bớt buồn chán lắm đây.
Vương Minh cúi gằm mặt xuống, vừa mới cãi nhau với người ta xong đã phải xuống nước nhờ vả, thật mất mặt, thế nhưng cái tông môn lớn như thế này nếu chạy lung tung lạc mất thì lúc đó khóc không thành tiếng.
Quỷ Lão không so đo với Vương Minh, lão đưa ngón tay điểm vào đầu Vương Minh một cái, trong đầu Vương Minh hiện ra bản đồ của Thiên Quỷ Tông kèm theo ghi chú và một vài hướng dẫn, nội quy nhập tông.
Quỷ Lão nói: “Ngươi cứ từ từ tìm hiểu đi, có gì thắc mắc thì đến Đại Điện gặp ta.”
Quỷ Lão vừa định rời đi thì Vương Minh gọi lại: “Khoan đã Quỷ Lão, thế thức ăn và nước uống thì ta kiếm ở đâu.”
Lúc này Quỷ Lão mới nhớ ra Vương Minh còn chưa bắt đầu tu luyện, vẫn chưa thể ích cốc giống như hắn ta, suy nghĩ một hồi hắn liền nói:
“Phía Tây Tông môn có Dược viên, bên trong có một dòng suối dùng để tưới dược thảo, ngươi có thể đến đấy lấy nước, còn thức ăn thì bên ngoài sơn môn có một số dã thú cấp thấp, ngươi tự tính toán đi.”
Nói rồi Quỷ Lão biến mất để lại Vương Minh trơ trọi một mình, hắn đành cười khổ, sau khi kiểm tra bản đồ Quỷ Lão để lại hắn liền ra khỏi Từ Đường, sau đó lần theo con đường tìm đến phòng ở.
— QUẢNG CÁO —
Đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ hắn bắt đầu lầm bầm: “Thật là xa, đi bộ như thế này đến bao giờ mới đến nơi chứ.”
Đúng lúc này trong đầu hắn vang lên tiếng của Thiên Âm: “Ngươi thật ngốc, ngươi đi bộ thế này đến bao giờ mới đến nơi, trong tông môn đều có bố trí truyền tống trận giúp ngươi di chuyển nhanh chóng hơn, nếu biết sử dụng chúng thì đã đến nơi từ lâu rồi.”
Vương Minh ngẩn người ra sau đó kêu lên: “Trời đất sao ta không nghĩ ra nhỉ, còn ngươi nữa sao ngươi không nhắc nhở ta sớm hơn.”
“Ta thích, ngươi có giỏi thì cắn ta đi.”
Không có cách nào hắn bèn ấm ức kiểm tra bản đồ, sau khi xác định được truyền tống trận gần nhất hắn ta liền thay đổi lộ tuyến.
Sau 15 phút cuối cùng hắn cùng lê được thân xác về đến nơi ở, đây là cái biệt viện to nhất trong khu vực này.
Dù sao cũng không ai tranh với hắn cả vậy nên nếu được chọn đương nhiên hắn phải chọn căn to nhất rồi.
Đánh giá xung quanh, đình đài, sân vườn, cái gì cũng có cả, lần đầu tiên hắn ta được sở hữu căn nhà lớn đến thế, nếu trước đây thì nó chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ của hắn thôi.
Hắn hưng phấn đi đến căn phòng ngủ, hôm nay biết bao nhiêu chuyện xảy ra hắn cũng đã thấm mệt, đứng trước cửa phòng hắn bỗng nhiên giật mình nghĩ ra một điều:
“Chết mẹ, căn nhà to như thế này dọn dẹp không biết bao giờ mới xong, nếu thường xuyên dọn dẹp thì thôi coi như khỏi tu luyện gì nữa.”
Vừa nghĩ trong đầu hắn vừa chửi bản thân ngu ngốc, tại sao lại chỉ vì ham cái nhà to hơn mà lại ôm vào mình một đống việc như vậy nữa chứ.
Nghĩ đến đó bao nhiêu hưng phấn của hắn biến mất sạch sành sanh, thế nhưng đã đến đây rồi hắn muốn vào xem thử bên trong như thế nào đã rồi tính tiếp.
Đẩy cửa phòng ra, bên trong bỗng nhiên vụt sáng, không giống như những gì hắn đã nghĩ, cho dù bỏ hoang vạn năm nhưng trận pháp tông môn vẫn hoạt động vì vậy bên trong vẫn sạch sẽ, bàn ghế, rèm cửa, giường chiếu không có một hạt bụi.
Lúc này hắn mới tươi tỉnh chà chà ta thật là giỏi, lựa chọn căn nhà này thật là đúng đắn mà, mà cũng may không cần phải dọn dẹp chứ nghĩ đến việc suốt ngày phải dọn dẹp căn nhà to như thế này thì chắc chán ốm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.