Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 380: Đồ Tô Tiên Quốc






"A!" Trung niên tráng hán gầm lên định liều mạng, Triệu Sơn Nhược bĩu môi ném giày đi: "Tiếc thật, bẩn rồi." Đoạn lướt lên nghênh đón, hai người chạm nhau thì rực cường quang khiến người ta kinh hãi, Thanh Sơn các rung lên kịch liệt, trong vòng nghìn dặm mặt đất gợn như sóng gợn!
Bốn người hầu nhìn nhau, thầm cười khổ: Triệu Sơn Nhược đến là có chuyện.
"Được rồi!" Lão giả trọc đầu đáp, cường quang trong mắt thu lại, tất cả im lặng, núi lại dâng lên đến độ cao trước đó.
Triệu Sơn Nhược thản nhiên trên ghế, chân cởi giày đặt trên bàn.
Trung niên tráng hán sầm mặt, nhìn Triệu Sơn Nhược chằm chằm, dấu giày trên mặt đã tan.
Lão giả trọc đầu nhìn hai người: "Việc của hai nhà cứ tự giải quyết, đừng gây sự ở đây."
Cả hai im lặng.
"Lần này có việc thương lượng nên phái ai tới xem tiên quốc cạnh kỹ."
...
Phía đông Đồ Tô, qua địa bàn của Tả Sư thị trong La sát lục đại vương tính là cùng sơn ác thủy. Đi thêm về phía đông ba nghìn dặm là Vạn cổ hồng hoang mà Đồ Tô nhắc tới là biến sắc.
Thật ra nhìn từ xa, Vạn cổ hồng hoang mỹ lệ vô cùng.
Thời không loạn lưu ngăn cách, từ vô số hư không phá toái tràn ra đủ loại không gian năng lượng, trong xa có quang mang đủ màu rủ xuống như thác, phong ấn cả Vạn cổ hồng hoang.
Ai cũng biết quang lưu bộc bố cực kỳ đáng sợ, chạm vào là bị hút vào không gian loạn lưu mà hóa thành hư vô.
Còn đáng sợ hơn thời không phong bạo ở Vĩnh Một uông dương.
Chợt có một tia năng lượng tách đôi hai dải sáng khác màu, thành một khung cửa.
Một lam sam thanh niên tiêu sái đi ra, sau lưng là một trung niên nhân ăn vận giản dị, tay trái trung niên nhân cho tới tận vai được bọc trong áo giáp kim loại.
Họ từ từ đi xuống, đặt chân lên mặt đất.
Thanh niên nhìn quanh hiếu kỳ.
"Mấy lão già cứng đầu đó không chịu phái mỗ tới, hắc hắc, kết quả mỗ vẫn có cơ hội đấy thôi?"
Y đắc ý dương dương, thong thả đi trong rừng nhưng một bước là núi đã ở sau lưng.
"Đây là Đồ Tô tiên quốc? Quê cũ của thúc thúc?"
Lam sam thanh niên vừa đi vừa xem, trung niên nhân sau lưng cung kính đáp: "Vâng, công tử."
Lam sam thanh niên ngoái nhìn: "Phương thúc là gia thần, không phải người hầu, bất tất như thế."
Phương thúc vẫ cung kính: "Tiểu nhân không dám!"
Lam sam thanh niên lắc đầu: "Đi, đưa mỗ đi xem... cái gì mười ngày nhỉ?"
"Bạt kỳ tái sát." Phương thúc tiếp lời.
"Đúng, Bạt kỳ tái sát, xem có mần non nào tốt không."
Phương thúc cung kính: "Tuân mệnh, tiểu nhân sẽ liên hệ với thủ hạ khi xưa, lấy tư liệu cho công tử."
...
Tôn Lập dọc đường rất bình tĩnh, từ Chính Ung thành đến Đồ Tô ma nhãn thường mất hai mươi ngày, chừng hơn mười ngày là gã chữa xong Cửu đế mông đồng. Nếu là người Tố Bão sơn thì gã cho ngồi lên đó đi, hai hai ngày là tới.
Trong thú binh linh hoàn đã nở được một nghìn hai trăm con, tám trăm nhất cấp thú binh, ba trăm nhị cấp, gần một trăm tam cấp thú binh. Còn có một tứ cấp thú binh duy nhất!
Sức mạnh đó đủ đối kháng yêu tộc tiểu bộ lạc như Dạ Khiếu.
Sức mạnh của linh thú tăng lên nhờ Nguyên thú thiên thư.
Tôn Lập từ Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng tăng lên đệ nhị trọng, quá nửa công lao là nhờ Nguyên thú thiên thư, gã hiểu được quy tắc phần lớn liên quan tới thú tộc nên rất có ích cho linh thú.
Dù từ lúc thành Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng chưa có thêm quy tắc, gã vẫn tu luyện “Thái hư chân ngã luyện”, rèn giũa cơ sở.
Lúc nhàn hạ là gã quay sang xem xét bình an bài mà đại đỉnh cho.
Tôn Lập nhận ra vô sự bài tựa hồ không đơn giản như La Hoàn giải thích, vì mỗi lần nghịch là thấy liên hệ với đại đỉnh chặt chẽ hơn, gã cũng không rõ vì sao.
Đến ngày thứ mười ba, Đồ Tô ma nhãn càng lúc càng gần, Tống Ngọc Dung nghĩ đến tình lang, càng thấy hưng phấn.
Nàng ta đi đầu, phần lớn thời gian là líu lo kể với Ô Ngư những việc hoành tráng của tình lang, Ô Ngư biết quá rõ nhưng nàng ta vẫn nói với y không biết bao nhiêu lần.
Thiếu nữ hoài xuân mỗi lần như thế lại càng vui sướng, càng nhớ tình lang.
Tôn Lập đi cuối đội ngũ, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần.
Bốn tuổi tu đạo, năm tuổi đột phá Phàm nhân cảnh, chín tuổi đột phá Đạo nhân cảnh, mười bốn tuổi đột phá Hiền nhân cảnh, giờ hai mươi hai tuổi đã Hiền nhân cảnh đệ lục trọng!
Đạo nhân cảnh giết nhất phẩm linh thú, tự tay lập lên Thiên Hạc tuần vệ đội trăm người, mỗi thành viên đều Đạo nhân cảnh đệ tam trọng trở lên.
Y là kiêu ngạo của Thiên Hạc thành, hiệu xưng thiếu thành chủ xuất sắc nhất nghìn năm nay!
Người như y tựa hồ sinh ra để khiến người khác tự ti, những người khác chỉ để tôn y lên.
Lúc hạ trại, Ô Ngư trầm giọng: "Tối nay là tối sau cùng chúng ta ở ngoài, từ ngày mai, thành bang sẽ đông dần, đảm bảo chúng ta được nghỉ đêm trong thành, nếu có ai muốn động thủ, tối nay là cơ hội tốt nhất."
Y không nói rõ là ai nhưng ai cũng biết là Phượng Phi Phi.
"Lấy lại tinh thần, không để có chuyện gì!"
"Vâng!" Chúng hộ vệ vâng lệnh.
Lửa đốt lên, tất cả để Tượng thân ma tê vây thành vòng bên ngoài, trừ Ô Ngư thì chín người chia thành ba nhóm thay nhau canh gác.
Tôn Lập được phân vào nhóm một, trừ gã còn Hiền nhân cảnh đệ tam trọng La Vân Ngũ và đệ tứ trọng Vương Đông Lượng.
Vương Đông Lượng sầm mặt ngồi trên lưng Tượng thân ma tê, ngó lơ hai người khác. La Vân Ngũ liếc y, bảo Tôn Lập: "Kệ y, đều thế đấy, thấy người cảnh giới hơn mình là thành con cháu, thấy người cảnh giới thấp hơn thì như thành tổ tông. Ta không cần xin, ra vẻ làm gì?"
Trước khi Tôn Lập gia nhập, bọn La Vân Ngũ kém nhất trong thập đại hộ vệ nên bị khinh miệt không ít.
Tôn Lập gia nhập, theo mức độ nào đó là “cứu” họ.
Tuy có oán khí nhưng thẳng thắn: Ngươi cảnh giới cao thực lực cao là việc của ngươi, ta không cầu xin, ra vẻ người khác nợ tiền làm gì!
Y chụp một vò rượu ném tới: "Nào, uống đi."
La Vân Ngũ làm một hơi rồi đặt xuống: "Nên cẩn thận, có chuyện gì thì chúng ta chỉ cần người ta phất tay, óc sẽ văng đi."
Cả hai ngồi bên đống lửa trò chuyện, quan hệ gần gũi hẳn.
Đương nhiên cơ bản là La Vân Ngũ nói, Tôn Lập nghe. Gã hiểu hết thực lực hộ vệ của Tống Ngọc Dung, so với cùng cấp thì chiến lực khá kém, không thì không theo nàng ta.
Lúc thay nhóm, Vương Đông Lượng nhảy khỏi lưng Tượng thân ma tê xuống trước mặt Tôn Lập và La Vân Ngũ lạnh giọng: "Nói vớ vẩn để làm gì? Ta thích thế đấy, vì ta có tư cách! Các ngươi nghĩ đi, mình có xứng không?"
Tôn Lập ngạc nhiên: Đừng nói Hiền nhân cảnh, dù Chân nhân cảnh, Chí nhân cảnh tuyệt đỉnh cường giả, gã cũng gặp không ít nhưng chưa thấy ai “tự tin” đến mức đó. Gã lấy làm hoạt kê, vì với Phú nhân vương, Dũng nhân vương thì gã cũng không thấy khí phách "Lão tử thiên hạ đệ nhất" như thế!
La Vân Ngũ hổ thẹn, gương mặt vuông đỏ lên!
Tôn Lập kéo y đã nắm tay lại, khẽ lắc đầu: "Không đáng."
Vương Đông Lượng ngang nhiên đi khỏi, La Vân Ngũ thở dài, vái Tôn Lập: "Đa tạ."
Không có gã khuyên, y xung động như thế thì có khi đã trọng thương. Lãnh tĩnh lại tháy bực nhưng bình an vô sự.
Tôn Lập cười lắc đầu, về trướng bồng nghỉ ngơi.
...
Nhóm hai cũng bình an vô sự, mỗi canh giờ, Ô Ngư lại đi tuần, không thấy gì dị thường.
Tối đó bình tĩnh qua đi, lúc sáng sớm, người nhóm ba đứng lên, ai nấy chuẩn bị xuất phát, qua chân Tượng thân ma tê thì có bóng người lắc lư.
Chúng nhân khẩn trương, Ô Ngư như lưu tinh lăng không lên lưng Tượng thân ma tê, đồng thời lóe lên ba đạo quang mang, bảo vệ chặt chẽ.
"Không cần sợ, bọn ta không tới đánh nhau."
Giọng nói trào phúng vọng lại, Ô Ngư đỏ mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.