Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 390: Cả Vở Kịch






Huyết nguyệt ác lực trong thể nội Tôn Lập vẫn yên lặng, sau lần cùng Ma nhãn cự nhận bạo phát chi hậu thì không xuất hiện lại, như “trợ thủ đắc lực”: Lúc cần là giúp giải quyết vấn đề, bình thường không nhúng tay vào việc khác.
Tôn Lập không dễ dàng tin tưởng huyết nguyệt ác lực.
Gã kiểm tra thuộc tính âm ám trong linh nguyên của Phượng Phi Phi, nhận ra đích từ tự huyết nguyệt ác lực! Nhưng so với của gã thì không đáng một xu.
Tôn Lập thoáng nghĩ, quyết định không động dụng huyết nguyệt ác lực.
Gã dám chắc dùng huyết nguyệt ác lực sẽ dễ dàng xử lý nhưng nhưng thế càng khó khống chế nó, với gã chính là ẩn hoạn.
Gã vẫn còn cách khác giải cứu Phượng Phi Phi.
"Giang Vĩnh Hán chết rồi, cô nương sẽ không sao?"
Phượng Phi Phi cười khổ: "Theo lý là thế nhưng Giang Vĩnh Hán đâu dễ bị giết? Y đã Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, trong bóng tối lại có mấy vị chân nhân lão tổ bảo vệ..."
"Nhưng nếu y vào Đồ Tô ma nhãn, mấy vị chân nhân lão tổ sẽ không thể đi theo?"
Phượng Phi Phi ngẩn người: "Bạt kỳ tái sát? Nhưng lớp trẻ có ai chỉ với thực lực mà giết được y?"
Tôn Lập khẽ mỉm cười: "Cô nương đừng lo."
Gã đứng lên cáo từ, Phượng Phi Phi vẫn mù mờ. Trừ đỉnh cấp thế lực thì không còn ai tham gia Bạt kỳ tái sát, Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, không phải đối thủ của đệ thất trọng, nàng ta không ngờ Tôn định tham gia Bạt kỳ tái sát, rồi trừ diệt Giang Vĩnh Hán.
...
Hai hôm nay La Vân Ngũ không thấy Tôn Lập. Ô Loan và Ô Ngư tựa hồ biết gì đó nhưng không nói khiến y rất ấm ức.
Tôn Lập thi triển "Bản ngã luyện" ẩn cạnh Tống Ngọc Dung. Khi xưa gã thi triển Bản ngã luyện qua mắt được cả chân nhân lão tổ Lý Lam Sơn, nói gì bây giờ. Cạnh Giang Vĩnh Hán có lưỡng vị chân nhân lão tổ mà không hề phát hiện.
Gã cũng không thích việc này vì quá vô liêu.
Cô nam quả nữ trừ thân mật ra còn làm gì nữa? Mỗi lần Giang Vĩnh Hán ra vẻ tình thâm nói với Tống Ngọc Dung là Tôn Lập muốn thổ ra.
Gã tuy phải thánh nhân nhưng không vì không thích mà để một thiếu nữ vô tội sa vào tay Giang Vĩnh Hán vạn kiếp bất phục.
Nhưng gã không vui, tính xem khi mọi sự kết thúc, kiểu gì cũng phải kiếm lợi từ Tống Ngọc Dung hoặc cha nàng ta, ít nhất cũng cỡ Nguyên yêu thiên thư tàn quyển.
Tôn Lập hiểu vì sao Giang Vĩnh Hán cần dâm dược: Tuy Tống Ngọc Dung yêu thương Giang Vĩnh Hán nhưng kiên quyết giữ gìn, đến lúc quan trọng lại đẩy ra khiến y rất bực mình.
Ngày mai là Bạt kỳ tái sát, tối nay Giang Vĩnh Hán tất phải xử lý xong Tống Ngọc Dung, Tôn Lập thấy y cho dược phấn vào chén rượu của Tống Ngọc Dung.
Thường thì tu sĩ bách độc bất xâm nhưng đây không phải phàm gian độc vật.
Tu chân giới có linh thú linh thảo có độc, dễ dàng hạ được một vị chân nhân lão tổ. Dâm dược này rõ ràng lấy nguyên liệu từ linh thú nào đó chế thành.
Tống Ngọc Dung định uống thì một bàn tay thò ra nắm cổ tay.
"Tôn Lập!" Tống Ngọc Dung kinh hô: "Sao ngươi lại ở đâu?"
Giang Vĩnh Hán nổi giận: "Người đâu, có thích khách! Giết!"
Tôn Lập bật cười: "Định sát nhân diệt khẩu?"
Tống Ngọc Dung hổ thẹn: "Ngươi ẩn thân cạnh đây?"
Nàng ta thân mật với tình lang bị người ta nhìn thấy thì hổ thẹn.
Tôn Lập mắng thầm nữ nhân sa vào tình cảm là mù quáng, vừa an ủi: nàng ta là chủ thuê, nể tình bảo vật thì không tính toán.
Hộ vệ xô vào, Tôn Lập giơ tay đặt chén rượu vào tay Tống Ngọc Dung: "Tự xem có gì đi."
Giang Vĩnh Hán méo xệch mặt mày: "Định đi? Không dễ thế đâu! Lộ rồi thì ta không cần e dè!"
Tống Ngọc Dung cầm chén rượu hoang mang: "Giang lang, bại lộ gì cơ?"
Tôn Lập thầm lắc đầu, không biết nghĩ thế nào nữa.
Gã khẽ mỉm cười, nhìn Giang Vĩnh Hán: "Ta định đi thật quá dễ!"
Giang Vĩnh Hán nổi giận: "Giết y! Tống Ngọc Dung ở lại!"
Hộ vệ xông lên, trên đầu Tôn Lập, Nhân vương ngọc tỷ rải sóng khí, gã lật tay, vỗ vào lưỡng vị chân nhân lão tổ ẩn trong bóng tối!
Kình khí như sóng biển trùng điệp đổ tới.
Lưỡng vị chân nhân lão tổ không ngờ một Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng có thể nhận ra, kinh ngạc gầm lên, hai dải linh quang va vào chưởng lực của gã, Nhân vương ngọc tỷ bắn ra lưỡng đạo hư ảnh, lăng không bổ vào họ.
Tầng tầng dao động kỳ dị, lưỡng vị chân nhân lão tổ giảm một tầng cảnh giới.
"Chu lão, phong bế tất cả, không cho ai tẩu thoát!" Giang Vĩnh Hán nghiến răng quát, gương mặt phong thần tuấn lãng méo mó như lệ quỷ.
Chu lão tổ cười ha hả, vỗ lên sau gáy, kim quang từ Thiên linh huyệt bay lên, quay tít rồi rải khắp doanh trại.
Trong kim quang, Cửu long kim oản càng lúc càng lớn, bao lấy doanh trại.
"Công tử yên tâm, với Cửu long kim oản thì dù lão hồ ly Ô Loan cũng đừng mong thoát được!"
"Được! Giết tiểu tử này cho ta rồi quét sạch toán Chính Ung thành!" Giang Vĩnh Hán chỉ Tôn Lập, hạ lệnh.
"Vâng!"
Các hộ vệ vung pháp bảo, quang mang chói sáng vô cùng, dù chân nhân lão tổ cũng khó chống, hà huống Tôn Lập chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng?
Lưỡng đạo khí hồn y cầm chân lưỡng vị chân nhân lão tổ, Tôn Lập vỗ song chưởng, tay trái giơ lên, Thiên Vương chưởng rải chưởng ảnh ngập trời. Mỗi vị hộ vệ đều trúng ngực, cùng thổ huyết văng đi.
Gã vung tay, Bá vương chưởng vỗ ra mấy chục pháp khí trên không đều có dấu tay.
"Binh binh binh..."
Mấy chục pháp khí rơi xuống.
Một tay đẩy lùi địch nhân, một tay hủy pháp khí!
Tôn Lập vẫy tay với Tống Ngọc Dung: "Mỗ đi đây, tiểu thư có đi không? Cần nói trước, hôm nay mỗ cứu tiểu thư là để kiếm tiền, tiểu thư không có thì mỗ tìm thành chủ đòi..."
Tống Ngọc Dung còn ngây ra, không nghe thấy Tôn Lập nói gì, chỉ nghe nói đến đi thì dù ngốc cũng biết là đúng, vội gật đầu: "A? Đi, ta đi cùng ngươi."
Giang Vĩnh Hán gầm lên định đích thân động thủ, lưỡng vị chân nhân lão tổ bức lùi khí hồn, xông lên: "Công tử để cho bọn lão phu!"
Tôn Lập cười lạnh đẩy Tống Ngọc Dung sau lưng, lấy bình an bài ra.
Bình an bài không vỡ nhưng đại đỉnh xuất hiện trước mặt.
Không cần gã chỉ huy, miệng đỉnh nhắm vào lưỡng vị chân nhân lão tổ, ngân lóe lên, vô số quang mang lao ra!
Quang mang như cơn bão, trong đó có thanh đồng trường qua, thiên tử đoạn kiếm, huyền thiết cổ kiếm mà Tôn Lập quen mắt - - toàn là thứ đại đỉnh nuốt của gã!
Tuy đẳng cấp không cao, nhưng mấy trăm món cùng phun ra thì thanh thế chấn thiên, lưỡng vị chân nhân lão tổ thủ đnhư cây trụ trong dòng nước, cố chống cự.
Dòng pháp khí hình thành một tuần hoàn, phun ra rồi thu lại tấn công tiếp.
Quy mô này thì tất cả mới thấy lần đầu, đều há hốc miệng. Mấy trăm pháp khí, Giang Vĩnh Hán dốc hết khả năng mới có Bách binh nghi trượng, Tôn Lập tùy tiện xuất thủ là mấy trăm pháp khí...
"Công tử, bọn thuộc hạ đến đây!"
Là Bách binh nghi trượng.
Đại đỉnh quay miệng lại, Tôn Lập hớn hở!
"Vù - - "
Pháp khí trong tay các thiếu niên bị hút vào đỉnh.
Mấy chục món bị Tôn Lập đánh rớt cũng bị hút theo, số lượng pháp khí trong đỉnh đạt tới năm trăm!
"A!" Giang Vĩnh Hán suýt cắn phải lưỡi, cả trăm thiếu niên ngây ra: Sao lại thế?!
Đại đỉnh nuốt cả trăm pháp khí đoạn gột linh hồn ấn ký với tốc độ không tưởng, rồi phun ra, hòa vào pháp khí phong bạo tấn công lưỡng vị chân nhân lão tổ.
Chân nhân lão tổ tuy mạnh nhưng cũng vất vả lắm mới chống nổi, sơ hở là vạn kiếp bất phục.
Đại đỉnh tựa hồ có tiềm lực vô cùng vô tận.
Mọi trướng bồng bị hất tung, mặt đất chằng chịt vết đủ kích cỡ, như mới trải qua hồng hoang đại chiến!
"Oành!"
Cửu long kim oản rung lên, chín kim long phẫn nộ gầm gào.
Một giọng nói vang lên: "Bạt kỳ tái sát chưa bắt đầu, ai dám sinh sự!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.