Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 394: Hoan Nghênh Tới Giết






Mắt Giang Vĩnh Hán ánh lên trêu cợt: "Linh văn trận trang không xong? Ngươi đắc ý lắm cơ mà, tưởng thắng chắc rồi hả? Tiếc là ở thế giới này, các ngươi chỉ là tô điểm, ông trời cho các ngươi hi vọng cũng chỉ đều đùa bỡn, vì các ngươi sẽ nhanh chóng tuyệt vọng!"
Thân thể y chảy ra hắc khí, ngưng tụ thành một cái kén đen.
Đạo đạo hắc sắc vụ khí như tua rua cuốn tới Tôn Lập!
"Phản kháng cũng vô dụng, ngươi không hiểu bản chất sức mạnh này đâu!" Giang Vĩnh Hán huênh hoang đứng trong kén.
"Tên khốn đáng chết, có biết sử dụng sức mạnh này ta phải trả giá thế nào không? Phải cho ngươi nếm mùi thống khổ mới nguôi hận trong lòng ta!"
Bất ngờ là Tôn Lập gật đầu: "Ta đoán được, chắc là kinh mạch co lại ba thước, thống khổ lắm hả?"
Giang Vĩnh Hán bất ngờ: "Sao ngươi biết..."
Tiếp theo càng khiến y kinh ngạc, sức mạnh tà ác mà y cho là thiên hạ vô địch đến gần Tôn Lập là co lại sợ sệt!
Tôn Lập qua sức mạnh của y là biết kém xa huyết nguyệt ác lực thật sự, đoán được ngay dùng sức mạnh đó là Giang Vĩnh Hán thống khổ thế nào.
"Nên ngươi phí tận tâm tư câu dẫn các nữ hài? Dùng cách vô sỉ đó để không chịu tội hả."
Gã từ từ đi tới, Bá vương chưởng giơ lên, đường đường Hiền nhân cảnh đệ thất trọng bị Cách không thần cấm trói chặt.
Tôn Lập giơ tay, Giang Vĩnh Hán bị treo trên không trung.
Y là Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, nếu thoải mái đấu với Tôn Lập tất gã tốn công không ít.
Hai chỗ dựa của y là linh văn trận trang và sức mạnh thần bí tà ác đều không là gì với Tôn Lập khiến tự tin của y tan tành, không dám "phản kháng".
Tôn Lập cười cười nhìn y, Thiên Vương chưởng vỗ nhẹ lên mặt: "Ta nói rồi, hoan nghênh đến giết, như thế ta mới có cơ hội danh chính ngôn thuận giết những kẻ ta không ưa, cướp lấy bảo vật."
Giang Vĩnh Hán toát mồ hôi, Cách không thần cấm thu lại, khó chịu không kém gì kinh mạch co lại.
Tôn Lập giơ hai ngón tay: "Hai câu, nếu ngươi đáp thật thì ta tha cho."
Giang Vĩnh Hán thoáng thấy hi vọng, vội gật đầu.
Tôn Lập hơi lỏng Cách không thần cấm: "Ngươi phí công ám toán Tống Ngọc Dung. Vì sao?"
Giang Vĩnh Hán đáp: "Trong phạm vi thế lực của Chính Ung thành có một tiểu bộ lạc yêu tộc Dạ Khiếu, Cổ Cương Tuyền có thể nối tới giữa Đồ Tô ma nhãn!"
Tôn Lập ngẩn người, không ngờ vòng đi vòng lại, lại quay về Dạ Khiếu bộ lạc!
"Nói kỹ đi!"
"Việc này bắt nguồn từ Vạn cổ hồng hoang, ngươi cũng biết bao năm nay có lời đồn rằng trong đó đầy rẫy bảo vật, cơ duyên vô cùng, nhưng phải Chí nhân cảnh mới vào được, nhưng chưa có ai ra nổi. Có điều truyền thuyết đó vẫn hấp dẫn các Chí nhân tông sư, đạt tới cảnh giới là vào, tất phải có nguyên nhân."
"Có người thèm muốn tài phú trong đó, tìm cách vào rồi ra được."
"Cửu Lôi bộ lạc trong yêu tộc lục đại thiên tộc xuất hiện một bại loại, y bắt của đại tế ti một tiểu bộ lạc, bức bách đại tế ti đó thi triển Thông u chi hồn, rồi tốn mấy chục năm mới biết từ Cổ Cương Tuyền của Dạ Khiếu bộ lạc sẽ tới được Đồ Tô ma nhãn, giữa Đồ Tô ma nhãn có không gian thông đạo nối với Vạn cổ hồng hoang."
Tôn Lập thấy lạ nhưng vào được Vạn cổ hồng hoang sẽ có cơ hội đến Thiên La!
Đấy là manh mối gã cần!
Lòng gã sôi lên!
"Trưởng lão bại loại đó không thể một mình thần bất tri quỷ bất giác đoạt lấy Dạ Khiếu bộ lạc, nghĩ đủ cách nhưng sau cùng bị lộ tin tức, y cũng bị diệt khẩu."
Việc sau đó Tôn Lập nghĩ được: Giang Vĩnh Hán biết thế thì không dám khinh cử vọng động, vì y đại biểu cho Thiên Hạc thành trong nhân tộc tứ đại thành bang, trực tiếp ra mặt diệt Dạ Khiếu bộ lạc có thể dẫn phát chiến tranh giữa hai tộc, mà dù không thế thì ngang nhiên thôn tính một tiểu bộ lạc yêu tộc cũng khiến người ta hoài nghi, có khi không giữ được bí mật.
Nên y chỉ có thể ngầm hành sự, cách tốt nhất là khống chế nhân tộc thành bang Chính Ung thành. Dạ Khiếu bộ lạc quá yếu, không thể chống nổi Chính Ung thành, tất có thể thần bất tri quỷ bất giác chiếm lấy Cổ Cương Tuyền.
Tôn Lập tuy nghĩ thông nhưng vẫn hơi nhíu mày: Từ Cổ Cương Tuyền đến Đồ Tô ma nhãn rồi tới Vạn cổ hồng hoang, liên hệ này hơi kỳ dị thì phải? Ai lập ra không gian thông đạo đó? Mục đích là gì?
Vào Vạn cổ hồng hoang rồi thì làm cách nào tới Thiên La, Tôn Lập hơi thở dài, tựa hồ còn quãng đường dài...
Gã hỏi tiếp: "Sức mạnh tà ác đó, ngươi lấy được từ đâu?"
Giang Vĩnh Hán ngần ngừ, Tôn Lập khẽ mỉm cười, Cách không thần cấm thu lại, Giang Vĩnh Hán rống lên thê thảm: "Ta nói!"
"Thế mới đúng, đừng để ta ra tay."
Giang Vĩnh Hán nhìn Tôn Lập với vẻ thương xót: "Ngươi biết cũng chỉ rước lấy tai họa."
Tôn Lập nhướng mày: "Ngươi cứ nói đi."
"Là một hắc y nhân đội nón. Ta ở trong Thiên Hạc thành thành chủ phủ, thường có năm vị chân nhân lão tổ tọa trấn, phụ thân Giang Thiên Hạc là Chí nhân tông sư, mà người đó có thể vào được, giơ tay chế trụ ta rồi hỏi có muốn có đại cơ duyên không!"
Tôn Lập cười lạnh: "Đại cơ duyên? Sức mạnh tà ác đó? Ngươi tự phụ thông minh, lẽ nào không thấy cổ quái?"
Giang Vĩnh Hán nói: "Ta không đồng ý chỉ còn đường chết. Hơn nữa... ta tuy nổi danh, lại là con trưởng, nhưng mấy đệ đệ đều không kém cỏi, ta muốn thêm phần chắc chắn trong việc tranh đoạt ngôi thành chủ."
"Đội nón, mặc áo đen." Tôn Lập lẩm bẩm: "Tức là ngươi không thấy mặt kẻ đó?"
"Không, không chỉ thế, kẻ đó truyền thụ sức mạnh này cùng phương pháp sử dụng cho ta rồi đi, ba năm rồi không hề liên lạc lại."
Tôn Lập gật đầu nhìn Giang Vĩnh Hán, thoáng lóe sát cơ.
Giang Vĩnh Hán cả kinh: "Ngươi bảo là không giết ta..."
"Nói dối đấy!"
Tôn Lập giơ tay, Cách không thần cấm bẻ hãy cổ y, sức mạnh tràn vào chấn nát ngũ tạng lục phủ rồi cả linh thức!
Gã thu trữ vật giới chỉ rồi đi.
Gã giết Giang Vĩnh Hán, không hền hẹ lòng đi, hắc y nhân thần bí đó tựa hồ liên can đến huyết nguyệt mà qua kinh nghiệm của gã thì huyết nguyệt có liên quan đến ai đó ở ngoài tinh không.
Tất cả là vì sao?
Từ thuộc tính của huyết nguyệt ác lực thì không phải tốt lành gì.
Tôn Lập lo lắng tình cảnh thế giới sụp đổ trong mộng sẽ thành thật nên càng muốn về Đại Tùy.
Gã không quan tâm Bạt kỳ tái sát, nên đi ra, đến khu vực tương đối an toàn thì tìm sơn động kín đáo, lấy phong ấn trận bàn ra.
Đoạn lấy ra toàn bộ trữ vật giới chỉ.
Để lại trữ vật giới chỉ của Giang Vĩnh Hán, còn thì gã mở hết, vì gã không biết trong số những tuyển thủ bị giết có Tả Sư Kiệt và Tu Âm Thanh nên không kỳ vọng gì, mở ra là bất ngờ.
Không chỉ có hơn trăm vặn linh thạch, mà cá mấy nghìn viên đơn dược, nhưng thứ khiến gã thích thú là đến từ hai trữ vật không gian lớn.
Có một thứ gã rất quen: mảnh Luân hồi bàn!
Là chí cao pháp tắc điều khiển lục đạo luân hồi bị Ma nhãn cự nhận đánh vỡ.
Tôn Lập trước đó có ba mảnh nhưng không ghép lại được, mảnh này rất nhỏ, nhưng vừa hay khớp với hai trong ba mảnh cũ.
Ba mảnh ghép lại mà không có phản ứng.
Thần vật cỡ này bị đánh vỡ, muốn phục nguyên không dễ.
Còn lại là một thủy tinh viên cầu cỡ đầu người, có những vằn vàng đan nhau cấu thành một kết cấu lập thể phức tạp.
Tôn Lập nhìn thấy thì ngẩn người, thứ này với người khác không đáng một xu, còn rước lấy thảm họa diệt môn, nhưng với linh cấu sư lại giá trị liên thành, vì là kết cấu đồ của linh văn trận trang!
Nhưng phương thức lập thể dễ dàng biểu đạt được linh văn trận trang.
Tôn Lập vui mừng, tính toán kỹ linh văn trận trang, bất ngờ là thiết kế xảo diệu cực độ, ẩn tàng mấy kết cấu năng lượng tinh xảo khiến linh văn trận trang tăng hẳn một cấp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.