Vạn Linh Chi Chủ

Chương 51:




Cuộc sống của Vương Minh bắt đầu một chu kỳ mới, hàng ngày hắn cùng với Thanh Diệp dọn dẹp chuồng linh thú và cho chúng nó ăn.
Những buổi đầu tiên Vương Minh phải vất vả lắm mới khiến Thanh Diệp giúp hắn dọn dẹp, chỉ cần không có hắn ở một bên chỉ đạo thì nó cùng Thủy Tinh Linh lại vứt tất cả mọi việc để đi chơi với nhau.
Thế nhưng đến khi mọi việc vào quỹ đạo năng suất công việc cao hơn hẳn, dây leo của Thanh Diệp linh hoạt và hiệu quả hơn Vương Minh tự làm rất nhiều, thậm chí về sau ngoài Thanh Diệp hắn còn có thêm một “lao công” miễn phí nữa giúp hắn chùi dọn cái chuồng.
Con Ngân Lang kia đã dần quen với sự xuất hiện của Vương Minh, kể từ lúc hắn cùng với Thanh Diệp chữa trị những vết thương trên người của nó thì nó đã trở nên thân thiện hơn với bọn họ, thỉnh thoảng Vương Minh còn có thể vuốt ve nó.
Trương mập mạp ban đầu còn thắc mắc về việc Vương Minh không huấn luyện linh thú tại chỗ ở cùng mọi người, những người khác nghĩ hắn đang tìm cách giấu nghề để chuẩn bị cho cuộc khảo hạch cuối tháng còn Vương Minh kể cho Trương mập mạp về công việc chăm sóc chuồng linh thú của bản thân mình.
Ban đầu Trương mập mạp không tin những gì hắn đang nói, đệ tử ký danh bình thường chỉ tập trung tu luyện để chuẩn bị cho kỳ khảo hạch, chỉ những người tư chất bình thường không tự tin với bản thân thì mới muốn tìm một công việc để có một con đường khác ở lại tông môn.
Thế nhưng để kiếm một công việc trong đây cũng không phải là một việc đơn giản Vương Minh chó ngáp phải ruồi như thế nào lại kiếm được một công việc béo bở như vậy khiến Trương mập mạp nghi ngờ hắn ta có hậu trường cứng lắm mới được như vậy.
Vương Minh cũng chỉ biết cười khổ nói nếu như hắn có hậu trường thì hắn đã có thể chọn một con linh thú tốt hơn rồi chứ không phải là Thanh Diệp Thảo, Trương mập mạp nghe thấy cũng có lý vì thế mới bỏ qua cho Vương Minh.
Trương mập mạp ban đầu cũng khá hứng thú với việc nuôi dưỡng linh thú vì thế còn đến chuồng linh thú của Vương Minh chơi vài bữa thế nhưng nhìn đám linh thú tạp nham cùng với đống công việc nhàm chán của Vương Minh thì lại nhanh chóng chuồn mất.
Vương Minh cũng mặc kệ hắn dù sao công việc đó một mình hắn cùng Thanh Diệp là có thể hoàn thành.
Nửa tháng sau số lượng Tố Mộc Dược Thủy ít ỏi của Vương Minh đã hết, tố chất thân thể của Thanh Diệp cũng đã đạt đến cấp 1 trung kỳ, theo hắn tính nếu đến cuối tháng Thanh Diệp có thể đạt cấp 1 đỉnh vị thì tố chất thân thể có khả năng sẽ đạt đến cấp 1 hậu kỳ đó sẽ là một át chủ bài mạnh mẽ.
Tê Liệt Độc Thủy cũng sắp hết nhưng tuyến độc của Thanh Diệp vẫn chưa phát triển hoàn tất nếu đến lúc sử dụng hết mà tuyến độc vẫn chưa hoàn thiện thì công sức nửa tháng qua của hắn xem như đổ sông đổ biển.
Chẳng qua mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của hắn nên hắn vẫn yên tâm, Thanh Diệp hiện tại đã có thể điều khiển năm sợi dây leo một cách thuần thục, tính ra tư chất của Thanh Diệp Hoa rất tốt chỉ là đám người kia không nhìn thấy được thôi để Vương Minh vớt được một món hời. — QUẢNG CÁO —
Nhưng mà thực vật hệ linh thú có điểm yếu chết người là rất sợ lửa vì thế nếu gặp linh thú hệ lửa hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Vương Minh có hỏi thăm Tử Tĩnh về vấn đề này nàng nói có một loại dung dịch đặc biệt nếu cho thực vật hệ linh thú hấp thu thường xuyên có thể tăng tính kháng lửa, đặc biệt trong lúc chiến đấu linh thú có thể chứa nó trong cơ thể lúc cần sẽ tiết ra ngoài để tạo một lớp nhờn bao phủ có thể chống lửa.
Chẳng qua giá cả cũng không hề rẻ mà hắn trong người hiện giờ không có đồng nào, Tử Tĩnh có vẻ nhận ra điều đó vì thế nàng nói có thể cho hắn mượn tiền đến cuối tháng lĩnh tiền công thì trả lại cho nàng sau.
Vương Minh nhanh chóng đồng ý, dù sao hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn có người chịu giúp đỡ hắn là may lắm rồi.
Ngày khảo hạch cuối cùng cũng đến, Thanh Diệp đã thành công tiến cấp cấp 1 đỉnh vị, tố chất thân thể thành công đạt đến cấp 1 hậu kỳ, tuyến độc cùng tuyến nhờn cũng phát triển thuận lợi bây giờ hắn rất tự tin cho buổi khảo hạch ngày tiếp theo.
Nghỉ ngơi một đêm ngày hôm sau Vương Minh đã có mặt tại quảng trường nơi khảo hạch tân đệ tử, bên cạnh hắn Trương mập mạp tỏ ra lo lắng một tháng qua hắn đã rất cố gắng thế nhưng Xích Hỏa Mã của hắn thỉnh thoảng vẫn không chịu nghe điều khiển.
Quảng trường chật ních tân đệ tử đang tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ tiếng nói cười râm rang vang lên khắp nơi, phần lớn số người bọn họ không tự tin vào khả năng của bản thân mình nên đều mang vẻ mặt lo lắng thế nhưng cũng không thiếu những người toát ra dáng vẻ tự tin như là hạc giữa bầy gà rất dễ để phân biệt ra.
Vương Minh không quan tâm đến bọn họ lắm, một tháng ở đây hắn rất bận rộn với công việc chăm sóc chuồng linh thú nên không có thời gian cho những thứ này.
Công việc của Vương Minh diễn ra rất thuận lợi con Ngân Lang kia ngày càng thân thiện hơn với hắn, hắn dự dịnh khi bản thân đạt cấp độ 2 thì sẽ kí kết linh ước cùng Ngân Lang.
Ánh mắt Vương Minh đảo quanh một vòng cuối cùng dừng lại tại một cô gái, đó là Phong Nguyệt Cầm con gái của thành chủ Vũ Định Thành.
Cô ấy đang nói chuyện cùng một thanh niên mặc áo bào tím, hai người đang cười nói rất vui vẻ Vương Minh còn thấy cô ấy nở một cụ cười thật đẹp.
Hắn ta không hiểu vì sao mình lại chú ý đến Phong Nguyệt Cầm đến vậy, quả thực cô ấy rất đẹp đẹp hơn cả những cô gái hắn từng tiếp xúc trước đây vì thế khi nhìn nàng hắn có những cảm xúc rất là lạ. — QUẢNG CÁO —
Vương Minh không biết cảm xúc đó có thể gọi là yêu hay không thế nhưng nhìn nàng cười nói với một người thanh niên khác khiến tim hắn nhói lên một cảm xúc lạ dâng trào khiến hắn muốn ngay lập tức xông về phía đó.
Có vẻ như cảm giác được có người đang nhìn minh thanh niên áo tím ngẩng đầu lên ánh mắt nhìn về phía bên này, ngay lập tức hắn khóa được vị trí của Vương Minh.
Nhận thấy thái độ bất thường của người đối diện Phong Nguyệt Cầm nhìn theo hướng nhìn của hắn liền thấy Vương Minh cùng Trương mập mạp.
“Phong sư muội quen bọn họ sao” thanh niên áo tím nhận ra thái độ khác thường của Nguyệt Cầm liền nhìn sang nàng hỏi.
“Chúng ta cùng đến từ Vũ Định Thành thế nhưng không quen biết bọn họ, chỉ biết một người họ Trương một người còn lại tên hình như là Vương Minh hay gì đó” Phong Nguyệt Cầm lắc nhẹ đầu trả lời.
“À ra là thế” hắn ta nở một nụ cười bí ẩn sau đó hai người tiếp tục nói chuyện với nhau.
“Ngươi thích Phong Nguyệt Cầm sao, ta nói cho ngươi biết người như nàng không phải chúng ta có thể với tới đâu tốt nhất ngươi đừng nên nuôi hy vọng hão huyền” Trương mập mạp nhận ra thái độ khá thường của Vương Minh liền khuyên nhủ hắn.
“Ta biết ngươi không phải quan tâm ta” Vương Minh hờ hững trả lời sau đó im lặng.
Trương mập mạp chỉ biết thở dài hắn biết Vương Minh chỉ trả lời cho qua chuyện thế nhưng đây là lựa chọn riêng của người ta hắn không thể can thiệp quá sâu vào được.
“Cuộc khảo hạch chuẩn bị bắt đầu mọi người nhanh chóng tập trung chuẩn bị bắt đầu khảo hạch” một vị trưởng lão áo bào lam lên tiếng, mọi người nhanh chóng nghe theo hướng dẫn chuẩn bị cho cuộc khảo hạch.
“Lần này khảo hạch có sự thay đổi thay vì khảo hạch sinh tồn như mọi năm chúng ta sẽ tiến hành đấu khảo hạch tập trung, tất cả mọi người cùng lên đấu trường một lúc 80 người cuối cùng còn lại sẽ tiếp tục tiến vào vòng tiếp theo” vị trưởng lão vừa rồi đưa ra thông báo khiến đám đệ tử bên dưới xôn xao.
Khảo hạch lần này không chỉ thay đổi mà độ khó cũng lớn hơn rất nhiều lần, khảo nghiệm không chỉ tu vi thực lực mà còn là thủ đoạn của từng người một, trong trận quần chiến quy mô lớn thế này vũ lực mạnh chưa chắc đã là người cười cuối cùng. — QUẢNG CÁO —
Bọn họ được phát cho một tấm lệnh bài sau đó được đưa đến một đấu trường cực lớn xung quanh có những dãy ghế tạo thành một vòng tròn bao quanh đấu trường.
Vương Minh ban đầu còn không hiểu đấu trường nào có thể chứa được hắn cho đến khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt, nơi đây giống một hạp cốc lớn hơn là một đấu trường.
Toàn bộ tòa đấu trường cực kì lớn, trên đó có những khu vực nhỏ bao gồm một hồ nước, một mảnh rừng nhỏ và một cái hố lớn bên trong dung nham đang chảy dọc theo các cái khe hơi nóng bốc lên hừng hực.
“Nếu gặp nguy hiểm hãy bóp nát tấm lệnh bài trên tay bọn ngươi sẽ được truyền tống ra khỏi đấu trường thế nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc các ngươi từ bỏ khảo hạch, khảo hạch nghiêm cấm việc cố ý gây nguy hiểm đến tính mạng của ngự thú sư cũng như linh thú, nếu phát hiện có vấn đề này xảy ra sẽ truất quyền thi đấu, nếu các ngươi không có ý kiến gì khác ta xin được tuyên bố buổi lễ khảo hạch bắt đâu” ông lão áo bào lam lên tiếng giải thích về quy tắc của đợt khảo hạch lần này sau đó quay người rời đi.
Đám đông bắt đầu hỗn loạn mọi người bắt đầu triệu hồi linh thú của bản thân, Vương Minh tâm tư xoay chuyển đợt khảo hạch này thay đổi có phần bất ngờ khiến độ khó tăng nhiều.
Chính hắn cũng không có cam đảm đối đầu với số lượng người lớn đến như vậy vì thế hắn nhanh chóng nhìn về phía khu rừng, nơi đó là nơi tác chiến tốt nhất đối với Thanh Diệp, thế là hắn nhanh chóng chạy về phía khu rừng.
Trên đường đi có một số tên nhảy ra cản đường Vương Minh thế nhưng một con linh thú cấp 1 đỉnh vị ăn đứt mấy con linh thú của đám còn lại vì thế hắn ta dễ dàng xử lý chúng nó.
Có rất nhiều người khác cũng có ý tưởng tương tự Vương Minh vì thế ngoài một đám ngu ngốc đang liều chết đánh nhau số người còn lại nhanh chóng chạy về khu vực mà bản thân cảm thấy có lợi cho mình nhất.
Đặt chân đến khu rừng nhỏ Vương Minh nhanh chóng tìm một vị trí bí ẩn sau đó hắn cùng với Thanh Diệp thu liễm khí tức trốn vào đó.
Hắn dự tính nghỉ ngơi dưỡng sức đợi mọi việc ổn thỏa thì mới đi ra chứ cứ hùng hục đâm đầu đánh nhau thì chẳng mấy chốc sẽ bị loại vì thế hắn chọn án binh bất động để chuẩn bị cho phần cuối của cuộc khảo hạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.