Vạn Giới Xuyên Qua Từ Đấu Phá Bắt Đầu

Chương 232: Chấn nhiếp




Sau khi đi ngang qua một đoạn đường u ám, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn. Tiến tới một chút nữa, một gian phòng rất rộng đột nhiên hiện ra trong tầm mắt của ba người.
Căn phòng này rất rộng lại cực kỳ u tĩnh, tiếng động huyên náo từ bên ngoài không thể truyền vào được. Lúc này, trong phòng có mười người, ánh mắt của bọn họ cũng dừng lại trên ba người Tiêu Long.
" Hắc hắc, Diệp Trọng trưởng lão… Không nghĩ tới ngươi cũng dẫn người đến tham gia khảo hạch. Xem ra những người khác cũng đều biết chuyện này tương đối mất mặt a! "
Ba người Tiêu Long vừa mới bước vào phòng, chưa kịp nói gì thì một tiếng cười chanh chua chói tai vang lên.
Sắc mặt Tiêu Long hơi trầm xuống, ánh mắt hướng về nơi phát ra âm thanh, hắn liền thấy một lão phụ áo xám mặc trang phục như một vị phu nhân đang nhếch cái miệng đầy răng vàng cười cười, hai mắt lộ vẻ châm chọc.
Phía sau lão phụ áo xám này có ba người trẻ tuổi mặc áo trắng, hai nam một nữ. Nữ tử với thân thể mềm mại cao lớn, dáng người khêu gợi trông cực kỳ hấp dẫn. Hai gã nam tử bên cạnh đang dùng ánh mắt đầy nóng bỏng và tham lam không ngừng nhìn vào những bộ vị gợi cảm trên người nàng.
Bạch y nữ tử nhìn qua cực kỳ lãnh ngạo, ánh mắt nhìn về phía ba người Tiêu Long đầy vẻ khinh thường lẫn trào phúng. Hiện tại Diệp gia ngay cả vị trí trong ngũ đại gia tộc cũng không bảo đảm nổi, nói chung cũng đúng là hơi mất thể diện.
" Mụ già vừa mới miệng vừa rồi là người của Bạch gia! "
Đối với những lời châm chọc của lão phụ áo xám, Diệp Trọng mỉm cười, thấp giọng nói với Tiêu Long.
Tiêu Long khẽ gật đầu rồi nhìn qua chỗ khác. Tại đó, đồng dạng cũng có ba người đang đứng. Người đứng đầu là một lão nhân áo vàng phía sau cũng có một nam một nữ. Hai người này, nam anh tuấn còn nữ thì tú lệ, nhìn qua giống như một đôi trai tài gái sắc. Ba người này mặc dù không nói gì, nhưng từ ánh mắt cũng có thể nhìn ra sự khinh thường, càng khiến cho người ta tức giận.
Đối với ba người này, Diệp Trọng mặc dù chưa giới thiệu, nhưng Tiêu Long cũng đoán ra, bọn họ hẳn là người Khâu gia.
" Ha hả, người của Diệp gia cũng tới rồi sao! "
Ở bên trong phòng, một lão giả mặc áo báo Luyện dược sư màu trắng nhìn hai người Diệp Trọng, trên mặt tươi cười rất chân thành. Hiển nhiên người này có chút giao tình cùng Diệp Trọng.
" Phiền toái trưởng lão Hàn Lợi rồi! "
Diệp Trọng chắp tay, khách khí nói.
" Ai, hai người chúng ta cần gì phải khách khí như thế! "
Thấy thế, người được gọi là Hàn Lợi thở dài, nói.
" Tốt lắm, Diệp Trọng ngươi không nên lắm lời nữa! Ta không muốn vì các ngươi mà phải kéo dài thời gian. Tiểu tử này là người Diệp gia ngươi phái tới? Như thế nào mà ngay cả cấp bậc huy chương cũng không có? Chẳng lẽ chưa từng thông qua khảo thí của Đan Tháp? "
Lão phụ áo xám không kiên nhẫn phất phất tay như đuổi ruồi, chợt liếc nhìn Tiêu Long cùng Tiểu Y Tiên rồi cười lạnh nói.
" Quả thực chúng ta chưa từng có huy chương nào từ Đan Tháp… đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này! "
Đối với sự châm chọc của lão phụ áo xám, Tiêu Long thành thật nói.
" Hắc, quả nhiên! "
Nghe vậy, lão phụ áo xám nở một nụ cười khinh thường. Bạch y nữ tử đứng sau cũng khinh thường liếc nhìn Tiêu Long cùng Tiểu Y Tiên, thanh âm bình thản nói:
" Trắc nghiệm thất đặc thù này trừ phi khảo hạch cấp bậc huy chương từ Ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi vào. Điểm này Diệp Trọng trưởng lão chẳng lẽ không biết?"
" Tốt hơn hết nên lo cho mình đi, người của Bạch gia hiện giờ giáo dưỡng càng ngày càng kém! "
Sắc mặt Diệp Trọng trầm xuống quát lạnh.
Nghe tiếng quát lạnh của Diệp Trọng, bạch y nữ tử khẽ đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng.
" Hắc hắc, vài năm không gặp mà tính tình Diệp Trọng ngươi càng lúc càng lớn lối quá rồi. Chẳng qua Diệp gia ngươi không lọt vào tốp ba của lần khảo hạch này, chỉ sợ sẽ phải rời khỏi Ngũ đại gia tộc! " Lão phụ áo xám cười nhạo.
Oanh!
Bất quá tại nàng vừa dứt lời, một đạo như thần lâm uy áp liền buông xuống, điên cuồng hướng về phía lão phụ áo xám đè ép mà tới.
Phốc!!!
Bị cường đại như vậy uy áp bao phủ, vị kia lão giả áo xám toàn thân run rẩy, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt kinh hãi nhìn xem ăn mặc màu đỏ trang phục thanh niên trẻ tuổi.
" Đấu Thánh cường giả! "
Nghe được Hàn Lợi lời nói, trong căn phòng này tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung đến trên người Tiêu Long, trong ánh mắt tràn ngập khó tin thần sắc.
" Hắn vậy mà là Đấu Thánh cường giả!! "
" Đùa giỡn đi, hắn tuổi tác cùng chúng ta tương đương đi, làm sao có thể… "
Từng trận nghị luận âm thanh vang lên, đám người kinh hãi nhìn về phía Tiêu Long.
Bọn hắn làm sao nghĩ đến vị này thuộc về Diệp gia thanh niên trẻ tuổi lại là Đấu Thánh cường giả.
" Các ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại cho ta, nếu không cho dù các ngươi có là đan tháp ngũ đại gia tộc đi nữa cũng đừng hòng toàn mạng rời khỏi Thánh Đan Thành. " Tiêu Long hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
" Vị đại nhân này, không biết đại nhân danh tính là… "
Hàn Lợi đi đến, cung kính nhìn Tiêu Long nói.
" Ta là Tiêu Long, còn nàng là đệ tử ta, Tiểu Y Tiên. "
Tiêu Long đem Tiểu Y Tiên kéo đến nhàn nhạt.
" Tiêu Long, Viêm Môn môn chủ! "
Hàn Lợi kinh ngạc nói.
Những người khác cũng kinh ngạc không ngớt.
Bọn hắn trước đó cũng có nghe qua danh tiếng của Viêm Môn môn chủ, nhưng không nghĩ đến một thời gian không thấy, hắn đã đột phá Đấu Thánh rồi.
Trẻ như vậy liền có Đấu Thánh thực lực, quái vật gì thế này.
Sắc mặt khó coi nhất phải là Bạch Gia người, bọn hắn nào nghỉ đến, Diệp Trọng lại mời đến Viêm Môn môn chủ, càng không nghĩ đến trước mắt thanh niên này là trong lời đồn đại thiên tài Tiêu Long, còn không ngừng mở miệng sỉ nhục châm chọc.
Bây giờ thì hay rồi, đặc tội một cái Đấu Thánh, đây là hành vi không chút nào khôn ngoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.