Vạn Linh Chi Chủ

Chương 113:




Với việc phong ấn đại trận được chữa trị ma khí trong khu rừng dần biến mất, đi kèm với nó là màn sương đen cũng bắt đầu tan ra trả lại bộ dạng ban đầu cho khu rừng.
Có vẻ như kế hoạch phong ấn lại đại trận đã thành công tốt đẹp, nhiệm vụ đã hoàn thành bây giờ nên trở về để lãnh phần thưởng thôi, chuyến đi lần này ngoài một đầu linh thú ra thì hắn còn nhắm đên Tạo Mạch Tinh Kim.
Thu thập nốt món này thì lời hứa của hắn đã hoàn thành phân nửa, việc tái tạo một cơ thể mới cho Thiên Âm chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, cùng với đó thời gian tới hắn phải rèn dũa lại kỹ năng rèn của mình để chuẩn bị cho việc đoán tạo cơ thể mới.
Không chỉ vậy mấy đầu linh thú của hắn đều đột phá cấp 4 trước cả dự định ban đầu của hắn rồi vì thế hắn cần phải chuẩn bị một số món trang bị cho bọn chúng nữa.
Kim điện chủ cũng vừa nhắc nhở bọn hắn kì đại hội sắp diễn ra vì thế tốt nhất đừng đi lung tung nếu không bị lỡ mất cơ hội nghìn năm có một này.
Mấy đầu linh thú của hắn tuy gần đây tiến triển vượt bậc thế nhưng để chuẩn bị cho kì đại hội thì vẫn còn thiếu nhiều lắm, hắn cũng có một vài dự tính cho công việc sắp tới thế nhưng phải đợi về đến tông môn đã rồi tính tiếp.
Ngay khi Vương Minh chuẩn bị lên đường trở về thì từ không gian linh ước của hắn đầu Bạch Hổ kia đột nhiên xuất hiện khiến hắn cũng ngây người ra.
Lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một đầu linh thú có thể tự thoát khỏi không gian linh thú mà không cần đến sự chấp nhận của chủ nhân, thảo nào đối phương có thể kí kết linh ước đơn phương mà không cần đến sự đồng ý của hắn.
Đầu Bạch Hổ không quan tâm đến tâm trạng ngạc nhiên của Vương Minh mà chạy vụt vào sâu trong khu rừng làm cho hắn phải đuổi theo.
Tốc độ của Bạch Hổ không nhanh lắm có vẻ như nó cố ý giảm bớt tốc độ để hắn có thể đuổi kịp, cứ như vậy một hổ một người chạy càng lúc càng sâu vào khu rừng.
Vương Minh cũng hơi bất an vì nơi đây là cấm địa của Bạch Hổ nhất tộc nếu như để bọn họ phát hiện việc làm của hắn thì có thể sẽ phiền phức lớn.
Bên trong khu rừng có vô số cạm bẫy thế nhưng tiểu Bạch Hổ vẫn có thể tránh được toàn bộ mà dẫn hắn đến một tế đàn cổ xưa, không cần đoán cũng biết được nơi đây là nơi phong ấn cánh tay của Huyết Ma.
Chỉ thấy xung quanh tế đàn rải rác hàng loạt tinh thể đỏ như máu, cầm chúng trong tay Vương Minh nhanh chóng nhận ra bọn chúng chính là Tinh Huyết Kết Tinh, một loại đồ vật do tinh huyết ngưng luyện cao độ tạo thành.
Những thứ này vốn rất khó để hình thành có tác dụng nhanh chóng bổ sung tinh huyết cho người sử dụng vì thế giá trị rất cao thế nhưng ở đây lại giống như đá cuội bị vứt lăn lóc khắp nơi.
Vương Minh nhanh chóng quét sạch số Tinh Huyết Kết Tinh xung quanh tế đàn, đang lúc đang nhìn xung quanh xem còn thứ gì đáng giá nữa không thì đầu Bạch Hổ kia chạy về trong miệng còn ngậm một quả cầu màu đỏ đưa cho hắn.
Cầm quả cầu trong tay Vương Minh đang băn khoăn không biết đây là cái gì thì phía bên ngoài xuất hiện động tĩnh, có người nào đó đang tiến vào nơi đây.
Hắn vội vàng ôm lấy tiểu Bạch Hổ sau đó Thiên Ma trùm lấy cơ thể của hai người ẩn vào một góc của tế đàn phong ấn vừa kịp lúc những người kia xuất hiện.
Đi đầu là một người mang dáng dấp một người đàn ông trung niên nhưng mái tóc lại bạc trắng, đôi mắt đục ngầu cùng với việc trên người đối phương toát ra khí tức mục nát như người vừa bước ra từ trong quan tài.
Thế nhưng từ trong cơ thể tưởng chừng như gần đất xa trời ấy lại là một cỗ khí tức bạo ngược tưởng chừng như có thể xé rách cả phiến thiên địa này.
Phía sau hắn là đương đại gia chủ của Bạch Hổ gia tộc, chỉ thấy đối phương giờ đây không còn uy nghi của một vị gia chủ mà đứng khép nép một bên người đàn ông đi đầu.
"Tinh Huyết Kết Tinh bị lấy đi hết rồi sao, khí tức này là của Tiểu Vân, làm sao thằng nhóc đó có thể mò vào tận nơi đây được chứ" Bạch Hổ gia chủ thất thanh nói sau khi nhìn thấy cái tế đàn "sạch sẽ" một cách bất thường này.
"Không sao cả mấy thứ đồ chơi đấy nếu nó thích thì cho nó là được" người đàn ông đi đầu hờ hững nói, hai mắt đảo quanh tế đàn phong ấn Huyết Ma.
Không hiểu sao Vương Minh cứ có cảm giác đối phương đã nhận ra được mình đang ẩn nấp nơi đây chỉ là không muốn nói ra mà thôi, mỗi lần ánh mắt đối phương đảo qua lại khiến cho hắn cản thấy dựng tóc gáy cứ như chỉ cần cặp mắt ấy dừng lại thêm một tích tắc nữa thôi cũng có thể câu hồn phách của hắn đi mất.
"Được rồi cũng đến thời điểm mà chú đại bàng con phải rời tổ rồi, chỉ mong rằng nó rời đi nhưng không quên đi nơi đã dưỡng dục nó là được." đối phương đột nhiên nói ra một câu cực kì tối nghĩa khiến Vương Minh cảm thấy khó hiểu, thế nhưng càng suy nghĩ hắn cứ cảm giác đối phương đang nói chuyện với hắn vậy.
Trong lúc Vương Minh đang hoang mang không biết phải lam gì tiếp theo thì hai người đối phương rời khỏi, đợi thêm một hồi lâu xác nhận sẽ không có ai quay lại thì hắn mới dám hiện hình.
Vuốt vuốt mồ hôi hắn túm lấy tiểu Bạch Hổ như nắm con gà con lắc lắc mấy cái rồi nói: "Lần sau cấm không được tự ý chạy lung tung như vậy rõ chưa"
Không rõ nó có hiểu được không mà chỉ giương đôi mắt như lục bảo thạch của mình nhìn Vương Minh rồi gật gật cái đầu nhỏ của mình, có phần chán nản trước thái độ của nó Vương Minh chỉ biết lắc đầu rồi thu hồi nó về không gian linh thú thế nhưng lại không được.
Hắn cũng không biết là linh ước lần này do đối phương chủ động kí kết hay là có vấn đề gì nhưng mà hắn hoàn toàn không kiểm soát được việc đưa tiểu Bạch Hổ trở về không gian linh thú.
Nghĩ đến việc này hắn lại cảm thấy đau đầu khi mà hắn đã có đủ phiền phức rồi bây giờ lại thêm một thằng nhóc nghịch ngợm nữa thì chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu rồi.
Ôm lấy tiểu Bạch Hổ hắn bắt đầu men theo lối cũ để thoát ra ngoài, trên đường đi hắn bắt đầu trao đổi với tiểu Bạch Hổ.
"Mấy người lúc nãy có nhắc đến Tiểu Vân là nói đến ngươi phải không, nếu vậy ngươi tên là Bạch Vân đúng không" mặc kệ Vương Minh tìm cách trao đổi thì Bạch Vân vẫn im lặng.
Cảm thấy bất an với thái độ bất thường của Bạch Vân hắn bắt đầu kiểm tra một lần nữa cơ thể của đối phương thế nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường cả.
Thế nhưng đối phương tu vi đã đạt đến cấp 4 vậy thì không có lý do gì mà linh trí vẫn chưa phát triển, hắn đã kiểm tra kĩ thần hồn của đối phương thì chỉ cảm thấy nó có phần suy yếu chứ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Không tìm ra được vấn đề hắn đành phải gác chuyện này sang một bên, có lẽ phải hỏi thăm người thân của nó để biết thêm chi tiết chứ không thể đoán bừa được, thế là Vương Minh rời khỏi khu rừng phong ấn cùng với người đồng hành mới của mình.
Vương Minh là một trong những người cuối cùng rời khỏi khu rừng vì thế vừa bước chân ra ngoài mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn.
Hắn có thể nhìn thấy hai vị điện chủ thở phào, có ve như việc xuất hiện chậm trễ của hắn khiến bọn họ khá là lo lắng, thấy vậy Vương Minh cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, cảm giác có người quan tâm đến mình không ngờ lại dễ chịu đến vậy.
"Tiểu tử ngươi làm gì mà lề mề vậy, ta còn tưởng ngươi lạc ở trong đây rồi chứ" Hoàng điện chủ sẵn giọng mắng hắn.
"Đệ tử cũng không có ý chậm trễ chỉ là trên đường trở về lại gặp nó giữa đường nên chậm trễ một chút thời gian" Vương Minh ngượng ngùng nói trong tay còn ôm lấy một đầu ấu hổ.
"Đây là một đầu Phi Thiên Bạch Hổ sao" Hoàng điện chủ hai mắt tỏa sáng nhìn đăm đăm vào đầu ấu thú miệng lắp bắp nói.
"Ngươi kí linh ước với nó sao" trái ngược với Hoàng điện chủ thì Kim điện chủ lại nhạy cảm nhận ra được thứ khác nghiêm trọng hơn.
Hắn vừa dứt lời những người xung quanh nhanh chóng quay sang bọn hắn, ánh mắt đối phương khiến Vương Minh dựng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm lan tràn toàn thân.
Kim điện chủ nhanh chóng chắn giữa Vương Minh và đám hổ tộc, hắn có cảm giác nếu chậm một chút nữa thôi thì hồn phách hắn đã bị tróc ra khỏi cơ thể rồi.
Hắn vốn chỉ nghe được việc loài hổ có thể xua đuổi tà ma trong lời đồn mà thôi, bây giờ tận mắt nhìn thấy ánh mắt có thể xuyên thấu linh hồn của bọn chúng thì hắn hoàn toàn tin rồi, quả thật là đáng sợ mà.
"Là nó kí linh ước với ta đấy chứ, đến mức bây giờ ta còn không điều khiển được linh ước khiến nó muốn ra vào không gian linh thú lúc nào cũng được" Vương Minh vội vàng trả lời.
Thế nhưng mặc kệ hắn nói gì thì thái độ thù địch của đối phương vẫn không giảm bớt một chút nào cả, đối với bọn hắn việc một đầu yêu thú trở thành linh thú hay không là một việc quan trọng liên quan đến tương lai của đầu yêu thú đó.
Đặc biệt đây là địa bàn của hổ tộc việc để một người tự ý kí kết linh ước với một đầu ấu hổ khi chưa được phép là một sự xúc phạm nghiêm trọng đến uy nghiêm của bọn họ.
"Được rồi mọi người mau dừng tay lại" người vừa lên tiếng là Bạch gia chủ, ông ta là người cuối cùng rời khỏi khu rừng, Vương Minh thấy hơi lạ không biết người vừa đi cùng ông ta đâu, đối phương khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Vì đây là lựa chọn của Bạch Vân thì chúng ta sẽ không xen vào, thế nhưng nếu như để ta biết ngươi không chăm sóc nó thì cho dù ngươi trốn trong Vạn Thú Tông thì chúng ta cũng sẽ lôi ngươi ra để xử lý" sau khi đe dọa Vương Minh xong Bạch gia chủ quay người rời đi không thèm nhìn hắn một cái, mấy vị gia chủ còn lại cũng quay người đi theo Bạch gia chủ.
"Bạch gia chủ khoan đã, ta có vài điều muốn hỏi về Bạch Vân, ta có kiểm tra thì thấy cơ thể cùng với thần hồn của nó đều bình thường thế nhưng thần trí của nó có vẻ như có vấn đề gì đó." Vương Minh vội vàng kêu lên.
Chỉ thấy Bạch gia chủ phất tay một cái Bạch Vân liền rời khỏi tay Vương Minh mà bay về phía Bạch gia chủ, sau một hồi kiểm tra chỉ thấy ông ấy nhăn mặt nhìn Vương Minh nói: "Ngươi chữa được bệnh của nó rồi rồi sao."
"Nó có bệnh gì sao, lúc ta gặp nó vốn rất bình thường mà" Vương Minh giật mình thon thót nói, hắn không rõ đối phương nói gì thế nhưng hắn đoán ông ta đang nói về ma khí trong cơ thể của nó.
"Từ lúc sinh ra Bạch Vân đã bị ma khí nhập thể vì thế cơ thể rất yếu ớt, cùng với đó là thần hồn bị ảnh hưởng nên phần lớn thời gian lâm vào ngủ say.
Gần đây ma khí trong khu rừng cấm bạo động khiến nó đột nhiên tỉnh lại và biến mất trong khu rừng, về tình hình của nó thì vợ của ta là người chăm sóc Bạch Vân nên nàng sẽ biết rõ hơn ta." Bạch gia chủ trả lại Bạch Vân cho Vương Minh rồi nói.
"Còn nữa người trẻ tuổi mà nói dối nhiều như vậy là không tốt đâu, Hắc Sát đã kể cho ta về khả năng của ngươi rồi nên ngươi có chối cũng vậy thôi" nói xong ông quay người đi thẳng mặc kệ Vương Minh đứng chết trân tại trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.