Lam sam thanh niên nổi giận, chỉ vào mũi Triệu hồ tử mắng: "Mẹ nó chứ, ngươi là cái thá gì? Còn cả Hán Vương thành, rắm chó gì đó mà dám ở đây diệu võ dương uy?"
Triệu hồ tử giận run lên: "Được, được! Lớn mật..."
"Chát!"
Một cái bạt tai khiến Triệu hồ tử quay liền ba vòng mới ngã xuống, mắt tóe hoa cà hoa cải!
Phương thúc sầm mặt, cúi người hỏi: "Công tử? Xử trí thế nào?"
Lam sam công tử nhạt giọng: "Mắng mỗ một câu, cắt lưỡi."
"Vâng!"
La Vân Ngũ ngẩn người: Đấy là người Hán Vương thành, mắng một câu mà cắt lưỡi? Có biết người ta lai lịch thế nào không!
Y định khuyên, Phương thúc quyét linh lực mục quang tới, y như sa xuống hố băng, răng va nhau lập cập, không nói thành lời.
"Ai dám gây sự tại Hán Vương thành!"
Hộ vệ xô tới, tay trái Phương thúc bất động, tay phải giơ loeen, khí tường như núi hất tất cả văng ngược lại mấy chục trượng.
Cổ Tông Minh từ trướng bồng lao ra: "Dừng tay! Các hạ là ai, Hán Vương thành đắc tội gì các hạ? Ngông cuồng như vậy, lẽ nào không sợ Cổ Hán Vương trả thù?"
Phương thúc nghe tên Cổ Hán Vương thì ngẩn người, nhìn Cổ Tông Minh nhưng không lưu tình, ngón tay vạch qua, Triệu hồ tử gào lên, đứt đầu lưỡi.
Cổ Tông Minh nổi giận: "Các hạ đã lõ mất cơ hội hóa giải sau cùng, dù chân trời góc biển, Hán Vương thành cũng sẽ truy sát các hạ đến chết!"
Phương thúc quay lại bảo lam sam thanh niên: "Công tử, coi như con của cố nhân, tiểu tử này không mạo phạm công tử..."
Lam sam thanh niên nhìn y: "Phương thúc khi xưa nợ Cổ Hán Vương?"
Phương thúc lắc đầu: "Y nợ lão nô."
Lam sam thanh niên xua tay: "Y chưa mạo phạm tại hạ, tùy thúc thúc."
"Đa tạ công tử."
Cả hai không quan tâm đến cảm thụ của Cổ Tông Minh khiến y kinh ngạc: Hai người này là ai? Nếu diễn kịch thì quá giỏi?
Phương thúc quay lại nhìn Cổ Tông Minh: "Về bảo cha ngươi là người quen tám trăm năm trước ở Tiểu Thương hà cắt lưỡi con chó môn hạ của y, nếu y thấy vây cánh đủ rồi thì đến tìm ta, mấy hôm nay bọn ta không đi xa."
Lam sam thanh niên lắc đầu: "Phương thúc năm xưa hiệu xưng nhân tộc đệ nhất sát thần, sao lại càng già càng mềm lòng? Thúc cứu họ, lại không nợ họ, hà tất phải thế?"
Phương thúc không dám phủ nhận: "Công tử, giúp thì giúp đến cùng."
Lam sam thanh niên lắc đầu, bá vai Tôn Lập, lại cười: "Đi nào."
Cổ Tông Minh nghi hoặc, đoán xem thế nào. Tới khi hai người đi khỏi thì y mới vỗ trán: Đừng để bị gạt!
"Thiếu gia? Làm sao bây giờ?" Mấy hộ vệ hỏi, Cổ Tông Minh về trướng bồng, quyết định hỏi phụ thân cho chắc chắn.
Y mang theo truyền âm linh phù do Cổ Hán Vương chế tác, đồ của Chí nhân tông sư tất nhiên bất phàm, không chỉ nói được ngay mà còn thấy cả thân ảnh.
Cổ Tông Minh kích hoạt linh phù, đại lễ bái kiến xong thì cẩn thận kể lại, hỏi: "Phụ thân, người đó nói thật chứ?"
Chí nhân tông sư Cổ Hán Vương ngây ra, một chốc sau vẫn không hề động tĩnh.
Cổ Tông Minh lại hỏi, y mới định thần: "Minh nhi, người đó trông thế nào?"
Cổ Tông Minh kể lại, Cổ Hán Vương chấn kinh vô cùng: "Đúng là ông ta!"
Cổ Tông Minh từ bé đến lớn chưa thấy phụ thân thất thái như thế, là Chí nhân tông sư, phụ thân đủ khí độ trấn định trước bất cứ việc gì.
"Phụ thân?"
Cổ Hán Vương thở dài, nhìn Cổ Tông Minh, ánh mắt phức tạp.
Một chốc sau, y mới nói: "Minh nhi, mấy năm nay con chín chắn hơn nhiều, việc nảy xử lý rất tốt, không vội vàng nhưng thủ hạ của con, nhất là Triệu Trung Dũng thật sự ngu xuẩn!"
Cổ Tông Minh càng kinh hãi: "Phụ thân, người đó là y?"
Cổ Hán Vương nhớ lại: "Tám trăm năm trước, cha lúc đó chỉ là tiểu tu sĩ, đang ở một gút mắc tu luyện quan trọng, tại Tiểu Thương hà khẩu gặp một người, người đó khi ấy là Chí nhân cảnh cường giả, nhân tộc đệ nhất cao thủ! Hôm đó người ấy tựa hồ đang vui nên chỉ dẫn mấy câu, cha qua được ải. Một trăm năm sau, cha đột phá Chân nhân cảnh, lập nên Hán Vương thành, người đó vào Vạn cổ hồng hoang không thấy ra nữa. Ai cũng tưởng người đó không còn xuất hiện, không ngờ vẫn sống!"
Cổ Tông Minh chỉ thấy sấm nổ bên tai, biết người đó là ai, người vào Vạn cổ hồng hoang gần đây nhất là nhân tộc sát thần Phương Đồng Chiến từ bảy trăm năm trước!
"Là ông ta!"
Cổ Hán Vương gật đầu: "Là ông ta. Việc ở Tiểu Thương hà chưa từng được cha nhắc với ai, trừ ông ta không còn ai nữa. Rời được Vạn cổ hồng hoang thì ông ta e không chỉ Chí nhân cảnh!"
Cổ Tông Minh quay cuồng: "Sao ông ta lại thành người hầu? Lam sam thanh niên thật ra là ai?"
Cổ Hán Vương mục quang thâm thúy: "Người đó thì chúng ta không biết. Minh nhi, lần tới gặp họ thì bảo Triệu Trung Dũng xin lỗi, người ta không chịu tha thứ thì để Triệu Trung Dũng vĩnh viễn biến mất, không thì đại họa sẽ giáng xuống đầu chúng ta!"
Cổ Tông Minh run lên: "Con hiểu.”
...
“Ngươi là muội phu của ta!"
Lam sam thanh niên vỗ bàn, Tôn Lập ngẩn người nhìn quanh: "Các hạ bảo ai?"
lam sam thanh niên não hỏa: "Biệt đóa, thuyết đích tựu thị ngươi!"
Tôn Lập nghi hoặc, lam sam thanh niên cười cười vỗ ngực: "Ta là đại ca của Triệu Thục Nhã: Triệu Vĩnh Khang. Mau gọi đại ca!"
Tôn Lập hiểu ra: "Chả trách hơi quen mắt, đại ca trông rất giống Triệu Thục Nhã!"
"Ha ha ha, muội tử vẽ tranh của ngươi nên ta thấy hơi quen mắt - - không phải trí nhớ của ta kém mà kỹ thuật vẽ của muội tử tệ quá, vẽ ngươi đẹp trai hơn nhiều."
Tôn Lập: "..."
Gã ngượng ngùng: Quả nhiên là ca ca của Triệu Thục Nhã.
Triệu Vĩnh Khang nhìn kỹ Tôn Lập, uống một ngụm: "Không thấy gì hay nhỉ..."
"Bất quá không sao, tiểu tử ngươi không được bỏ Thục Nhã, nó số khổ đã đành nhưng từ bé đã là tiểu ma nữ, suốt ngày đày đọa mấy ca ca, hiện tại thân thể mạnh rồi thì càng không ai chống nổi, nó kiếm tiền tốt hơn bọn ta, tốc độ tu hành cũng hơn, ép chúng ta không ngẩng đầu nổi..."
Triệu Vĩnh Khang kể khổ, nhưng Tôn Lập hoài nghi y đang biểu diễn.
Triệu Vĩnh Khang nắm lấy vai Tôn Lập nói bằng ngữ khí trịnh trọng gần như khẩn cầu: "Tôn Lập, nhất định phải cưới nó trước khi cảnh giới của nó hơn bọn ta... không thì bọn ta hết đường sống!"
Tôn Lập ngạc nhiên, chợt có cảm giác: Định đẩy họa hại cho Tôn gia hả
Nhưng gã vẫn ra vẻ đại nghĩa: "Đại cữu ca yên tâm, cứ để Thục Nhã họa hại tiểu đệ!"
"Được. Ta biết mình không nhìn lầm! Cạn nào!"
Hạnh phúc tương lai của một nữ tu sĩ kiêm đại thương cổ rất có tiền đồ bị một trường âm mưu quyết định.
...
Tôn Lập và La Vân Ngũ quay về, từ lúc Phương thúc cắt lưỡi Triệu Trung Dũng đến giờ, La Vân Ngũ cứ ngây ra, biết hai người đó phân bất phàm, nhưng y không hiểu, dù tứ đại thành bang thành chủ đến nơi cũng không thể khiến Hán Vương thành nén nhịn đến mức đó?
Đến cửa, thủ hạ của Cổ Tông Minh thấy là đi bẩm báo. Cổ Tông Minh đi nhanh ra ôm quyền hành lễ.
La Vân Ngũ giật mình, thân thế của y và người ta cách nhau quá xa, không tính lão tử của người ta là Cổ Hán Vương, Cổ Tông Minh vốn đã Hiền nhân cảnh đệ lục trọng, hơn xa y.
Tôn Lập không phải người không biết điều, đáp lễ: "Thiếu thành chủ khách khí quá."
Cổ Tông Minh miễn cưỡng cười: "Tiên sinh, trước đây người hầu không hiểu chuyện nên mạo phạm, Tông Minh xin lỗi tiên sinh!"
Tôn Lập xua tay: "Không phải mạo phạm, y cũng bị trừng phạt rồi."
Cổ Tông Minh hỏi: "Không biết lưỡng vị tiền bối đó..."
Tôn Lập nói: "Mỗ không biết họ đi đâu, nhưng nếu họ quay lại, tại hạ sẽ hco thiếu thành chủ biết."
Cổ Tông Minh vái: "Đa tạ tiên sinh, chút lễ vật này không thành kính ý, mong tiên sinh nhận cho." Đoạn đưa lên một trữ vật giới chỉ.
Tôn Lập định cự tuyệt, La Hoàn đã bảo: "Nhận đi, ngươi không nhận, y còn phấp phỏng."
Tôn Lập cười vang, nhận lấy: "Thiếu thành chủ khách khí, tại hạ mặt dày nhận lấy vậy."
Cổ Tông Minh quả nhiên thở phào: "Nhờ vào tiên sinh, cung tống tiên sinh!"
Tôn Lập đáp lễ, hòa La Vân Ngũ về cùng, vào trong là gã thấy La Vân Ngũ hơi run, ngoài nhìn thấy y còn hưng phấn: "Tôn huynh, Tôn huynh, đấy là Hán Vương thành thiếu thành chủlại khách khí như thế với chúng ta, đúng là..."
Y không tìm được từ ngữ thích hợp, Tôn Lập cười nhạt: "Có gì mà kích động? Người ta coi trọng người cùng uống rượu với chúng ta chứ không phải chính chúng ta? Huynh đệ có tin là họ, kể cả kẻ bị cắt lưỡi, giờ vẫn còn cho rằng chúng ta cáo mượn oai hùm."
La Vân Ngũ ngẩn người, thoáng nghĩ rồi cười: "Đúng, tại hạ cả nghĩ."