Vạn Linh Chi Chủ

Chương 70:




Mặc kệ bên ngoài bán tán xôn xao về bản thân Vương Minh vẫn tiếp tục chìm đắm trong hải dương của tri thức.
Hắn ta say mê đến mức gần như quên tất cả mọi khái niệm về sự vật xung quanh mà dần dần rơi vào trạng thái vô thức.
Máu trong người hắn bắt đầu vận chuyển nhanh hơn khiến đầu óc của hắn càng trở nên tỉnh táo và hưng phấn cứ như thế tiếp tục duy trì trạng thái tập trung cao độ.
Trong trạng thái này công pháp của hắn cũng bắt đầu tự chủ vận chuyển cung cấp năng lượng cho cơ thể của hắn, không chỉ vậy hắn còn vô thức có những thay đổi mới trở nên càng mượt mà hơn.
Những khúc mắc trước đây hắn không cách nào giải quyết được bỗng nhiên có lời giải đáp, hắn cảm giác như mình đặt chân vào một phiến thiên địa mới.
Toàn bộ thân thể Vương Minh xuất hiện những thay đổi long trời lở đất, những tiên văn vốn chỉ tồn tại trong thức hải của hắn như bị dẫn dắt bởi một loại lực lượng thần bí nào đó bắt đầu xuyên qua giới hạn ngăn cách của thức hải bắt đầu di chuyển toàn thân Vương Minh.
Những kim sắc tiên văn bắt đầu xuất hiện giăng kín thức hải của hắn, còn những ngân sắc tiên văn bắt đầu tràn ra khỏi thức hải tuôn ra khắp các ngõ ngách trong thân thể của hắn.
Một nửa ngân sắc tiên văn bắt đầu tan vào trong huyết mạch của Vương Minh khiến máu trong người hắn dần trở nên đặc quánh lại như thủy ngân, thậm chí đôi chỗ còn ánh lên ánh sáng màu bạc.
Một nửa còn lại hòa tan vào xương cốt, nội tạng và nhục thân của Vương Minh, phần còn lại chui vào đan điền của hắn củng cố lại đan điền cùng thể nội thế giới của hắn, tất cả như đan thành một đồ án khổng lồ bao trùm lấy thân thể của hắn.
Trong thức hải của Vương Minh linh hồn của hắn dưới sự ảnh hưởng của kim sắc tiên văn càng trở nên ngưng thực hơn, các linh ước trong thức hải của hắn bắt đầu phát ra ánh sáng mạnh hơn giống như những vì tinh tú đủ màu đang treo trên bầu trời.
Vương Minh đang trong trạng thái vô thức nên không cảm nhận được thế nhưng đám linh thú của hắn lại cảm nhận được mối liên hệ giữa chúng nó cùng Vương Minh trở nên sâu sắc hơn.
Bên cạnh đó bọn chúng còn cảm thấy được hai luồng năng lượng thông qua linh ước truyền vào cơ thể của bản thân.
Một luồng năng lượng lạnh toát như một dòng nước mát lạnh gột rửa linh hồn bọn chúng khiến linh hồn chúng nó trở nên ngưng thực hơn.
Luồng năng lượng còn lại mang hơi nóng tràn ngập khắp cơ thể bọn chúng khiến cơ thể của chúng được tôi luyện qua một lần nữa.
Thế nhưng không biết vì lý do gì hai luồng năng lượng tràn vào cơ thể Long Huyền lại bị huyết mạch của nó hấp thu toàn bộ vì thế nó gần như không có thay đổi gì, chỉ là nếu quan sát kĩ có thể thấy được Long Tâm của nó ban đầu có màu đỏ chói đặc trưng cho Thương Long nhấ mạch lại bắt đầu xuất hiện những vằn đen bất thường.
Ngay khi dị biến bắt đầu xảy ra trong thức hải của Vương Minh cuốn Thiên Thư bí ẩn tưởng đã mất tích từ lâu lại xuất hiện, từ bên trong vang lên giọng nói già nua của Thư Lão.
— QUẢNG CÁO —
"Quả nhiên là hắn, huyết mạch Đế gia bắt đầu thức tỉnh rồi sao, không biết tương lai sau này của hắn sẽ đi đến đâu nữa mong là sẽ không giống như lời tiên tri của nàng, không biết Đế tiểu tử đã chuẩn bị được những gì nữa dù sao nghịch thiên cải mệnh cũng không phải điều dễ dàng gì"
Sau một tiếng thở dài cuốn Thiên Thư lại biến mất như chưa từng xuất hiện.
Vương Minh vẫn hồn nhiên không nhận ra những thay đổi của bản thân mình mà tiếp tục chúi đầu vào nghiên cứu điển tịch, chỉ là hắn bỗng nhiên cảm thấy toàn bộ thân thể thư sướng, tinh thần rộng mở mọi thứ dường như toàn bộ thông suốt.
Tốc độ suy nghĩ mau lẹ khiến hắn tra cứu điển tịch càng nhanh chóng hơn, thậm chí hắn còn nhận thấy rất nhiều kiến thức trong các cuốn điển tích có phần trùng lặp và rối rắm.
Thế nhưng đây cũng là điều đương nhiên vì để viết ra một cuốn điển tịch thì tác giả của nó cũng phải nghiên cứu rất nhiều điển lịch liên quan.
Số lượng điển tịch ở đây cũng là một con số khổng lồ chắc chẳng có ai có thời gian đi duyệt hết tất cả như Vương Minh cả, thậm chí có thể đã từng có người biết thế nhưng không ai quan tâm đến vấn đề này cả.
Cứ thế càng về sau tốc độ càn quét của Vương Minh càng tăng nhanh, hắn lần lượt đi từ giá sách này đến giá sách khác với tốc độ chóng mặt.
Nhận thấy Vương Minh có điểm bất thường trưởng lão quản lý Tàng Thư Các nhanh chóng báo cáo cho Tinh Thiên Nhai.
Chỉ trong chốc lát Tinh Thiên Nhai đã xuất hiện, theo sau là các vị điện chủ bọn họ nhanh chóng chú ý đến trạng thái bất thường của Vương Minh.
"Hắn đây là đang..."
Đại địa điện chủ tròn mắt nhìn Vương Minh thốt lên, thế nhưng hắn chưa kịp nói xong đã bị Tinh Thiên Nhai chặn lại.
"Được rồi mọi người yên lặng không được làm phiền hắn, Chu trưởng lão hắn bắt đầu trạng thái này từ khi nào"
Tinh Thiên Nhai quay sang vị trưởng lão quản lý Tàng Thư Các hỏi thăm.
"Thưa tông chủ ta đã cho người quan sát hắn theo lời dặn của ngài, hắn rơi vào trạng thái này đến hiện tại là vào khoảng nửa tiếng đồng hồ"
Chu trưởng lão cung kính trả lời, Tinh Thiên Nhai gật đầu mắt vẫn chăm chú quan sát Vương Minh.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi cùng thêm mấy người nữa tiếp tục chú ý đến trạng thái của hắn, không cho ai tiếp cận khu vực này tránh làm phiền đến hắn, rõ chưa"
Tinh Thiên Nhai dặn dò cẩn thận sau đó ông cùng mấy vị điện chủ rời khỏi Tàng Thư Các, tất cả tiếp tục tập trung tại đại điện.
Sau khi yên vị một cuộc cãi vã lại tiếp tục nổ ra, Tinh Thiên Nhai yên lặng ngồi trên ghế của tông chủ suy nghĩ mặc kệ mọi người bên dưới như muốn đánh nhau đến nơi rồi.
"Mọi người yên lặng nào"
Thấy mọi chuyện bắt đầu đi quá giới hạn Tinh Thiên Nhai hét lớn, ngay lập tức cả đại điện tĩnh lặng mọi người hậm hực trở về chỗ ngồi của mình.
"Liên sư muội ngươi là người tiếp xúc với Vương Minh nhiều nhất ngươi cảm thấy hắn là người thế nào"
Tinh Thiên Nhai quay sang Liên Tinh điện chủ hỏi.
"Thưa sư huynh qua những lần tiếp xúc ta thấy được Vương Minh hắn là kiểu người ưa thích tự do và có tính độc lập cao không muốn phụ thuộc vào người khác, với những gì hắn thể hiện thì có thể thấy được việc tu luyện từ trước đến giờ cũng chỉ do bản thân hắn mày mò chứ chưa có người hướng dẫn cụ thể cũng vì thế hắn có những lối suy nghĩ khá là đặc biệt, ta cũng không dám đánh giá điều này là tốt hay xấu nữa"
Mọi người hơi bất ngờ vì Liên Tinh lại đánh giá Vương Minh cao như vậy thế nhưng từ những việc Vương Minh làm gần đây thậm chí hôm nay còn tận mắt chứng kiến hắn đang trong trạng thái đốn ngộ nữa thì tất cả mọi người đều có thể hiểu được.
"Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, thiên phú của Vương Minh hắn rất tốt thậm chí còn vượt trên cả mong đợi của chúng ta, điều này là may mắn cho Vạn Thú Tông chúng ta cho thấy chúng ta đụng đại vận nếu biết tận dụng có thể giúp chúng ta tiến thêm một bước thế nhưng nó cũng là một trọng trách to lớn cho bất kì ai đứng ra phụ trách việc dẫn dắt hắn, nếu để một viên ngọc quý như vậy bị hủy hoại thì chúng ta là tội nhân của cả Vạn Thú Tông"
Nói đến đây Tinh Thiên Nhai yên lặng đưa mắt một vòng quan sát thái độ của mọi người sau đó ông ấy tiếp tục.
"Ta cũng biết mọi người lo lắng điều gì, cho dù từ những thông tin thu thập được thì hắn là một đứa trẻ tốt trọng tình trọng nghĩa thế nhưng như vậy đối với chúng ta vẫn chưa đủ, hắn là hy vọng cho Vạn Thú Tông quật khởi vì thế mong muốn của ta và chắc cũng của mọi người nơi đây cũng là có thể tìm cách trói chặt hắn lại, đây là việc hệ trọng vì thế ta mong mọi người có thể đi đến thống nhất với nhau mà không phải lục đục vì những toan tính riêng"
Vừa nói ông vừa liếc mắt nhìn về phía Liên Tinh điện chủ, việc nàng gặp mặt Vương Minh cũng không phải là việc bí mật gì mọi người đều biết cả thế nhưng nội dung cuộc trò chuyện là gì thì không ai biết.
Chẳng qua từ thái độ của Tinh Thiên Nhai mọi người có thể đại khái đoán ra được mục đích của Liên Tinh là gì, cũng dễ hiểu thôi nếu là bọn họ thì họ cũng làm như vậy.
"Theo ta thấy Thanh Hà nha đầu chưa chắc đã giữ chân được Vương Minh với lại ta thấy hai người cũng không hợp, chưa kể ta nghe được bọn họ còn có khúc mắc với nhau nữa."
— QUẢNG CÁO —
Kim Chung điện chủ lên tiếng thế nhưng chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.
"Kim sư huynh nói vậy là không đúng rồi, bọn họ tuy có khúc mắc thế nhưng đã giải quyết ổn thỏa rồi, với lại cháu gái ta thiên phú rất tốt tính ra cũng thuộc hàng cao cấp trong tông môn sư huynh ngươi kiếm được ai tốt hơn cho ta xem"
Liên Tinh điện chủ như con mèo bị dẫm phải đuôi ngay lập tức phản bác.
"Nói về thiên phú thì con gái ta cũng không kém, hiện tại cũng đã là Ngự Thú Sư cấp 5 trung kỳ rồi, tính ra thì..."
Phong Vô Ảnh điện chủ lên tiếng thế nhưng cũng nhanh chóng bị ép xuống.
"Phong sư huynh thật là nói mà không biết ngượng mồm, con gái ngươi đã gần trăm tuổi rồi mà vẫn còn muốn gặm cỏ non à, Vương Minh chỉ mới mười tám thôi đấy"
Lời chế diễu của Thanh Mộc điện chủ khiến Phong Vô Ảnh mặt đỏ lên thế nhưng hắn vẫn cố cãi.
"Thì có sao đâu chúng ta là người tu tiên mới có trăm tuổi đối với một tu luyện giả cấp 5 thì cả số lẻ cũng chưa tính vì sao lại không hợp nữa chứ, con gái ta mỹ mạo có mỹ mạo, thiên phú có thiên phú lại còn hiền lành chu đáo chứ đâu có như cháu gái của ai đó, các ngươi thử chỉ ra xem có ai hơn được con gái ta không"
Lời nói của Phong Vô Ảnh như xoáy vào chỗ đau của Liên Tinh điện chủ khiến nàng nổi giận, đang muốn đứng lên cãi lại thì có người lên tiếng.
"Có một người rất phù hợp đấy"
Mọi người quay sang vị trí phát ra tiếng nói thì hóa ra đó là Thủy Liên Nhi điện chủ, mặc kệ mọi người cãi nhau nàng vẫn nhàn nhã ngồi uống trà.
"Người sư muội nói đến là ai"
Phong Vô Ảnh khó chịu lên tiếng, hắn không tin là có người có thể hơn con gái hắn được.
"Con gái của Tinh sư huynh, Tinh Thiên Tuyết"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.