Bảy loại dược tài không hiếm được lấy ra, được xử lý thành bột với thủ pháp không lạ rồi phối hợp theo tỷ lệ nhất định chứ không hề luyện chế, vo thành hắc sắc dược hoàn, đưa cho Cừu Tiến.
Cừu Tiến nổi giận: "Đây là linh đơn? Không hề được luyện chế! Ngươi tưởng với thế mà..."
Tôn Lập hòa khí khuyên: "Cứ xem đi đã, không xong thì gọi mỗ."
Đoạn cúi đầu lấy ra một mảnh giấy vàng, vẽ linh phù.
Khóe môi Lưu Trì Nhiên nhếch lên cười nhạo: Linh phù chia ra nhiều đẳng cấp, hiển nhiên chế tác bằng giấy vàng là tệ nhất. Tôn Lập lấy giấy vàng ra là y biết mình thắng chắc.
Thoáng sau, Tôn Lập vẽ xong linh phù, thổi sạch chu sa, đưa cho Lưu Trì Nhiên,
Lưu Trì Nhiên cũng như Cừu Tiến, định nổi đóa, Tôn Lập vẫn cản: "Nhìn đã, đừng vội."
Lưu Trì Nhiên định mắng "nhìn cái rắm ấy”, chợt Cừu Tiến run giọng: "Lão lưu, xem đi đã!"
Lưu Trì Nhiên và Phượng Phi Phi lúc đó mới thấy Cừu Tiến toát mồ hôi lạnh, liên tục uống linh đơn, nhưng hắc khí vẫn xông lên mặt!
"Lão cừu sao hả?!"
Tôn Lập thầm thở dài: "Y không nghe lời mỗ, uống độc hoàn, hiện tại chưa giải được."
Phượng Phi Phi cả kinh: "Ngươi đưa độc hoàn nào? Còn chưa luyện chế sao lại có độc tính như thế?"
Tôn Lập ngây ngô: "Y không tin nên mới thế."
Cừu Tiến móc ra ba loại linh đơn giải độc nhưng không hiệu quả, tứ chi dần cứng lại, ngón tay xám đi thì đành nói: "Tiểu huynh đệ, tại hạ thua rồi..."
Tôn Lập động thủ, điều chế giải dược, chỉ mười mấy tích tắc là y đỡ hẳn, nhắm mắt đả tọa, vận công hóa giải độc tính, tránh để lại ẩn hoạn.
Lưu Trì Nhiên há hốc miệng, mồ lạnh lạnh nhỏ tong tong, rồi nhìn linh phù, tâm thần liền chìm vào đó.
Đoạn sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc tím tái.
Tôn Lập vỗ lên lưng y, Lưu Trì Nhiên thổ máu mới thoát ra được.
"Lưu đại sư!" Phượng Phi Phi kinh hô, Lưu Trì Nhiên cản lại: "Tiểu thư. Tiểu huynh đệ giúp tại hạ, không thì tại hạ cũng se như Mạch huynh."
Phượng Phi Phi ngây ra, biết cả ba trận đều thua triệt triệt để để!
Nàng ta nhìn gã như nhìn quái vật: Tiểu tử này từ đâu mọc ra? Chỉ Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng, vì sao trận pháp, đơn đạo, linh phù đều tinh thông, hơn xa các đại sư! Bọn dù không phải đại sư đỉnh nhọn của Đồ Tô nhưng cũng nhất lưu. Khiến họ thất bại kiểu đó thì các đại sư đứng đầu cũng không làm được!
Nhưng gã làm được, một địch ba!
Tống Ngọc Dung còn kinh ngạc hơn Phượng Phi Phi, từ trận đầu là nàng ta luôn tự hỏi: ta lâm thời chiêu mộ ai thế này?
Trận thứ hai, thứ ba thì lại càng hỏi đi hỏi lại!
Không tìm ra đáp án, chỉ có chấn kinh.
Sắc mặt những hộ vệ khác càng đặc biệt, Ô Ngư và Vương Đông Lượng ngây ra: thật thế sao? Vương Đông Lượng thậm chí véo mình, xác định không phải ảo giác... Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng vốn không được bọn y coi trọng lại thâm tàng bất lộ như thế!
Ô Ngư nhớ lại lúc từ thành chủ phủ đến thành nam biệt viện, y cố ý dằn mặt Tôn Lập, giờ thì hiểu vì sao gã ổn như thái sơn.
Mặt y nóng bừng: chỉ e trong mắt người ta, hành vi của y lúc đó ấu trĩ lắm?
La Vân Ngũ hưng phấn nhảy lên kêu to: "Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, ha ha ha!"
Ô Loan cũng sững sờ: tiểu tử tự nhiên móc ra này lại quét sạch!
Tính toán của y thành công cốc, trước đó tưởng Tống Ngọc Dung mang Tôn Lập theo cho đủ số, không ngờ lúc quan trọng thì tiểu tử này đứng ra.
Ô Loan không hi vọng gã đứng ra.
Y cười khổ: Lẽ nào là số mệnh? Tống Ngọc Dung và Giang Vĩnh Hán e sẽ có một đoạn nghiệt duyên...
Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên đến cạnh Phượng Phi Phi cúi người, Phượng Phi Phi nói: "Thôi vậy, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi."
Cả hai ngượng ngùng: "Thuộc hạ vô năng!"
"Đâu thể trách hai vị?" Phượng Phi Phi ngoái nhìn Tôn Lập: "Không ai ngờ ao Chính Ung thành lại có chân long, chúng ta nhầm rồi."
Đoạn đi trước.
Cừu Tiến hòa Lưu Trì Nhiên nhìn nhau, quay lại vái Tôn Lập: "Tiểu huynh đệ, bọn tại hạ khác Mạch huynh, y không nhìn thấu trận pháp, nhưng cách phối dược, vẽ linh phù thì bọn tại hạ nhìn rõ, đấy là ọc lén, ân tình này xin ghi trong lòng!"
"Một chút tâm ý, tiểu huynh đệ phải nhận!"
Nói đoạn để trữ vật giới chỉ xuống rồi đi theo Phượng Phi Phi.
Tôn Lập bĩu môi lẩm bẩm: "Các vị khách khí thế là không hiểu mỗ, mỗ thích nhất được nhận lễ vật."
La Hoàn cười ha hả: "Đúng, người ta không đưa ngươi còn đòi, giờ tự đưa thì đời nào cự tuyệt."
Tôn Lập cũng cười.
Gã thu hai trữ vật giới chỉ đoạn nhìn tám gương mặt ngây ra cùng La Vân Ngũ đang hưng phấn.
Tôn Lập gx xòe tay với Tống Ngọc Dung: "Làm xong được trả công, thiên kinh địa nghĩa."
Tống Ngọc Dung đang nghĩ lung tùng, nào là thế ngoại cao nhân du hí phong trần, vì thích nữ tử phòng khuê mà tìm cách gần gũi, bàn tay Tôn Lập đưa tới cùng câu nói đó phá hết mộng ảo.
Tống Ngọc Dung liếc gã, ném ba mảnh xương vào: "Cầm lấy!"
"Hừ!" Tôn Lập bĩu môi, dù gì cũng giúp ngươi thắng trận, mà thái độ lại thế.
La Hoàn thở dài: "Tiểu tử ngốc này sao hiểu nữ nhân? Mộc Nhiên và Triệu Thục Nhã thích y, đúng là kiếp số!"
Võ Diệu nói: "Hừ, y không phải nữ nhân, sao mà hiểu được?"
La Hoàn hiểu ra, Võ Diệu nói móc y là nữ nhân, tức thì cả hai tranh cãi.
Tôn Lập có thu hoạch, phủi tay: "Được rồi, xuất phát thôi!"
...
Tôn Lập không ngại bị Cừu Tiến và Lưu Trì Nhiên học lén, vì những thứ đó với y quá thấp kém, có tam vị lão tổ thì gã có nhiều thành quả tu chân văn minh hơn xa thời đại này.
Gã thoáng nhận ra Phượng Phi Phi tuy bức ép nhưng không có địch ý với Tống Ngọc Dung.
Đấy là nhờ linh thức hơn xa người thường, cũng là gã suy đoán thêm.
Phượng Phi Phi thủ hạ thực lực siêu cường, động thủ là phe Tống Ngọc Dung không phải đối thủ - - đương nhiên Tôn Lập đã loại mình ra.
Phượng Phi Phi "bảo thủ" đưa ra cách thi ba trận, muốn Tống Ngọc Dung tự động rút lui.
Phượng Phi Phi rút đi là không ai cản Tống Ngọc Dung đến Đồ Tô ma nhãn nữa. Dọc đường ánh mắt chúng nhân nhìn Tôn Lập đã khác. Trừ La Vân Ngũ còn cười nói với gã thì những người khác đều kính sợ.
Ô Ngư ngầm lưu ý nhất cử nhất động của Tôn Lập - - nhiệm vụ của y là giữ an toàn cho Tống Ngọc Dung, Tôn Lập đột nhiên xuất hiện, lại thâm tàng bất lộ, không hoài nghi không xong.
Vương Đông Lượng ghen tị đến phát cuồng, thường nói xấu: Trận pháp, linh đơn, linh phù, bất quá tiểu đạo mà thôi, tu hành kém thì có tác dụng gì?
Nhưng y không dám nói trước mặt Tôn Lập, thậm chí là không dám nói với La Vân Ngũ - - độc đơn đó hạ được Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng Cừu Tiến thì y đáng gì?
Tống Ngọc Dung bị phá mộng ảo thiếu nữ thì chỉ còn kính trọng gã.
Đồ Tô ma nhãn càng lúc càng gần, Bạt kỳ tái sát càng lúc càng gần...
...
Trong rừng rậm rạp cây cối, tại một sơn cốc rộng hơn mười dặm có mấy vạn vạn niên cổ mộc, cao hơn đỉnh núi.
Trên mỗi cây có nhà gỗ như kén tằm, giữa các gian nhà có dây leo dệt thành đường đi, La sát tộc nhân cao lớn đi lại.
Phương thúc nhìn La sát thôn lạc: "Công tử, nơi này là của Tả Sư thị trong La sát tộc lục đại vương tính."
Lam sam thanh niên gật đầu hứng thú: "Đi, chúng ta xuống xem."
Phương thúc nói: "La sát tộc không thích chủng tộc khác vào thôn."
Lam sam thanh niên ơ hờ: "Thế gì sao?"
Phương thúc cũng thản nhiên: "Không hề gì, lão nô chỉ kể ra tập quán của La sát bộ tộc."
Chủ tớ như hai làn gió lao vào thôn.
"Khụ."
Một tiếng ho từ trên ngọn cây vọng ra, một La sát già nua chắp tay, vô thanh vô tức đứng đó.
Lam sam thanh niên thở dài: "Phương thúc phát hiện y hả?"
Phương thúc cung kính đáp: "Phát hiện, công tử khẳng định cũng phát hiện."
Lam sam thanh niên gật đầu: "Y không lên tiếng, chúng ta coi như y không tồn tại, tha mạng cho y, nhưng..."