Người... máy tiện hình người?
Lý Ngang trợn mắt há mồm, tiếp nhận đồng cầu do Trình Cư Tụ ném qua, đặt ở trong tay ước lượng một chút.
Nặng, bền chắc, vẫn còn một số nhiệt dư từ thời điểm đúc.
"Trong tình huống có công cụ phụ trợ, một tu sĩ Tuần Vân cảnh có thể ngang ngửa với ba mươi, năm mươi công tượng xuất sắc hoặc thậm chí còn nhiều hơn."
Trình Cư Tụ vừa cười vừa nói: "Đương nhiên, thời gian cùng tinh lực của tu sĩ vô cùng quý giá, mỗi ngày dùng để tuần hoàn thổ nạp, khai phá khí hải, tăng tiến tu vi cũng không kịp, không có khả năng tự hạ thân phận phục vụ cho quan to hiển quý.
Cứ xem như những tu sĩ luyện thể có thể tự khôi phục sức mạnh, cũng không ai sẽ đến bến tàu làm culi.
Chỉ khi gặp phải những vấn đề mà người bình thường không thể giải quyết nổi, Học Cung mới có thể điều chúng ta đi.
Ví dụ như tru sát yêu tà, chống lũ lụt, gặp núi phá núi, gặp sông bắc cầu các loại."
"Những chuyện này là trợ giúp dân sinh.
Tu sĩ Ngu quốc do quốc lực cả nước nuôi dưỡng ra, đương nhiên nên gánh chịu trách nhiệm tương ứng, mà không phải giống như tu sĩ quốc gia khác, có chút sức mạnh bèn cảm thấy mình trời sinh hơn người một bậc, tha hồ làm mưa làm gió."
Bồ Lưu Hiên từ tốn nói một câu, quay đầu nhìn về phía Lý Ngang, cười nói: "Mặt khác, ta đã từ chức giáo thụ châu học.
Chờ qua đoan ngọ, tự con đi đến châu học báo cáo, hủy bỏ ghi danh thi tỉnh.
Có thư đề cử có thể nhảy qua thi tỉnh, nếu con thi tỉnh đạt được trong mười hạng đầu, ngược lại sẽ chiếm mất danh ngạch của những người khác. Đều là đồng hương đồng học, không cần thiết dẫn tới ghen ghét."
"Dạ."
Lý Ngang gật đầu đáp ứng, hỏi: "Vậy lão sư ngài năm nay về Trường An?"
"Ta sao..."
Bồ Lưu Hiên trầm ngâm nói: "Sang năm đi.
Câu Nhi còn nhỏ, chịu không được lặn lội đường xa.
Huống chi, ta cũng cần thời gian để chuẩn bị.
Đúng rồi Cư Tụ, con chừng nào thì về Trường An?"
"Chắc là một tháng sau."
Trình Cư Tụ nói: "Con còn phải đi các nơi khác nhìn xem có linh mạch ba động hay không, chờ một tháng sau thi tỉnh nơi này có kết quả, sẽ cùng đám học sinh về Trường An."
Lý Ngang hơi tiếc nuối trước việc lão sư năm nay không về Trường An.
Ba người tiếp tục nói chuyện phiếm, uống xong nước trà Cừ Giang Bạc Phiến, Lý Ngang bèn cáo từ rời đi.
Linh mạch, Học Cung, phù thuật, kiếm đạo...
Lý Ngang vội vã bước đi trên phố ố, tâm tình hồi hộp và hưng phấn chưa từng có.
Một tương lai vô cùng tươi sáng đang dần hiện ra trước mắt, chỉ cần có thể tiến vào Học Cung...
"Thiếu gia, không xong không xong!"
Thanh âm của Sài Thúy Kiều vang lên từ phía trước, Lý Ngang ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu tỳ nữ nhà mình chạy thẳng tới trước mặt, thở không ra hơi nói: "Bảo An Đường... Bảo An Đường..."
"Thế nào?"
Bảo An Đường bị đốt bị đoạt? Hay lại có người tới gây sự?
Lý Ngang nhìn theo hướng ngón tay của Sài Thúy Kiều chỉ về phía trước, thì phát hiện trước cửa Bảo An Đường tụ tập một đám người.
Một nam tử trung niên mặc áo vải bố, trông có vẻ rách nát vì lao động nặng nhọc, chính mặt mũi tràn đang lo lắng đứng trên ngưỡng cửa Bảo An Đường, vỗ cửa gọi lớn: "Đại phu, đại phu ở đây sao?"
"Ta đây!"
Lý Ngang chạy về phía trước chen qua đám đông, vừa định hỏi người bệnh ở đâu, thì thì đã thấy một chiếc xe lừa thô sơ ở bên cạnh.
Lừa là con lừa gầy màu đen, xe là xe ván gỗ đơn sơ, bên cạnh chiếc xe là một hài đồng khoảng mười tuổi rất hoảng hốt, cũng xanh xao vàng vọt.
Có một người phụ nữ trung niên đang nằm trên xe, bắp chân trái hơi cong, có biểu hiện sưng tấy, đang đau đến mức cong người lên, đầu đầy mồ hôi.
"Gãy xương..."
Lý Ngang vội trầm giọng hỏi nam tử: "Đây là lão bà của ngươi?"
"Vâng, nàng nàng nàng đang đốn củi trên núi thì té ngã, đại phu đại phu ngài nhất định phải mau cứu nàng..."
Nam tử trung niên lắp bắp, trông vô cùng bối rối.
"Có thể cứu ta nhất định cứu."
Lý Ngang không kịp nghĩ nhiều, hét lớn bảo đám người chung quanh tản ra, nắm dây thừng xe lừa kéo thẳng vào hậu viện, mở cửa sân, xông vào trong phòng, cầm khối vải xô ra.
"Nhật Thăng, chuyện gì xảy ra?"
Tiếng hỏi ôn hòa từ trong đám người truyền đến, một vị thư sinh trẻ tuổi với khuôn mặt đôn hậu chen qua đám người, chính là nhi tử của Tống di ở Lan Sinh lâu sát vách, Tống Thiệu Nguyên.
"Gãy xương đùi."
Lý Ngang không rảnh hỏi thăm Tống Thiệu Nguyên trở về Y Châu thành lúc nào, nói thẳng: "Tống đại ca, có thể đi đến tiệm gốm Tĩnh Bảo Hiên mua chút bột thạch cao không?"
Tống Thiệu Nguyên sững sờ, nói: "Bột thạch cao? Trong nhà có, để làm đậu hũ..."
"Không phải, cần thạch cao chín, không phải thạch cao sống."
Lý Ngang nhanh chóng nói: "Khi đệ đi về có nhìn thấy Tĩnh Bảo hiên còn mở cửa, làm phiền huynh đi một chuyến, nói với bọn họ, mua chút bột thạch cao dùng để sửa đồ sứ, càng nhiều càng tốt. Mặt khác còn muốn mấy khối vải thô sạch sẽ, và một chậu nước sạch."
"Được."
Tống Thiệu Nguyên cũng không nói nhiều, lập tức chen qua đám người phóng tới hậu viện Lan Sinh lâu.
Lý Ngang hít sâu một hơi, đưa băng gạc cho trung niên nữ nhân trên xe lừa, ôn hoà nói: "Cắn khối này vải, đừng nuốt xuống."
Đợi trung niên nữ nhân cắn vải xô, Lý Ngang áp sát tới, nhẹ nhàng đụng vào bắp chân cong vòng biến dạng của đối phương.
Vết thương bị đụng, đau đớn kịch liệt, trán của trung niên nữ nhân lập tức chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, vô thức nắm chặt bên cạnh bàn tay của nhi tử đưa qua, vừa dùng sức bóp một chút bèn sợ làm đau nhi tử, vội vàng buông tay ra, rồi nắm cả hai tay vào hai bên thành của xe lừa.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, mu bàn tay khô gầy, đen sẫm càng tái nhợt thêm mấy phần.
"Xương ống chân chính bị gãy, vẫn may còn chưa nát."
Lý Ngang ngẩng đầu nói với phụ nữ trung niên: "Cần làm thủ thuật nắn xương trở lại vị trí cũ. Cố nhịn."
Dứt lời, không cho đối phương thời gian phản ứng, Lý Ngang nắm hai đầu bắp chân, xoay mạnh.
- Răng rắc.
Cùng với tiếng kinh hô vang lên quanh mình, âm thanh rung động của xương truyền rõ ràng vào lòng bàn tay, phụ nữ trung niên đau đến gần như ngất đi, cả người ngã trên xe lừa.
"Đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích."
Trán của Lý Ngang cũng chảy mồ hôi lạnh, vội bảo trượng phu nàng ôm lấy nàng, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Rất nhanh, Tống Thiệu Nguyên cùng hai tiểu nhị Lan Sinh lâu bưng tới 2 bồn bột thạch cao, một chậu nước giếng xuyên qua đám người, đặt 3 chậu gỗ để dưới đất, lại từ trong ngực móc ra một chồng vải thô: "Nhật Thăng, vật đem tới rồi, sau đó thì sao?"